Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 5.1

|Cảnh đêm|

***

Phần 1: Khi yêu

***

Khi đó, nếu cậu biết anh có nỗi khổ tâm khó nói thành lời thì cho dù có phải làm tình nhân của anh cậu cũng chấp nhận. Nhưng chỉ là anh không chịu nói bất kì điều gì cả.

Sáng sớm, sau khi bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho Kim Tại Hưởng xong, thông báo cho anh biết là anh đã có thể làm thủ tục xuất viện.

Lúc này ngay cả một giây Kim Tại Hưởng cũng không muốn chậm trễ thêm nữa, anh trực tiếp ra mệnh lệnh cho cảnh vệ: "Cậu lập tức đi làm thủ tục xuất viện đi."

"Vâng!" Người cảnh vệ đứng ở cửa cúi chào, nhận lệnh, không dám trì hoãn việc đi làm thủ tục dù chỉ một giây.

Kim Tại Hưởng lập tức gọi điện thoại:
"Em đã có thể xuất viện rồi... Đến đón em nhanh đi... Còn hỏi nữa, tìm một nơi nào tốt, không say không về!"

Ngắt điện thoại, anh thay quần áo, khẩn cấp kéo cậu ra khỏi cửa.

"Chúng ta đi đâu?" Tuấn Chung Quốc vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện nay.

"Xuất viện!"

Cậu biết quân nhân làm việc vô cùng hiệu quả, nhưng lại chưa từng nghĩ xuất viện cũng có hiệu suất cao như vậy.

"Không cần thu dọn đồ dùng sao?"

"Cảnh vệ của anh sẽ thu dọn, chúng ta đi nhanh thôi, để lát nữa mẹ anh đến, chúng ta sẽ không đi được đâu!"

Ngay cả áo khoác Tuấn Chung Quốc cũng chưa kịp mặc, cậu cầm túi xách chạy vội theo anh.

Đi đến cổng bệnh viện, Kim Tại Hưởng chờ một lát, vẫn không thấy bóng người đến đón xuất hiện, anh vừa muốn gọi điện thoại thì một chiếc xe Audi đã dừng ngay trước mặt cậu và anh, để lại trên mặt đường một vệt thật dài là dấu vết của việc phanh xe gấp.

Xe còn rất mới, nhưng logo đã bị thay đổi, điều này cho thấy chủ nhân của nó rất là khiêm tốn không hề tỏ ra vênh váo huênh hoang.

Kính xe được hạ xuống, lộ ra một gương mặt nghiêng nghiêng với những góc cạnh sắc sảo của Trịnh Vỹ: "Chúc mừng cậu được ra tù."

"Địa ngục, địa ngục."

Kim Tại Hưởng giúp Tuấn Chung Quốc mở cửa xe sau, chờ cậu lên xe, anh lại mở cửa ngồi vào vị trí cạnh người lái: "Đi đâu chơi đây?"

"Anh vừa gọi cho bọn Tiểu Ngũ, bọn họ nói muốn đi đảo Tần Hoàng, nghe nói chỗ đó có một club không tồi."

"Đảo Tần Hoàng? Xa vậy sao?" Kim Tại Hưởng cười nhìn Trịnh Vỹ: "Chán con gái Bắc Kinh rồi à, muốn thay đổi khẩu vị?"

"Xa một chút cũng tốt, muốn chơi đến đâu cũng được, không phải lo lắng việc có người khác nhận ra."

"Cho nên phải cẩn thận?"

"Không cẩn thận không được, tin đồn lan ra rất nhanh, 'Thiên thượng nhân gian' đều đã bị che phủ rồi."

"Vâng!" Vị Tham mưu trưởng có tiền đồ sáng lạn nào đó suy nghĩ xâu xa: "Vậy chúng ta đi Hải Nam đi."

"Lần sau đi!"

...

Ba giờ sau, mọi người cuối cùng cũng đến
đảo Tần Hoàng. Tuấn Chung Quốc hạ cửa kính xuống, gió biển ẩm ướt lướt nhẹ qua, khiến cậu có cảm giác mát mẻ.

Kim Tại Hưởng quay đầu nhìn bộ quần áo
đơn giản trên người cậu, anh lại nhìn khu thương mại cách đó không xa. Cuối cùng anh chỉ tay vào một cửa hàng tổng hợp nói với Trịnh Vỹ: "Đến cửa hàng đó thì dừng lại một chút, em muốn đi mua quần áo."

