Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: "Chúng Ta Nợ Nó"

Jung Hoseok nhận được điện thoại của Kim Namjoon, tức tốc điều động nhân lực của toàn bộ bệnh viện Jung gia. Toàn bộ bác sĩ cùng y tá trưởng khoa nhận báo động đỏ đều lập tức sẵn sàng chờ đợi ở phòng cấp cứu.

Xe cấp cứu rất nhanh đã đến bệnh viện, Kim lão gia được đẩy vào bên trong, theo phía sau là băng ca của Jung Kook. Jung Hoseok cũng vô cùng khẩn trương, vội vàng chạy đến xem tình tình. Hai người kia đã bên trong phòng cấp cứu, Jung Hoseok chỉ nhìn thấy Kim Taehyung đang được băng bó ở bên ngoài.

"Thế nào rồi?" Jung Hoseok vội vàng hỏi Kim Taehyung.

Kim Taehyung chỉ bị xây xát ngoài cánh tay, nhìn qua có vẻ không sao. Áo quần đắt tiền lại vì ma sát mà bám bẩn, có chỗ còn bị rách, xem chừng cũng không phải là vụ tai nạn nhỏ.

"Hai người bọn họ chỉ mới được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ vẫn chưa thông báo gì."

Một lát sau, cửa mở, một vị bác sĩ cao tuổi tiến lại phía bọn họ. Bác sĩ gập người chào Jung Hoseok "Jung tổng!"

Jung Hoseok chỉ gật đầu đáp lại, bác sĩ thẳng người nhìn bệnh án trên tay mình bắt đầu báo cáo "Bệnh nhân Kim Taeho đã có tuổi, chỉ là hoảng sợ nên ngất xỉu, tình hình hiện tại không có gì đáng ngại."

"Jungkook thì sao?" Kim Taehyung vội vàng lên tiếng, có chút lo lắng, bàn tay trong vô thức nắm chạt thành quyền.

"Jung Jungkook bả vai bị một vết cắt khá sâu, mất nhiều máu. Nhưng may mắn cũng không có ảnh hưởng gì vào bên trong, chúng tôi đang phẫu thuật lấy các mảnh kính ra ngoài và truyền máu cho bệnh nhân. Thời gian tới cần chú ý tịnh dưỡng, vết thương ở vai phải cũng sẽ làm bệnh nhân gặp một chút khó khăn trong sinh hoạt hằng ngày."

Jung Hoseok cùng Kim Taehyung không hẹn mà thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ rời đi, Kim lão gia cũng được đưa ra ngoài. Kim lão gia có chút tiều tụy nằm trên giường, ông đã tỉnh lại, cất giọng đầy mệt mỏi hỏi Kim Taehyung

"Jungkook đâu rồi, nó có bị thương không?"

"Bác sĩ nói Jungkook không có gì nghiêm trọng, cha đừng lo lắng."

Kim lão gia nhanh chóng được sắp xếp vào một phòng bệnh cao cấp. Kim phu nhân sốt sắng không yên trên xe lăn, quản gia Han vội vã đẩy bà vào phòng bệnh. Vừa thấy Kim lão gia vẫn an ổn nằm trên giường, bà hớt hải nắm lấy tay ông, giọng sụt sùi

"May mà hai cha con ông không sao, nếu không tôi chết mất."

Kim lão gia thấy bà lo lắng như vậy cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ bàn tay bà an ủi.

Kim phu nhân vừa cầm khăn giấy sụt sùi, lại đổi sắc mặt quay ngoắc với Kim lão gia: "Ngay từ đầu tôi đã nói với ông rồi, tại sao cả hai cha con ông lại không người nào nghe lời tôi chứ!"

Kim Taehyung có chút ngờ vực không hiểu "Mẹ nói như vậy là ý gì?"

"Taehyung à, đã qua được kiếp nạn lần này rồi con nhất định phải nghe lời mẹ. Jung Jungkook đó tuyệt đối không thể ở gần."

Kim phu nhân nói thêm một câu lại một câu, Kim Taehyung càng không hiểu ý tứ của bà. "Jungkook thì làm sao chứ, em ấy liên quan gì đến chuyện này?"

Kim lão gia đã không thể nghe nổi nữa, ông lớn tiếng quát "Bà sao lại muốn đem những lời mê tính vô căn cứ đó ra nói nữa rồi, không phải tôi đã..."

"THÀNH RA NHƯ THẾ NÀY ÔNG CÒN KHÔNG TIN LỜI TÔI SAO?"

Kim phu nhân hung dữ ngắt lời ông.

"Taehyung à, thầy bói trước đây đã nói với mẹ, mệnh của con cùng đứa nhỏ Jung Jungkook kia cực kỳ tương khắc, nó ở gần con chắc chắn sẽ mang đến điềm dữ. Nghe lời mẹ, mau mau ly hôn với nó. Mẹ đã tìm được cho con tiểu thư danh giá của nhà khác, vừa vặn nhỏ hơn Jungkook kia một tuổi, ở bên cạnh con sẽ là đại phúc đại lợi."

Kim Taehyung nghe đến đầu óc ong ong, ánh mắt trở nên tức giận "Mẹ đừng nói nữa!"

"Tại sao cả hai cha con đều không nghe lời mẹ chứ, chuyện đã xảy ra đến mức này r...."

"LÀ JUNGKOOK ĐÃ CHẮN CHO CON."

