Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Day 1: "A selfie together"


"Chụp chung một tấm ảnh sao?"

"Đúng vậy, không được sao?"

"Thôi, anh cứ chụp đi, em xấu lắm!"

Bảo bối của tôi, Park Jimin là một người cực kỳ căm ghét chụp ảnh. Nói đúng hơn, là em sợ... sợ mình xấu!

Em hay nói với tôi rằng, em không thích đôi mắt của em bởi vì nó không được to, tròn như em mong muốn. Dù rằng trên thực tế mắt em rất xinh đẹp, hàng mi dài cong mềm mại. Tuy mắt em không to nhưng long lanh, phẳng lặng như hồ nước thu. Khi cười, đuôi mắt em nhẹ nhàng cong lên như trăng khuyết, đặc biệt mỗi lần tôi nhìn vào đôi mắt ấy lại giống như thấy bầu trời lấp lánh ngàn sao.

"Sao lại xấu chứ bảo bối, em rất đẹp mà!"

"Anh đừng nịnh em. Em biết em không đẹp mà, bọn họ ghét em vì em xấu, bọn họ không nói dối đâu. Cách bọn họ nhìn em, chê cười em, tất cả đều là thật. Em thực sự sợ nhìn bản thân trong ảnh, thực sự sợ chính mình tự căm ghét..."

Tôi ôm em thật chặt vào lòng, em khóc nức nở. Tôi thầm nguyền rủa lũ khốn nạn ấy, khiến cho bảo bối tôi yêu thương nhất luôn mặc cảm trong lòng. Bàn tay tôi xiết chặt lại mà chỉ hận ngay lúc này không thể cho một thằng một cú đấm, đấm vào miệng từng đứa, từng đứa một nói với em những lời đáng ghê tởm ấy.

Đó là câu chuyện của ba năm về trước, khi đó em mười sáu còn tôi mười tám, chúng tôi học cùng một trường phổ thông. Nếu như hôm ấy tôi không đến kịp, có lẽ em đã bị bọn chúng ức hiếp, rồi nghĩ quẩn. 

Khi ấy, em có một người bạn thân. Cậu ta tên là Lee Gun, cậu ta khi mới vào trường đã sớm nổi tiếng vì ưa nhìn. Tôi lại không thấy vậy, Lee Gun làm sao mang ra so sánh với Jimin của tôi được chứ.

Thực ra cậu ta chẳng ưa gì em, chỉ là đi bên cạnh em, cậu ta sẽ được đông đảo mọi người chú ý hơn, cậu ta sẽ tỏa sáng hơn. Cậu ta có đôi mắt to, nhưng chỉ dừng lại ở đó, to nhưng không sáng rực rỡ. Nụ cười chẳng qua cũng chỉ là cong khóe môi đầy gượng gạo, căn bản chẳng thể so với ánh nắng hạ của lòng tôi.

Tôi sau khi kết thúc trận đấu bóng rổ với lớp bên cạnh thì cũng ra về. Quần áo lôi thôi, cả người đầy mồ hôi khiến tôi chỉ muốn thật nhanh đến nhà. Quả bóng trên tay tôi cũng hơi ươn ướt vì bàn tay nhơ nhớm mồ hôi. 

Trong lòng tôi thực sự đang không vui vẻ gì, bởi trận vừa rồi, lớp tôi không chiến thắng. Bỗng nhiên tôi thấy em, Jimin trên môi đang nở nụ cười tươi rói, khoác tay cậu bạn Lee Gun kia. Em xuất hiện, nở nụ cười giống như nắng hạ làm cơn giông bão trong lòng tôi vụt tắt. Và tôi đi theo sau em, quên luôn cả việc muốn về nhà tắm khi nãy.

Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói, khi mấy tên học trên em một lớp đột nhiên nhảy ra chặn đường. Bọn chúng xoắn xuýt với cậu bạn đi bên cạnh Jimin, và tất nhiên điều mà tiếp theo ai cũng biết.

Thằng nhãi ranh tự xưng lại đại ca xông lên phía trước đẩy em qua một bên, rồi cười đê tiện nắm cổ tay nhỏ nhắn của Lee Gun.

"Bé cưng xinh đẹp à, có muốn đi với anh không?"

"Buông ra!"

Jimin là một cậu bé lương thiện, tốt bụng, em đương nhiên không chịu được việc bạn thân của mình bị bắt nạt. Em cũng không thể ngờ, chính ngày hôm ấy khiến em mang nỗi mặc cảm trong lòng đến tận bây giờ. Cả tôi cũng không nghĩ tới.

Bọn chúng nắm lấy cổ áo em khi em đang cố van xin hãy tha cho thằng nhóc Lee Gun kia, và nói. Những lời khiến em khóc, khiến tôi tức giận phát điên.

