Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: "Mày đừng chọn Jungkook, được không?"

Người... người yêu ??! ? Tôi á ? Của... Taehyung á ????

Cậu ấy nhắc ba chữ " người yêu tôi " đến hai lần...

Bàn tay Taehyung nóng hôi hổi, nắm chặt tay tôi. Tôi nhìn tay mình, mồ hôi túa ra ngày một nhiều, mặt tôi tê hết mọi cử động, chỉ có hai con mắt thò lõ như ễng ương.

"C... c... ậ... u... s... ao... th... a cho... t... tớ... bu... ông... ra...!!!"

Tôi thậm chí còn không nói được một từ ra hồn, những anh bạn trong đội Karate thì ồ... à... rồi cười cái kiểu gì khó hiểu...

Mấy người khác thì ném cho tôi cái nhìn ghen ghét, hoặc là xụ mặt buồn bã..

Chỉ có Jimin là tỏ ra không cảm giác, cậu ấy xem như không nghe thấy gì, cầm micro tiếp tục bài hát trên máy.

Tôi vội vàng ngồi xuống, vì Taehyung đang giữ chặt tay tôi, nên tôi cũng lôi cậu ấy ngồi theo.

Cả người tôi vẫn đang run bần bật ...

Sau một phút điên lên, mặt Taehyung giãn ra chút đỉnh, nhưng bàn tay vẫn không chịu buông tôi ra.

.................

"Tớ... tớ đi toilet..."

Tôi nói nhỏ với Taehyung bằng giọng cầu xin, cậu ấy mới chịu thả tôi đi, tranh thủ lúc ra ngoài tôi sẽ trốn về luôn, mặc dù Sokyung vẫn còn trong đó.

"Jungkook, khoan đã."

Đó là giọng của Jimin, cậu ấy đứng dậy, đề nghị giải tán, một vài bạn cũng tán thành, thế là, cả bọn đều đồng lọat ra về.

Ừm... thế cũng tốt.

................

Sokyung gọi ba đưa về trước, bỏ lại tôi, bơ vơ trơ trọi thế này, cùng với 95line nữa.

Sao thời gian này tôi cứ dính vào họ vậy, huhu...

Tôi nhớ Hoseok quá....

Vẫy tay chào Kyung xong, tôi nhận ra là mình cũng cần đi toilet.

 Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe tiếng Jimin bên trong phòng vệ sinh vọng ra.

"Taehyung, tao có chuyện muốn nói!"

"Chuyện gì?"

"Về Jungkook."

Cái tên tôi xuất hiện trong câu chuyện của hai người họ, làm tôi không thể không...nghe lén...

"Ko Ko à? Thế nào?"

"Mày đừng chọn Jungkook, được không?"

"Tại sao??"

"Jungkook không đáng... bị mày đùa giỡn..."

Đùa giỡn? Jimin nói rất trầm, như thể cậu ấy cảm thấy đau, tôi nuốt nước bọt, hai tai vểnh ra để lắng nghe rõ hơn...

May mà ngoài cửa toilet bây giờ không có ai vào, nếu không thì đâu có nghe trộm thế này được.

"Ai nói mày là tao đùa giỡn?"

"Tao còn lạ gì mày, thay người yêu như thay áo. Mày tìm đứa khác đi!!"

"T...tao.."

"Ai cũng được, miễn đừng là Jungkook."

"...Không, tao thích Ko Ko... thích thật... không giống các lần trước. Tao không đùa..."

Một anh trai bước vào cửa làm tôi phải chui ra ngoài, không thể tiếp tục nghe hết...

Chân tôi bước mà tâm hồn cứ treo lung tung, nghĩ ngợi...dù rằng không có suy nghĩ nào cụ thể.

Tôi nghĩ về câu nói của Jimin, nghĩ về lời của Taehyung...

Cậu ấy có nhiều người yêu? Thay đổi xoành xoạch ? Và bây giờ tới lượt tôi? Tôi là cái áo à?

Giờ thì tôi hiểu cái cách mấy bạn nam cười khi Taehyung "tuyên bố" ban nãy..,

Có lẽ họ xem tôi như 1 "nạn nhân tội nghiệp" tiếp theo của Taehyung...

Lẽ ra nghĩ như vậy, tôi phải ghét Taehyung ghê lắm, tôi phải đến "xử lý" cậu ấy hay đòi lại "danh dự" của mình, nhưng mà... cái câu Taehyung nói, "Tao thích Ko Ko, thích thật!"...

Lại nghe...có vẻ gì đó chân thành.

............................................

Tôi không đợi họ hoàn thành cuộc "tranh luận trong toilet", mà đón xe buýt về trước, sẵn dịp đã xin mẹ về trễ, tôi tạt ngang sang nhà Hoseok, hi vọng lần này, cậu ấy không đi vắng.

Người mở cửa cho tôi, là người tôi đang mong nhớ...

Cậu ấy tỏ ra ngạc nhiên một chút, rồi bảo tôi vào nhà, mới gần 2 tháng mà tôi thấy như lâu lắm rồi tôi không có bước chân vào đó.

"Nhìn cậu mệt quá, mới đi học thêm à?"

"Không...tớ mới đi Karaoke về."

"À... với bạn hả? Vui không?"

"Không vui gì cả!"

Có lẽ bộ mặt chán nản của tôi làm Ho Ho thấy lo, cậu ấy mang ra cho tôi hai cái bánh dừa, dỗ tôi như dỗ con nít.

"Thôi ăn đi. Không vui mà cũng đi nữa. