Chương 1: Tên vô sỉ
Thành Yên Dương - chốn tụ hội của bốn phương trời đất , nơi đây mọi thứ hết mực phong phú, không hổ danh chính là kinh đô của bậc đế vương. Dân chúng nơi đây làm ăn vô cùng thuận lợi ,càng khó hơn để nhìn thấy những cảnh nghèo đói quanh thành. Phác gia chính là một trong số những thương buôn làm ăn phát triển nhất thành Yên Dương, chủ yếu làm về vải và may y phục. Y phục của Phác gia có thể đem ra so sánh với Thượng Y Cục trong hoàng cung, chất lượng vô cùng tốt, họa tiết đẹp mắt cuốn hút người nhìn , hơn nữa cách may cũng giúp y phục Phác gia trở nên độc đáo hơn bao giờ hết. Trước kia, chính tiên đế đã cho người mời Phác gia vào cung làm trong Thượng Y cục, tuy nhiên vì một số lý do mà Phác gia đã từ chối. Vì vậy Phác gia cùng với "tam phủ" trong kinh thành luôn được nhiều sự chú ý nhất. Phác Đình Tú chính là gia trưởng của Phác gia, ông có một trưởng tử và hai khuê nữ. Trưởng tử của Phác gia chính là công tử Phác Chí Mẫn, hai khuê nữ còn lại , tỉ tên Phác Tú Anh , muội tên Phác Thái Anh. Cả ba hài tử này của ông đều tài năng xuất chúng, diện mạo hơn người. Ngoài ra , ông còn là dưỡng phụ của Tuấn Chung Quốc. Mẫu thân của Tuấn Chung Quốc là Phác Trí Nghiên không may mà qua đời lúc Tuấn chung Quốc còn nhỏ, vì thương người cháu gọi mình là cửu cửu, Phác Đình Tú quyết định nhận nuôi Chung Quốc , vẫn để y theo họ phụ thân mình là họ Tuấn. Từ nhỏ Phác Chí Mẫn và Tuấn Chung Quốc vô cùng tuấn tú , khi lớn lên lại càng tuấn tú hơn nữa. Cả hai đều mang trên mình một gương mặt vô cùng ưa nhìn, văn võ song toàn, làm các nữ tử đều mong có thể mang hai người họ về kết làm phu thê .Thậm chí đã có nhiều lời nói rằng họ chính là "Đệ nhất đệ nhị mỹ nam kinh thành". Đây cũng chính một trong những lý do ngày ngày có vô cùng nhiều nữ tử, mỹ nhân khắp nơi kéo đến Phác gia. Đối với loại chuyện này , Phác Chí Mẫn vô cùng phấn khích, còn lấy làm tự hào, riêng Tuấn Chung Quốc có vẻ không mảy may gì đến. Y không quan tâm cho lắm, điều y quan tâm nhất chính là học được cách may y phục của Phác gia. Đối với y, nữ tử là một thứ vô -cùng-khó-hiểu và y không muốn tiếp xúc nhiều với nữ nhân.
________________________________
Tuấn Chung Quốc đang ngồi ở hoa viên luyện văn thư, ngẩng đầu lên thì thấy Phác Chí Mẫn chạy về phía mình.
"Tiểu đệ , ta có chuyện muốn nói."
Phác Chí Mẫn gọi Tuấn Chung Quốc lớn, tay cầm mấy chiếc hộp cùng chiếc tay nải chạy từ xa đến, đứng bên cạnh Tuấn Chung Quốc thở hồng hộc.
"Tiểu Quốc....giúp ta một việc."
"Ca, cứ nói , ta sẽ đáp ứng với ca."
Thấy Tuấn chung Quốc đáp ứng mình, Phác Chí Mẫn không khỏi cười lớn, bèn đặt hộp cùng tay nải xuống bàn đá gần đó nói:
"Tiểu đệ, chuyện là như này : Vừa rồi phụ thân có bảo ta gửi một số hàng đến phủ của Trịnh tướng quân , nhưng ta hiện tại đang vướng một số chuyện nên không đi được, đệ đi hộ ta với"
Nhìn thấy gương mặt hớn hở của Phác Chí Mẫn vừa cười vừa nói , Tuấn Chung Quốc đen mặt , liền khoanh tay trước mặt Chí Mẫn : "Ca, công nhận trình nói dối của ca càng ngày càng giảm, ca cứ nói rằng ca đi chơi với mấy cô thôn nữ ngoài kia còn dễ nghe hơn là cái việc ca nói ca bận việc đấy !" Tuấn Chung Quốc nói xong , liền quan sát vẻ mặt dường như đang thừa nhận của Phác Chí Mẫn.
Quái ! Thế nào sao tiểu tử này lại biết được chuyện mình với mấy cô thôn nữ ? Mình giấu chuyện này kỹ lắm cơ mà ?! Hay đám nữ tử đó lại bắt đầu buôn chuyện khắp nơi ?