"Cái đồ xấu xí này, mày có quyền gì mà xen vào chuyện của bọn tao?"

"Đại ca, chắc mắt nó híp nên nó không thấy được chúng ta là ai đó! Haha."

"Phải rồi, sao mày lại có thể làm bạn với Lee Gun vậy, không thấy quá khác biệt sao. Mắt híp và mắt tròn hả? Park Jimin?"

"Haha!"

Quả bóng tròn tay tôi được ném lên, một đường thẳng trúng phóc. Rơi xuống ngay đầu thằng nhóc tự xưng đại ca kia. Nó ôm đầu ngồi xuống rồi hét lớn.

"Thằng chó nào đấy?"

"Kim Taehyung."

Bọn chúng nghe thấy tên tôi liền tròn mắt nhìn, rồi chạy mất. Dù gì thì tên tuổi tôi cũng máu mặt trong trường, chuyên gia nổi loạn, một tuần bảy ngày thì đánh nhau đến hàng chục trận. Đối với bọn tôm tép, nhãi ranh kia chỉ cần vài cái khua chân cũng đủ xử đẹp. Lee Gun kia không ngờ bỏ mặc Jimin mà đi theo bọn chúng.

Tôi chạy đến ôm em, đôi mắt em xưng đỏ nhìn tôi làm lòng tôi thật sự đau đớn. Jimin nói nhỏ.

"Cảm ơn anh."

"Không có gì, em cười đi, em cười rất đẹp."

Em chỉ lắc đầu, rồi nói.

"Không đâu, đừng an ủi em."

Em đúng là không biết gì. Không biết bản thân mình xinh đẹp, không biết nụ cười hồi nãy của em khiến tim tôi suýt chút nữa nhảy ra ngoài mà chạy sang người em. 

Park Jimin em đúng là ngốc, em bị bọn chúng cài bẫy, em bị tên nhóc Lee Gun kia lừa rồi! 

Tôi hôn em, khi ấy tôi không kìm lòng được mà hôn em. Hôn đôi môi căng mọng, ngọt ngào của em dưới tán cây. Gió nhè nhẹ thổi qua, mái tóc em nhẹ bay, tỏa ra hương thơm quyến rũ. Tôi cứ nghĩ sau khi rời đôi môi ấy sẽ phải nhận một cái tát đau đớn từ em, nhưng không, em ôm tôi và cùng tôi tâm sự.

Một tháng sau đó, tôi tỏ tình với Jimin, em đồng ý nhưng ngay cả một nụ cười cũng không nở. Tôi biết em buồn, kể từ sau hôm ấy em không cười nữa. Nụ cười như ánh nắng hạ khiến tôi mê đắm, cho đến bây giờ em vẫn chưa từng một lần nở nụ cười tươi rói như thế. Ngày nào cũng ủ rũ, u buồn, cho dù mỗi ngày tôi đều nói em rất đẹp cả ngàn lần, cũng chỉ đổi lấy cái nhếch môi khe khẽ của em.

Tôi ôm em trong lòng, vùi mặt sâu trong làn tóc thơm tho của em, giãi bày.

"Em biết không, tôi yêu em vì nụ cười của em. Vì khi cười, mắt em thực sự giống một vầng trăng, em tỏa sáng khiến tôi rung động. Em rất đẹp, rất đẹp có biết không?"

"Chỉ mình anh thấy vậy thôi!"

"Không phải, năm ấy em đã xinh đẹp như vậy rồi, bây giờ em ngày càng xinh đẹp hơn. Có rất nhiều người theo đuổi em đấy, chẳng qua tôi dọn sạch bọn chúng rồi. Park Jimin em đẹp hơn cả bông hoa đang nở bên cửa sổ kia."

Jimin giữ im lặng.

"Em trưởng thành đẹp đẽ hơn cả đóa hoa, mỗi ngày tôi đều sợ em bị ai đó cướp đi mất. Tôi tất nhiên cũng chỉ muốn em xinh đẹp trong mắt tôi thôi, nhưng ai ngờ được trong mắt cả thiên hạ, em như vì tinh tú! Park Jimin em có biết tôi dọn dẹp fan hâm mộ của em khổ sở thế nào không hả?"

"Thật không?"

"Thật chứ!"

"Chụp ảnh nhé, tôi muốn lưu lại khoảnh khắc hạnh phúc và xinh đẹp của em."

Em nhẹ nhàng gật đầu.

Tách,

Bức ảnh đầu tiên của chúng tôi, em cười như ánh nắng hạ năm ấy, soi sáng rực rỡ trái rim tôi.

end

Note : "Mọi người thấy nó nhàm chán lắm không?"

:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com