Chương 4: Được Hay Mất
"Anh, em nghe đây."
Jungkook thận trọng trả lời điện thoại. Giây phút cậu nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình cuộc gọi tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không trì hoãn, lập tức nghe máy. Jung Hoseok đối với cậu bao nhiêu năm nay đều không nóng không lạnh, cậu biết hắn đối với cậu tuy không ghét bỏ, nhưng cũng không thật sự thoải mái. Đứa con do mối tình đầu cùng cha mình sinh ra, hắn không chán ghét vứt cậu vào côi nhi viện tự sinh tự diệt đã là may mắn.
Tuy không nói ra, Jungkook biết Jung Hoseok bao năm qua vẫn dặn dò quản gia chăm sóc cậu, cũng cho cậu một tài khoản ngân hàng. So với những thiếu gia bình thường khác, Jungkook lớn lên không thiếu thốn thứ gì. Ngay cả việc cậu ngỏ ý xin hắn đi học thêm một lớp vẽ hắn cũng không phản đối. Jungkook đối với người anh trai hơn mình mười chín tuổi này năm phần ngưỡng mộ, năm phần biết ơn.
"Tối nay về nhà sớm một chút, anh có chuyện muốn cho em biết." Phía bên kia điện thoại, Jung Hoseok đè nén tiếng thở dài, điều này, cứ coi như để đền đáp Jung gia nuôi dưỡng cậu bao năm qua đi. Đúng vậy, hắn chỉ là muốn cho cậu biết, mọi thứ đều đã được sắp xếp, Jungkook vốn dĩ không có quyền quyết định. Đây, chỉ là một sự thông báo mà thôi.
"Vâng" Jungkook nhàn nhạt trả lời. Jung Hoseok thường không chủ động liên lạc với cậu, hôm nay đột ngột gọi cậu về, hẳn là có chuyện quan trọng.
"Ông chú kia gọi điện sao? Có chuyện gì vậy?" Jimin đứng kế bên ngóng tai nghe lỏm, nhưng cuộc điện thoại này cũng quá mau lẹ rồi đi, cậu chưa nghe được gì, bên kia đã tắt máy.
Jimin đối với ông anh này của Jungkook không mấy phần vừa ý. Bao nhiêu năm qua, dù là sinh nhật hay tốt nghiệp của Jungkook đều chỉ để cậu một mình, chưa từng tổ chức. Jimin ở bên cạnh, cùng Jungkook trải qua những cột mốc quan trọng của đời mình. Jungkook không phải cũng là em trai hắn sao, chỉ ném cho cậu một cục tiền có gì hay ho chứ. Jimin biết Jungkook đã luôn cô độc lớn lên như thế, dù cho Jimin có ở bên cạnh cố gắng quan tâm cậu bao nhiêu cũng không thể mang lại cảm giác một gia đình.
"Đừng gọi anh ấy như vậy, anh Hoseok bảo tớ tối nay về nhà." Jungkook biết Jimin quan tâm mình, cười cười đáp lại.
"Còn không phải ông chú sao? Đã ba mươi chín tuổi rồi, vẫn không chịu lấy vợ". Jimin oán thán, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, Jung Hoseok có khi nào là phương diện ấy có vấn đề không. Trong lòng Jimin thầm cười khoái trá, nếu báo chí mà biết được Jung đại thiếu gia mấy năm nay không có lấy vợ là vì bị yếu...
Há há, đáng đời hắn, đối xử tệ bạc với Jungkook như vậy, chắc chắn là bị quả báo. Jimin tính kế trong lòng, tối nay nhất định lẻn vào phòng làm việc của cha Park lục tìm bệnh án. Cha cậu làm bác sĩ cho Jung gia lâu như vậy, nhất định là có hồ sơ của Jung Hoseok. Mặt Jimin từ đỏ thành xanh, cười cười gian xảo, trông có chút biến thái. Jungkook không thể nhìn ra màn tưởng tượng đặc sắc trong đầu Jimin, lấy sách đập lên đầu cậu.
"Cậu lại suy tính lung tung gì phải không? Mau về đi, tớ phải gọi điện thông báo với anh Jin, hôm nay phải bỏ một buổi dạy vẽ của anh ấy rồi".
"Jungkook, cậu thật sự là không để ý đến anh Jin sao, người ta là một mỹ nam đó. Nếu không phải lịch trình học y quá dày đặt, tớ nhất định đã trốn Park gia gia cùng cậu đến lớp vẽ, ngày ngày nhìn mỹ nam cũng đủ thỏa mãn rồi." Jimin hai mắt sáng rỡ.
Jungkook thâm tâm thực lo lắng cho những bệnh nhân tương lai của Park Jimin. Một bác sĩ mê trai như này, không biết họ có thể toàn mạng trở về không.
"Tớ chỉ xem Seokjin là thầy giáo thôi, cùng lắm là anh trai. Cậu đã thích anh ấy như vậy, nói xem, có cần tớ giới thiệu một chút không?" Jungkook đùa cợt đáp lại, không thèm để ý điệu bộ khinh thường trong đáy mắt Jimin.