"Ừ thì đúng như đệ nói đấy, coi như nể tình chúng ta sống với nhau lâu năm , đệ giúp ta đi , nếu đệ đưa chuyến hàng này cho ta , ta đảm bảo tặng đệ thanh Ngọc Trẩm Ký mà đệ rất yêu thích của ta !" Phác Chí Mẫn đưa ra điều kiện , rồi nhanh chóng chạy mất hút, sợ là Chung Quốc nhanh đổi ý .Tuấn Chung Quốc liếc nhìn mấy cái hộp trên bàn , thở dài, được rồi , đây cũng chính là cơ hội để mình có thể ra ngoài dạo chơi, dù sao đã lâu y không ra ngoài , cũng có chút buồn chán. Vì vậy , y mau chóng thay y phục rồi chuẩn bị ra ngoài.
Đứng trước gương đồng, nha hoàn không khỏi thán phục về vẻ đẹp của Chung Quốc trong y phục của nữ tử. Tuấn Chung Quốc vốn đã rất trắng, thân hình nhỏ bé, nên khi mặc vào bộ y phục mới mượn của Phác Tú Anh thì nhìn rất ra dáng mỹ nhân , có khi còn xinh hơn hai tỉ muội của Trịnh gia. Làn da trắng như muốn phát sáng, bộ tóc giả đen tuyền được nha hoàn vấn gọn sau gáy, cài thêm một cây trâm ngọc cùng một số trang sức khác, đôi môi nhỏ đỏ thắm nhu thuận. Tuấn Chung Quốc đứng lên, nhìn một lượt thân mình ,đôi tay ngọc ngà di chuyển khắp trên bộ y phục. Khi đến phần ngực, tay y dừng lại . Rõ ràng nữ tử ai cũng có ngực , mà sao mình cải trang chỗ này lại không phồng lên chứ ?! Tuấn Chung Quốc lấy tay bóp phần áo trước ngực, nha hoàn bên cạnh nhìn thấy mà mặt đen lại . Tứ công tử a, ngươi đừng có bóp lấy bóp để nữa được không ? Nếu giờ nhét thêm vào, có khi ngươi đang chạy lại rơi hết xuống đấy ! Lúc đầu , Tuấn Chung Quốc vô cùng không thích cái kiểu y phải làm nữ nhân. Đường đường là một nam tử hán , tại sao phải mặc trên người có bộ y phục diêm diêm dúa dúa như vậy ? Nha hoàn bên cạnh từ từ giảng giải : "Tứ công tử , ngươi lúc nào cũng được nữ tử vây theo, nếu ngươi không cải trang, ra đường có khi còn lâu ngươi mới thoát khỏi đám nữ nhân ấy !"
Cũng đúng a, vì có lần Tuấn Chung Quốc cùng Phác Chí Mẫn ra ngoài, y trùm mặt kín mít mà không hiểu sao nữ nhân vẫn phát hiện và bám theo, hại y "thừa sống thiếu chết" để vật lộn mà thoát ra khỏi .
Tuấn Chung Quốc để những chiếc hộp cùng tay nải vào lòng mình, sau đó y nhanh chóng cưỡi ngựa đi. Cưỡi ngựa là một trong những sở trường của y , hắc mã trong tay y lúc nào cũng phi thực nhanh. Do đó , trên đường phố xuất hiện một cảnh vô cùng náo nhiệt: Vị mĩ nhân vào đó nhan sắc tuyệt mạo cưỡi ngựa nhanh như nam nhân !
Rất nhanh y đã có thể đưa hàng đến phủ Trịnh tướng quân. Vốn y tưởng rằng hạ nhân sẽ ra nhận hàng, hóa ra chính là Trịnh tướng quân Trịnh Hạo Thạc. Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy có người đưa hàng đến, hắn vội vàng chạy ra , vừa chạy vừa gọi "Tiểu Mẫn" . Thế nhưng khi nhìn thấy Tuấn Chung Quốc , nụ cười của hắn tắt hẳn, chỉ nhàn nhạt mở miệng "Tứ công tử Tuấn Chung Quốc , xin đa tạ"
Tuấn Chung Quốc nhìn biểu tình trên gương mặt hắn , y nhịn cười lại. Phác Chí Mẫn không thể không thừa nhận là người vô cùng có sức hút , điều đó cũng khiến Trịnh tướng quân có chút ngưỡng mộ . Chính vì lý do này nên khi thấy người đến không phải Phác Chí Mẫn, Hạo Thạc có chút thất vọng.
Tuấn Chung Quốc chỉ lời qua đáp lại một chút với Hạo Thạc , sau đó y nhanh chóng quay về. Dọc đường , y đi qua một rừng trúc, liền dừng chân nghỉ lại. Chung Quốc chọn cho mình một gò đá dưới gốc trúc, cột hắc mã vào thân cây , sau đó ngồi xuống . "Nóng" chính là từ miêu tả bản thân y bây giờ. Từ phủ Phác gia đến phủ Trịnh tướng quân không gần, cùng với cái thời tiết nóng bức khiến y vô cùng mệt nhọc. Tuấn Chung Quốc ngồi dựa vào thân cây thở dốc, sau đó y lại nghe thấy âm thanh vô cùng phóng đãng vang lên từ bụi cỏ gần đấy.
