Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

Sau vài tuần, Chính Quốc đã khôi phục sức khoẻ, có thể thuận lợi xuất viện.

Cha mẹ cậu vì chăm sóc cậu mà từ dưới quê lên, trước mắt ở trong nhà của cậu cùng Kim Thái Hanh.

Hai tháng sau, Thái Hanh được chuyển ra phòng bệnh thường, miệng vết thương đã lành lặn rất nhiều, trên cơ bản như lời bác sĩ nói, người có thể tỉnh, thì cửa ải khó khăn nhất cũng đã qua.

Phác Chí Mẫn ngồi ở trên sô pha, bắt chéo chân châm chọc. - "Quả nhiên là vợ hữu dụng, đi vào mới vừa khóc một chút, đang hôn mê sâu như vậy cũng lập tức tỉnh lại, so với bác sĩ vây quanh cấp cứu còn lợi hại hơn gấp trăm lần."

Đang uy người bệnh ăn táo Điền Chính Quốc đỏ mặt, không chỉ vì lời trêu chọc quá mức thoả đáng kia, mà còn vì người bệnh hạnh kiểm xấu đang ngậm lấy ngón tay của cậu, vừa mút vừa liếm, làm cho cậu thập phần thẹn thùng.

Phác Chí Mẫn mắt lạnh nhìn thấy bạn tốt bị trêu đùa đỏ mặt. - "Kim Thái Hanh, anh còn muốn nằm trên giường bệnh bao lâu nữa chứ? Bác sĩ nói anh đã có thể xuất viện, đừng thấy Chính Quốc chúng ta chăm sóc ân cần thế, muốn tiếp tục ở lại đây nha."

"Bác sĩ nói, tôi còn phải quan sát thêm vài ngày nữa, bất quá nếu Chính Quốc muốn tôi hiện tại xuất viện, tôi cũng có thể." - Thái Hanh nhìn về phía Chính Quốc, biểu tình là cho dù cậu có nói cái gì, anh tuyệt đối sẽ đồng ý, mặc kệ thân thể trạng huống anh có thể xuất viện hay không.

Chính Quốc nhíu mày, khó xử nhìn bạn tốt. - "Nhưng mà, tôi cảm thấy cứ quan sát thêm vài ngày, kiểm tra lại một chút vẫn tốt hơn."

Phác Chí Mẫn chán nản, nhưng đối với bạn phát giận lại không tốt. - "Uy, anh rốt cuộc còn muốn giả bệnh bao lâu đây? Anh có biết nếu anh không mau khoẻ lại, cái người bạn tốt kia của anh sẽ vì công ty của anh mà cúc cung tận tụy, bạn của anh ngủ ở công ty một ngày, anh trai của Trịnh Hạo Thạc cũng liền canh giữ ở công ty anh một ngày. Anh trai anh ấy một ngày không quay về công ty, tất cả sự tình đều dồn hết lên đầu Hạo Thạc, anh có biết hay không?"

Trọng điểm ngay tại nơi này, trên cơ bản anh có phải là người bệnh hay không cùng hắn không có vấn đề gì, nhưng nếu quan hệ đến Trịnh Hạo Thạc có thời gian bồi chính mình hay không, có thể mệt chết hay không, cùng hắn liền phi thường có quan hệ.

Thật sự là, rút dây động rừng.

Anh ta sinh bệnh, tất cả mọi người bận rộn ngất trời.

Kim Thái Hanh nhìn nhìn mười ngón tay bọc lụa trắng của chính mình, khó xử nhìn Điền Chính Quốc. - "Được rồi, chúng ta đây xuất viện, hẳn là không sao đâu, bác sĩ nói thời kì nguy hiểm đã qua."

Nghe anh nói đến thời kì nguy hiểm, Chính Quốc vội vàng ngăn anh lại. - "Không cần, anh cứ nằm đi. Chí Mẫn, chờ có kết quả kiểm tra, nếu không có việc gì, Hanh sẽ xuất viện, thật xin lỗi, xin cậu nhẫn nại một chút được không?"

Phác Chí Mẫn còn muốn nói chuyện, di động bỗng đổ chuông, không đến năm giây, hắn gác máy, mặt mày hớn hở nói tạm biệt bọn họ, rồi giống như trận gió rời khỏi phòng bệnh.