Kim lão gia cùng Kim phu nhân bị một lời này của Taehyung làm cho sửng sốt.

"Xe tải đã lao đến phía con, là Jungkook đã lách người qua che chắn cho cả con và cha."

Kim Taehyung dường như đã không thể kìm được tức giận mà lớn tiếng: "Người bị mảnh vỡ của xe đâm vào đáng ra phải là con. Người bây giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật đáng ra phải là con trai của mẹ."

Từng câu chữ của Kim Taehyung nói ra điều vô cùng rành mạch, ba người còn lại trong phòng đều nghe không sót một chữ. Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh, Kim phu nhân ngồi trên xe lăn cũng trầm mặc không nói gì. Quản gia Han bắt đầu sốt ruột, ông cất lời hi vọng phá vỡ khoảng không gượng gạo lúc này.

"Phu nhân, những chuyện khác chúng ta để từ từ lần sao hẵng nói có được không? Lão gia bây giờ phải nghỉ ngơi, hay là chúng ta cùng ra ngoài trước, đến xem thử cậu Jungkook như thế nào rồi?"

Kim phu nhân biết mình đã làm cả con trai và chồng tức giận, bà cũng đành thỏa hiệp rời đi.

Quản gia Han đẩy Kim phu nhân ra bên ngoài, Kim Taehyung lại gần đỡ Kim lão gia nằm xuống rồi cũng chuẩn bị đi theo, bỗng ông giữ lấy cánh tay Taehyung. Kim lão gia sức khỏe vẫn là không tốt, dùng giọng nói khàn đặc thì thào: "Chăm sóc cho Jungkook! Gia đình chúng ta nợ nó...."

Kim Taehyung nhìn bàn tay Kim lão gia đang bấu chặt lấy mình, anh mới đầu còn có chút khó hiểu, lại nghĩ đến việc Jungkook vừa cứu mình và cha, Kim Taehyung liền nhanh chóng vứt sự nghi ngờ này ra sau đầu.

Nghe tiếng gọi của y tá, Kim Taehyung vỗ vỗ bàn tay Kim lão gia, chỉnh lại chăn cho ông "Cha yên tâm!"

Lúc Kim Taehyung bước ra bên ngoài đã không nhìn thấy Kim phu nhân đâu, Kim Taehyung đi đến trước phòng phẫu thuật, yên lặng ngồi xuống chờ đợi.

Kim Taehyung nhìn cánh tay với vài vết đứt đã được băng bó của mình, trong đầu lại nhớ đến khoảnh khắc Jungkook lao mình đến chắn ở phía chỗ ngồi của anh. Ánh mắt dứt khoác và kiên định lúc đó của Jung Kook làm Kim Taehyung không thể nào quên đi. Kim Taehyung cúi người chống khuỷu tay lên đầu gối, hai hàng lông mày trong vô thức cũng siết chặt lại.

Không biết trôi qua bao lâu, Kim Taehyung cũng dần thấm mệt. Đèn phẫu thuật tắt, bác sĩ phẩu thuật bước ra thông báo với Kim Taehyung tình hình hiện tại. Phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi mà Jungkook cũng không còn gì nguy hiểm.

Jungkook nằm trên giường bệnh được y tá đẩy ra bên ngoài, vì mất quá nhiều máu mà sắc mặt trở nên tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền. Kim Taehyung nhìn người đang nằm yên bất động kia, không khỏi cảm thấy từng đợt xót xa đang chảy trong mỗi mạch máu mình.

Jungkook được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Kim Taehyung ghi nhớ từng lời dặn dò của y tá, sau đó đi đến sofa trong phòng ngồi xuống nghỉ ngơi, mệt đến mức thiếp đi. Thuốc giảm đau hết tác dụng, Jungkook bắt đầu không thể chống chọi được với cơn đau mà tỉnh lại. Khung cảnh trước mặt từ từ làm cho bộ não đang bị đình trệ của Jungkook hiểu được bản thân đang ở đâu.

Jeon Jungkook đau đớn ngồi dậy, vừa vặn nhìn thấy Kim Taehyung vẫn còn ngủ ở sofa. Jungkook thở phào, Kim Taehyung vẫn an ổn ngủ ở đây tức là Kim lão gia cũng không sao. Bả vai đau đớn từng hồi, Jungkook muốn vào toilet nhìn trong gương xem vết thương của mình.

Chỉ vừa đặt chân xuống nền, đầu óc Jungkook trở nên choáng váng. Jungkook không thể đứng vững, ngã vào tủ đầu giường. Tiếng động đánh thức Kim Taehyung trên sofa, Kim Taehyung sốt sắng chạy lại đỡ Jungkook.

Bởi vì vết thương vô tình va vào chỗ nào đó, Jungkook nhíu mày đau đớn. Kim Taehyung lập tức nhấn nút gọi y tá rồi đỡ Jungkook trở lại giường.

Y tá vội vàng chạy đến, lật áo lên muốn kiểm tra vết thương của Jungkook. Phía bên trong, băng gạc thấm một mảng đỏ lớn, Jungkook bấu chặt vào ga giường, cúi gầm xuống nghiến chặt răng đè nén cơn đau của mình.

Kim Taehyung gỡ tay Jungkook khỏi ga giường, nâng đầu Jungkook quay vào người mình. Kim Taehyung nắm lấy bàn tay run rẩy của Jungkook, nghe giọng Jungkook thút thít như một con mèo nhỏ

"Đau quá Taehyung,... em đau quá!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com