Trịnh Vỹ không có ý kiến, anh ta chạy vào bãi đỗ xe trước cửa hàng tổng hợp: "Hai đứa vào đi, anh sẽ chờ ở trong xe."

Kim Tại Hưởng khoác vai Tuấn Chung Quốc đi vào cửa hàng tổng hợp. Cửa hàng này không quá lớn, đưa mắt nhìn thoáng qua thì thấy tất cả mọi nơi đều lấp lánh các ánh đèn, khiến người khác không thể nào mở to mắt được. Người bán hàng cũng vô cùng nhiệt tình, cậu và anh vừa bước lên khu bán thời trang nữ ở tầng hai, thì ngay lập tức được một nhóm nhân viên bán hàng chào đón: "Tiên sinh, có phải muốn mua quần áo cho người yêu phải không?"

"Ngài thích kiểu dáng như thế nào ạ?"

"Xem bên này đi, đều là những mốt mới được tung ra thị trường đó ạ."

"..."

Sớm đã nghe nói những khu du lịch có sự phục vụ rất tốt, nhưng Tuấn Chung Quốc không ngờ là lại tốt đến như vậy.

Kim Tại Hưởng chỉ chăm chú ngắm nhìn cậu, khóe môi anh cong lên, Tuấn Chung Quốc mơ hồ cảm thấy rùng cả người.

"Gợi cảm."

Quả nhiên đã bộc lộ ra bản tính cầm thú.

Nghe vậy, người bán hàng hết sức tận tình tìm đủ loại trang phục hở ngực hở lưng, trong số đó, Diệp Chính Thần chọn ra một chiếc áo lụa màu đỏ: "Thử cái này đi."

Kiểu dáng của áo là vải voan khá mỏng, được Tuấn Chung Quốc đóng thùng với quần jeans đen cậu đã mặc từ trước. Gợi lên vẻ đẹp quyến rũ khó rời mắt.

Khi Tuấn Chung Quốc mặc chiếc áo bước ra, đúng lúc có một người đàn ông đi ngang qua, người đó dùng ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm vào thân hình cậu, khiến Tuấn Chung Quốc cảm thấy không thoải mái.

Kim Tại Hưởng không nói một câu nào, lập tức đưa cho cậu một chiếc áo đen rồi đẩy mạnh cậu vào phòng thử.

Áo bó sát người theo dạng croptop, để lộ ra hơn nửa bụng, vừa nhìn vào là biết đây không phải là loại trang phục dành cho trai nhà lành mặc. Tuấn Chung Quốc mặc vào bước ra, liền thấy sắc lang nào đó hai mắt tỏa sáng, cậu nhỏ giọng hỏi: "Có nên phối với một chiếc áo khoác hoặc là khăn choàng không anh?"

Anh nhìn cậu thật kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, lắc đầu, sau đó lại đưa cậu một bộ áo khác...

Thử liên tục sáu bộ áo, Tuấn Chung Quốc lau mồi hôi trán, vừa bước ra khỏi cửa, cậu kiên quyết nói: "Lấy cái này đi."

Mặc dù trên người Tuấn Chung Quốc lúc này đang mặc một cái áo ngắn lại còn mỏng chỉ với một cơn gió thoảng qua đã có thể cuốn phăng tất cả, nhưng cậu thật sự không đủ nhẫn nại để thử thêm một bộ nào nữa.

Không ngờ rằng Kim Tại Hưởng lại khiên
quyết lắc đầu, chỉ vào con ma-nơ-canh bên cạnh tấm gương đang mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng màu hồng phấn: "Bộ này đi."

"Hả?"

Tuấn Chung Quốc chỉ vào bộ trang phục hỏi: "Anh chắc chắn chứ?"

Bộ trang phục này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cậu đều không cảm nhận được một chút sự gợi cảm nào.

Để chứng minh là mình đã xác định kỹ đến
mức nào, Kim Tại Hưởng lấy tờ chi phiếu ra đưa cho người bán hàng:
"Cái này và chiếc áo khoác, lấy một bộ để cậu ấy mặc..."