"Công tử....chậm...chậm lại...."
Cái gì ? Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám làm loại chuyện đáng xấu hổ đó sao?
"Aaa , công tử....ân"
Cái gì ? Tiếng kêu nghe thật man rợ !
"Công tử...ta yêu chàng...."
Cái gì ? Trong lúc làm chuyện này lại còn ý thức nói mấy câu tình tứ ý như vậy ư ? Hô , có phải quá kỳ lạ ?
Tuấn Chung Quốc rời bỏ chỗ của mình, đi đến nấp sau bụi cây, quan sát "cảnh xuân" ấy. Đúng như y nghĩ, một đôi nam nữ đang cùng nhau ân ái . Y không nhìn rõ lắm vì bị bụi cây tre mất, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử phiếm hồng, ngửa cổ ra đằng sau rên rỉ, bóng lưng nam nhân to lớn vững chắc đang không ngừng luân động. "Thiên a , thật kinh khủng" Tuấn Chung Quốc nói thầm, mặt đã đỏ lên từ lúc nào. Y đã có xem qua việc này trên Cung Xuân Đồ của Chí Mẫn , có đủ các loại tư thế, nhưng y vẫn không thấy xấu hổ như lúc xem "cảnh thật, người thật" này ! Hai người kia làm đủ mọi việc, sau đó nữ tử kia hét lên một tiếng lớn rồi lụi xơ dưới đất.
Nữ nhân a , làm loại chuyện mệt như này vẫn còn sức để hét, thật đáng khâm phục !
Khi Tuấn Chung Quốc đang quan sát xem hành động của nữ tử có gì đó mới không, bỗng nhiên y thấy dưới mông có gì nhói nhói, đập tay xuống sờ thử rồi đưa lên, hóa ra là muỗi ! Ác độc , đốt xuyên mông. Y đập muỗi xong, lại quay sang nhìn , thì chỉ thấy nữ tử thiếp đi dưới đất, còn nam tử không thấy đâu. Biết mọi chuyện kết thúc, y bĩu môi, đứng dậy rời đi thì có một bàn tay to lớn túm ngược cổ áo sau của y lại, một giọng nói trầm ấm từ đỉnh đầu phả xuống :
"Ta tưởng là tên yêu râu xanh nào đó đi nhìn trộm nữ nhân nhà lành, hóa ra lại là một đại mĩ nhân . Dung nhan đẹp, nhưng nhân cách chẳng đẹp chút nào , thật đáng tiếc !"
"Buông ta ra, tên vô sỉ kia !" Tuấn Chung Quốc thấy có người lạ đến gần, vùng vẫy muốn thoát, tuy nhiên không thể nào thoát khỏi lực đạo to lớn kia được .
"Vô sỉ ư ? Ha, mĩ nhân như nàng mới gọi là vô sỉ đấy !" Kim Tại Hưởng thấy Tuấn Chung Quốc muốn thoát khỏi, liền nắm chặt cổ áo, đầu cúi xuống thấp hơn lúc nãy, giọng nói pha chút châm biếm : "Lại đi nhìn người khác làm chuyện tư mật , ta quá thất vọng về nàng ! "
"Câm miệng . Ngươi chính là tên vô sỉ , tên vô lại. Giữa thanh thiên bạch nhật làm ra cái loại chuyện xấu hổ như vậy ! Ngươi đừng tưởng không có ai biết. Hừ , ta đoán nếu có ai đi qua nhìn thấy cái cảnh kinh khủng này, thanh danh của ngươi ngày một tan biến là chắc chắn ! "
"Thanh danh của ta, không ai biết chính xác. Nhưng nàng mới thật kinh khủng. Nàng có thể xem những thứ khác, tại sao nhất thiết phải nhìn ta với Lan nhi ân ái ? Hay..." Kim Tại Hưởng cười lên một tiếng : "Nàng cũng muốn thử việc này ?"
"Khốn khiếp !" Tuấn Chung Quốc hét lên . "Thử thử cái đầu nhà ngươi, ta đây thèm vào. Ngươi xem, ngươi hại Lan nhi cô nương bất tỉnh ra đấy, giờ lại đi nói những lời này với ta ư ? Ngươi chẳng hiểu cảm giác của nữ nhân ra sao, ngươi nhìn đi , Lan nhi cô nương nhất định đau đớn đến chết rồi! "
Nhìn Tuấn Chung Quốc ba hoa , đánh trống lảng từ việc nhìn trộm đến cảm giác của nữ nhân , Kim Tại Hưởng càng cười lớn, đem y quay sát vào lồng ngực của mình, nhỏ giọng :
"Nàng chưa thử, chưa biết được Lan nhi sướng hay không sướng chứ ? Được rồi , nếu nàng không biết, ta sẽ chỉ cho nàng , ngay-tại-nơi-này !"
Thiên a. Tuấn Chung Quốc trong lòng đổ mồ hôi. Nhất định...nhất định không thể để tên vô sỉ này biết mình là nam nhân được !!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com