Jungkook biết mình thích nam nhân, nhưng cũng biết mình không thích Kim Seokjin. Trái tim cậu đã từ lâu để chỗ cho một bóng hình khác. Cậu rõ ràng không biết người ấy là ai, kí ức mơ hồ cũng chỉ là về một vết sẹo nhỏ cùng nụ cười rực rỡ dưới ánh nắng chiều hè. Ngày ngày lớn lên, nhận ra bản thân mình không có cảm xúc trước nữ nhân, Jungkook thêm phần hiểu rõ tính hướng của mình, hai chữ nghiệp chướng kia, gán lên người cậu hình như cũng quá đỗi phù hợp. Jungkook tự cười mình ngu ngốc, rảo bước đến chiếc xe đang chờ cậu ở phía xa.
Có lẽ ngày hè rực rỡ đó, khi người con trai ấy trao cho cậu một chậu cây thường xuân, cũng vô ý đem những dây leo của nó bám rễ vào tim cậu, dần dần lan rộng theo năm tháng, bảo bọc một trái tim sứt mẻ đơn độc trước những bão giông.
Cuộc đời Jungkook vốn dĩ không có nhiều sự lựa chọn. Được sinh ra, được đem đến côi nhi viện, được mang về Jung gia. "Được?" Liệu có phải là "được" không? Jungkook không biết, cũng không muốn phí sức suy nghĩ.
Cuộc đời kì lạ này, mang đến cho chúng ta hết thảy những điều ngang ngược chồng chéo mâu thuẫn. Không ai biết chắc rằng những điều kia là được hay mất. Phải chăng, câu trả lời này phải là do mỗi người tự mình ấn định, tự mình giải đáp.
Jungkook chính là như vậy. Cậu không muốn ngu ngốc để tâm đến những thứ đã được định sẵn trong cuộc đời mình, không trốn tránh được thì cứ để nó xảy ra. Jungkook trái lại hiểu rõ mình phải tập trung vào điều gì, phải sống như thế nào. Bàn cờ này, những nước đi tiếp theo, cậu đều sẽ tự mình vạch rõ, tự mình hoàn thành. Chỉ là Jeon Jungkook không thể ngờ rằng, sự lựa chọn đã được an bài này, lại đẩy cuộc đời cậu theo một nước cờ cậu chưa từng tính trước.
_______________________________________________
Mở cửa bước vào nhà, Jungkook đưa mắt nhìn về người phụ nữ lớn tuổi một thân tao nhã đang từ tốn ngồi cắm hoa. Cậu hướng người phụ nữ cúi đầu chào.
"Con vừa về."
Jung phu nhân liếc thấy cậu, vẫn không đáp, tiếp tục công việc dang dở của mình. Jungkook cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt của bà. Bà không thích cậu, Jungkook cũng chẳng câu nệ, cậu đơn giản cũng không còn thích bà. Từ giây phút Jung phu nhân từ vai bà nội lên chức mẹ kế của cậu, mọi thái độ cũng đã khác, chỉ là quá trình được giáo dục đàng hoàng khiến cậu hiểu mình cần cư xử như thế nào.
Jungkook hướng thư phòng đi đến, gõ cửa hai tiếng.
"Vào đi."
"Em về rồi" Jungkook như có như không thông báo.
Jung Hoseok dụi điếu thuốc còn hơn một nửa vào gạt tàn trước mặt, đi đến ghế sofa. "Em ngồi xuống đi"
Jungkook nghe lời, lại giấu đi chút hồi hộp trong lòng mình, hướng ghế sofa ngồi xuống. Cậu không mở lời, chờ hắn tiếp tục câu chuyện.
"Ngày mai chuẩn bị một chút, em cùng anh đi xem mắt."
Jungkook tay khẽ nắm lại. Cậu không ngốc, Jung Hoseok đi xem mắt rõ ràng sẽ không cần cậu đi theo. Mà nếu đã có cậu đi theo, xem ra nhân vật chính lần này lại chính là cậu rồi. Jungkook có chút bất mãn trong lòng, người đến tuổi như hắn sao lại không đi xem mắt, cậu sắp tới mới chuẩn bị tốt nghiệp, vẫn chưa kịp lăn lộn trên thương trường.
Tuy là vậy, Jungkook không thể hiện ra bên ngoài, ngoan ngoãn đáp "Em biết rồi, cho em biết thời gian. Ngày mai em sẽ dậy sớm đặc biệt chuẩn bị."
Jungkook lên phòng mình sau khi đã ăn xong một bữa no nê. Cậu tắm rửa sạch sẽ, bôi chút kem dưỡng rồi thư thái ngã xuống giường, đánh một giấc không mộng mị. Kỳ thực Jungkook không phải không tò mò đối tượng xem mắt là ai, mà là Jung Hoseok không nói, cậu thiết nghĩ cũng không cần thiết phải biết. Biết trễ một chút, lại đỡ phải suy nghĩ một chút. Chỉ là tội nghiệp tiểu thư bên kia, lại vớ phải cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com