"Chí Mẫn, là giận điên rồi sao...?" - Chính Quốc lo lắng nhìn ra cửa.

"Mười phần mười là Trịnh Hạo Thạc gọi cho hắn, em không cần vì hắn lo lắng." - Thái Hanh phi thường không hài lòng chính mình nằm ở trước mặt cậu, cậu còn có bổn sự đi quan tâm nam nhân khác.

Điền Chính Quốc quay đầu lại, tiếp tục uy anh ăn hoa quả. - "Anh có mệt hay không? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

Thái Hanh cắn ngón tay cậu, trong nháy mắt tiến về phía cậu. - "Quốc, anh đói."

Chính Quốc đương nhiên hiểu được anh đang ám chỉ cái gì, trên thực tế anh đã đòi hỏi cậu hai ba ngày rồi.

Cậu đỏ mặt cúi đầu. - "Không được, vết thương của anh còn không có hảo, chờ về nhà nói sau."

"Bác sĩ nói anh đã khôi phục rất nhiều rồi." - Thái Hanh lập tức sửa miệng.

Chính Quốc không tin anh, nhưng nhìn thấy anh muốn đến như vậy, đành phải nhân nhượng. - "Em đây dùng tay giúp anh?"

Kim Thái Hanh ai oán trừng cậu liếc mắt một cái. - "Anh là muốn làm yêu, chứ không phải muốn phát tiết dục vọng."

"Nhưng mà..."

"Ba mẹ em buổi tối có đến không?"

"Sẽ không." - Điền Chính Quốc biết rõ kết quả khi lắc đầu, nhưng vẫn lựa chọn thành thật trả lời.

"Vậy em đi khoá cửa đi."

"Không tốt không tốt. Chúng ta về nhà nói sau."

"Quốc, anh đã muốn nghẹn rất nhiều ngày rồi, nếu tiếp tục bị nghẹn như vậy, chắc anh nổ tung mất."

Chính Quốc đỏ mặt, trầm mặc đi khoá cửa. - "Hanh, thế này đi, em lấy tay giúp anh, ở bệnh viện thật sự không tốt làm như vậy."

Thái Hanh chờ cậu đi trở về. - "Thế thì em ngồi vào trên giường giúp anh vậy."

Điền Chính Quốc không chút nghi ngờ đi tới, ngồi xuống, nam nhân lập tức lấy cánh tay giữ lấy thắt lưng cậu. - "Quốc, em ngoan ngoãn ngồi, không cần lộn xộn, trên người anh còn có thương."

Mới vừa nói xong, Kim Thái Hanh cười tà, cách lớp quần hôn lên hạ thể Điền Chính Quốc, cố ý cọ xát, còn ngại không hài lòng mở miệng. - "Chính Quốc, cởi quần ra."

"Không được." - Chính Quốc bối rối cự tuyệt, thế nhưng cũng không dám đẩy ra nam nhân cả gan làm loạn, sợ lộng thương anh.

"Quốc, anh thật sự hảo muốn em, em đồng tình với anh một chút được không? Anh thật sự không cách nào chịu được, hay là em hy vọng chờ một chút bác sĩ đến kiểm tra, nhìn thấy sinh lý của anh phản ứng?"

"Cho nên em mới nói em giúp anh, chờ..." - Điền Chính Quốc ngửa người về phía sau, hai tay bắt lấy tấm đệm, đôi gò má đỏ đậm, không thể tin được chính mình cư nhiên bởi vì anh cách lớp quần cọ xát liếm lộng, mà cũng có dục vọng.

"Quốc... anh cầu em..." - Kim Thái Hanh đáng thương nhìn cậu. - "Được rồi, chỉ cần em đem quần cởi, cho anh nhìn tiểu Quốc Quốc một chút, anh sẽ để cho em lấy tay giúp anh giải quyết."

Điền Chính Quốc đỏ mặt. - "Nhất định phải như vậy sao?"

"Vậy thì quên đi, để cho anh nghẹn chết luôn cho rồi." - Kim Thái Hanh tức giận đứng dậy, xoay người chuyển tới một bên.

Chính Quốc nhìn thấy cậu cư nhiên vì loại chuyện này mà làm anh tức giận, trong lúc nhất thời cũng không quản xấu hổ cùng thẹn thùng, vội vàng cởi quần chính mình ra, hạ thân trần trụi, nhịn xuống mãnh liệt ngượng ngùng, nhẹ lay động vai anh. - "Được rồi, anh muốn nhìn thì mau nhìn..." - Thời điểm nói ra những lời này, Chính Quốc cơ hồ muốn chết quên đi.

Thái Hanh thấy gian kế thực hiện được liền cười gian, xoay người đầy tình dục nhìn chằm chằm vào vật nhỏ đang ngủ say dưới rừng cây rậm rạp. Lúc Chính Quốc định đứng dậy, anh dùng cả người ngăn chặn chân cậu, dùng mười ngón tay bị thương giữ lấy mông cậu, rồi mới hàm trụ dục vọng mềm mại, mùi ngon phẩm thường dậy lên.

Chính Quốc không thể tin được muốn đẩy anh ra, thế nhưng nghĩ đến tay anh bị thương, nên chỉ có thể buộc chặt thân thể, một chút cũng không dám lộn xộn.

"Hanh, anh không cần như vậy..."

Điền Chính Quốc muốn nhịn xuống tình dục phản ứng, nhưng mà dục vọng tích lũy một, hai tháng, hơn nữa thân thể đã sớm biết rõ tình dục khoái cảm, vẫn dễ dàng ở trong miệng anh gắng gượng đứng lên.

Chính Quốc nắm chặt sàng đan, nhịn xuống cảm giác tê dại bắt đầu dâng lên, cắn môi để không bật ra tiếng rên rỉ. Cậu cố gắng khắc chế dục vọng chính mình, thế nhưng thân thể lại trái với ý chí của cậu, theo động tác của Thái Hanh, nhẹ nhàng vặn vẹo phối hợp.

Dục vọng ẩn nhẫn hồi lâu, cuối cùng vẫn là phóng thích ở trong miệng Kim Thái Hanh.

Chính Quốc ngã sấp ở trên giường, giương môi đỏ mọng thở, khoái cảm còn không có rút đi, đầu lưỡi Thái Hanh lại liếm lộng nơi tư mật, phát ra thanh âm tấm tắc, còn cho đầu lưỡi tiến đi vào.

Chính Quốc nhớ tới thân thể không khoẻ của anh, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải siết chăn cầu xin. - "Hanh, không cần như vậy, không cần được không..."

"Nhưng mà anh muốn em, thật sự rất muốn..."

"Vậy trực tiếp tiến vào, không cần đối với em làm cái loại sự này." - Chính Quốc nhận thua, thà cho anh trực tiếp tiến vào, còn sống khá giả hơn là tiếp tục để cho anh làm chuyện mà chính mình cảm thấy thẹn này.

"Nhưng anh sợ làm em bị thương."

"Vậy không cần làm."

"Quốc..." - Thái Hanh nháy đôi con ngươi đen đáng thương. - "Em được thoả mãn rồi, còn anh thì chưa, anh hảo đáng thương."

Chính Quốc cắn răng. - "Vậy rốt cuộc anh muốn em làm thế nào đây?"

"Ngăn kéo có dầu bôi trơn, là anh nhờ bạn mang tới, em cứ dựa theo phương thức mà bình thường anh giúp em khuếch trương, tự giúp chính mình đi." - Kim Thái Hanh nhanh chóng nói ra khát vọng của mình một cách rõ ràng.

Đúng vậy, nhất định phải thoả mãn dục vọng, nhưng anh rất muốn xem bộ dáng Chính Quốc khi tự mình làm.

Chính Quốc đỏ mặt từ ngăn kéo lấy ra lọ dầu bôi trơn, trừng mắt nhìn anh liếc một cái. - "Anh ngay cả khi sinh bệnh cũng không an phận?"

"Lo trước khỏi hoạ thôi." - Thái Hanh đối với cậu ngây ngô cười.

Chính Quốc hừ hừ, nhìn lọ bôi trơn kia thật có chút khó xử.

"Nhất định phải làm sao?"

"Nhất định." - Kim Thái Hanh không để cho cự tuyệt gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com