Vẻ mặt người bán hàng đang thất vọng, thì Kim Tại Hưởng chỉ tay về đống quần áo đang chuẩn bị đưa cho Tuấn Chung Quốc  thử mà người bán hàng đang ôm: "Bộ này và những bộ đã thử trước đó, gói lại hết đi."

"Được ạ." Vẻ mặt thất vọng vừa nãy của
người bán hàng ngay tức khắc trở nên tươi cười, lập tức dùng động tác thành thạo nhất để gói quần áo và tính tiền.

Kim Tại Hưởng đi về phía Tuấn Chung Quốc đang trong trạng thái ngỡ ngàng, bàn tay anh ôm ngang thắt lưng cậu, môi ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Buổi tối về nhà, mặc cho một mình anh xem..."

Người đàn ông này!

Đã háo sắc thì thôi đi đằng này lòng dạ còn hẹp hòi nữa chứ!

Mua xong quần áo và giầy, cậu và anh lại
đến khu trang phục nam cao cấp mua cho Kim Tại Hưởng một chiếc áo khoác màu đen, loại vừa được tung ra thị trường. Vốn nghĩ rằng Trịnh Vỹ đang sốt ruột chờ, không ngờ rằng anh ta lại đang trò chuyện cùng một cô gái trông rất xinh đẹp và trong sáng, tán gẫu vô cùng vui vẻ.

Vừa thấy Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng bước ra, Trịnh Vỹ còn tỏ vẻ thất vọng: "Nhanh vậy sao?!"

"Có muốn bọn em vào trong đi dạo lần nữa không?" Kim Tại Hưởng hỏi.

"Thôi đi." Trịnh Vỹ nhìn đồng hồ: "Có lẽ bọn Tiểu Ngũ đã đến rồi, chắc đang chờ chúng ta ở club."

Trịnh Vỹ vừa mở cửa chuẩn bị lên xe, ánh mắt của cô gái nhìn bóng dáng anh ta có vẻ lưu luyến, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Kim Tại Hưởng bước đến, hơi nghiêng người, dùng lễ tiết của người Nhật và cách hỏi lễ độ nhất để hỏi: "Tối nay chúng tôi có một cuộc họp mặt bạn bè, cô có hứng thú tham gia cùng
chúng tôi không?"

Cô gái do dự một chút: "Có tiện không?"

"Đương nhiên."

Cô gái nhìn nhìn Tuấn Chung Quốc, cho rằng mình và Tuấn Chung Quốc cùng chung chí hướng, cô gái nhanh chóng đưa ra quyết định: "Được rồi."

Cứ như vậy cô gái bị lừa lên xe, trải qua một cuộc chào hỏi đơn giản, Tuấn Chung Quốc biết được cô gái tên là Tiểu Vũ, đang là sinh viên, vốn hẹn bạn đi dạo phố, nhưng bạn của cô ấy có việc bận đột xuất nên không đến được. Trong lúc hồ đồ cô ấy đã trò chuyện cùng Trịnh Vỹ...

Tuấn Chung Quốc thấy Tiểu Vũ không giống một cô gái tùy tiện, sau đó Tuấn Chung Quốc lại nhìn qua kính chiếu hậu quan sát anh chàng đẹp trai nào đó đang lái xe. Cậu có thể đoán rằng thủ đoạn tán gái của người đàn ông này so với Kim Tại Hưởng chỉ hơn chứ không kém.

Sau đó cậu lại xoay người nhìn qua sắc lang nào đó như để xác nhận, thì bỗng nhiên anh chàng sắc lang đó liền nói cho cậu biết: "Không nên so sánh đẳng cấp của anh với anh Vỹ, lúc anh ấy tán tỉnh mấy ngôi sao điện ảnh, anh còn ngồi ở nhà để xem phim thần tượng!"

Trịnh Vỹ lái xe vòng qua vòng lại, hơn mười phút sau thì đỗ trước cửa một club, nhìn bằng cặp mắt đơn thuần thì ngoại trừ bên ngoài được trang trí khá bắt mắt ra, cũng không có gì là quá đặc biệt. Nhưng với biểu lộ kinh ngạc và chờ mong của Tiểu Vũ, thì xem ra, club này rất nổi tiếng ở đảo Tần Hoàng.

Xe vừa dừng lại, có một nhân viên nam đón khách chạy đến mở cửa xe, nhận thấy là khách lạ, người nhân viên nam lập tức hỏi có phải tìm người hay không.

"Ngũ thiếu gia mời chúng tôi đến."

Người nhân viên nam lập tức thay đổi thái độ: "Xin mời vào trong."

Vừa bước vào club liền có một làn gió thơm mùi hương của phụ nữ phả vào làm say lòng người.

Một nhân viên đón khách dẫn mọi người vào thang máy, lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở, ánh sáng chợt vụt tắt.

Thì ra tầng cao nhất là một phòng khách
lớn, trên sân khấu có vài cô gái tóc vàng gợi cảm nóng bỏng đang khiêu vũ. Dưới sân khấu là một sàn nhảy lớn, bốn phía sàn nhảy được bày biện rất nhiều bàn tròn, xung quanh lại là những chiếc bàn đơn hoặc ghế sofa đôi.

Lúc này đang là giữa trưa, khách cũng không nhiều, cũng không có người khiêu vũ, chỉ có vài bàn có người, tất cả họ đều chăm chú nhìn các cô gái biễu diễn.

Vừa bước vào trong, có một người đứng lên từ bàn có tám người ngồi, bốn nam bốn nữ. Những người nam thì Tuấn Chung Quốc  đã từng gặp qua lúc ở bệnh viện, tên của họ thì cậu không nhớ rõ lắm, còn nữ thì chỉ có một người cậu đã từng gặp qua đó là chị Ngũ, còn lại ba người phụ nữ khác cậu chưa từng gặp, cũng không ai giới thiệu họ với cậu. Tuấn Chung Quốc thật sự hoài nghi không biết bọn họ có quen biết với nhau hay không.

Chào hỏi xong, Kim Tại Hưởng kéo Tuấn Chung Quốc ngồi vào một chiếc ghế sofa dành cho hai người, anh nhìn lên khán đài, cười hỏi: "Thế nào? Viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản đã trở lại?"

Một người đàn ông mặt tròn nói bằng giọng điệu xem thường: "Cút đi, gặp loại đàn ông như cậu giống như gặp kabuki ở Shinjuku, hệt như giẫm phải đinh trên mặt đất bằng phẳng, không cần phải giả vờ nghiêm chỉnh."

"Chính xác, chỉ để bản thân mình hưởng thụ, không thèm mang thêm một cô nàng xinh đẹp trở về, rất thiếu suy nghĩ nha!"

Trịnh Vỹ cười nói: "Các cậu cho rằng cậu ấy không muốn, chỉ là hải quan không cho phép mà thôi."

"Cũng là anh hiểu em nhất." Kim Tại Hưởng tựa lưng vào ghế sofa, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ: "Nếu hải quan cho phép, em thật sự rất muốn mang cả một doanh trại về..."

Trong lúc mọi người đang cười nói, một
người con gái xinh đẹp bước lên sân khấu, cúi đầu, dùng tiếng Nhật chào hỏi mọi người. Sau đó lại nói bằng tiếng Nhật: "Hôm nay, có một vị khách vô cùng đặc biệt đến đây, có người muốn nhờ tôi hát tặng anh ta một bài hát, đừng nói lời tạm biệt – [Sayonara]!"

Tất cả những ngọn đèn đều vụt tắt, một giọng hát bằng tiếng Nhật vang lên, Tuấn Chung Quốc nhắm mắt lại, cậu lại nhớ đến những hình ảnh ở sân bay năm đó, cậu cũng nói với anh một câu:
"Sayonara".

Khi đó, nếu cậu biết anh có nỗi khổ tâm khó nói thành lời thì cho dù có phải làm tình nhân của anh cậu cũng chấp nhận. Nhưng chỉ là anh không chịu nói bất kì điều gì cả.

"Sư huynh, nếu em cho anh ba phút, anh sẽ nói gì? Có nói cho em biết sự thật không?"

Anh ôm cậu, ôm thật chặt...

"Anh vẫn luôn cám ơn em, vì em đã không cho anh ba phút đó!"

***

Mọi người dùng cơm trưa ở club xong, lại
đi tắm trong nhà tắm hơi ở tầng một. Không biết từ khi nào những ánh đèn đã rực sáng, lúc ấy mọi người lại trở về phòng ca múa ở tầng cao nhất, xem biểu diễn và uống rượu theo phương thức tư bản chủ nghĩa.

Khách vào đã đông hơn, không ít phụ nữ
đẹp bước vào sàn nhảy để nhảy theo điệu nhạc, đồng thời khoe ra dáng người hoàn hảo của họ.

Kim Tại Hưởng đã có chút say, ánh mắt anh càng ngày càng trở nên mơ màng, tay anh bắt đầu không an phận mà di chuyển trên đùi cậu. Thực ra tửu lượng của anh rất tốt, nếu không phải vì thay cậu uống nhiều rượu như vậy thì nhất định anh sẽ không say.

Tuấn Chung Quốc cũng uống một ly rượu vang, cộng với bàn tay đang không an phận của anh hiện giờ khiến nhiệt độ trong cơ thể của cậu bắt đầu bốc lên, vì thế, cậu nhẹ nhàng đứng dậy.

"Em đi đâu vậy?"

"Toilet."

Tuấn Chung Quốc rửa mặt thật sạch, khi từ trong toilet Bước ra, cậu nhìn thấy trong một góc nhỏ có ban công yên tĩnh, bị một tấm màn bằng vải trong phòng khách che khuất.

Tuấn Chung Quốc bước đi thong thả đến ban công, hai tay cậu để lên hàng rào chắn, mắt nhìn về phía xa xa.

Cách đó không xa là một hải cảng, cậu có thể thấy được rất nhiều ngọn đèn đang lấp lánh, rất đẹp...

"Có phải là rất nhàm chán không?" Một
giọng nói từ phía sau lưng cậu vang lên, Tuấn Chung Quốc quay đầu, Trịnh Vỹ đang đứng phía sau cậu, tay cầm một chai nước khoáng đưa cho cậu.

"Cám ơn!" Tuấn Chung Quốc nhận lấy: "Không phải, em cảm thấy hơi nóng, nên ra đây hóng gió một chút."

Trịnh Vỹ xoay người dựa vào hàng rào
chắn, nghiêng mặt nhìn Tuấn Chung Quốc: "Anh vẫn luôn muốn nói chuyện với em, hôm nay có thể không?"

"Em cũng rất muốn trò chuyện với anh, nhưng vẫn không tìm được cơ hội..."

"Ờ?!"

Tuấn Chung Quốc nói: "Em nghe mọi người nói, vụ án của Ấn Chung Thiêm là do anh phụ trách..."

"Ừ." Trịnh Vỹ nở nụ cười: "Là anh bắt anh ta."

"Tại sao anh lại bắt anh ấy? Anh ấy thật sự phạm tội à?"

Tuấn Chung Quốc không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, giống như trong lòng cậu luôn có một hy vọng, hy vọng là những điều Ấn Chung Thiêm nói không phải là sự thật, hy vọng là Kim Tại Hưởng mà cậu quen biết vẫn là một người mặc chiếc áo blouse trắng thiêng liêng, ngay cả một con chuột bạch anh cũng vô cùng thương tiếc.

Trịnh Vỹ dùng giọng nói quan chức nói với cậu: "Anh ta không liên quan đến vụ án, hơn nữa anh ta lại vô cùng phối hợp với bọn anh trong công tác điều tra, cung cấp cho bọn anh rất nhiều chứng cứ chính xác có hữu lực."

"Nhưng lúc đó tin tức mà em nghe được không phải là như thế, em nghe nói anh ấy đã nhận toàn bộ tội lỗi, sẽ bị kết án."

"Nếu ngay cả em cũng có thể nghe được tin tức nội bộ chính xác, thì làm sao bọn anh có thể tra án?"

Tuấn Chung Quốc không biết trả lời như thế nào, cậu không muốn vòng vo cùng Trịnh Vỹ, cậu quyết định hỏi một cách dứt khoát: "Tin tức này có phải là Kim Tại Hưởng yêu cầu anh truyền ra
không?"

Trịnh Vỹ sửng sốt với câu hỏi của cậu: "Cậu ấy nói như vậy với em à?"

Tuấn Chung Quốc lắc đầu: "Không phải."

Im lặng một lát, Trịnh Vỹ thở dài: "Xem ra, em hoàn toàn không hiểu gì về con người cậu ấy."

"Không phải anh ấy bảo anh làm sao?"

"Không phải."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com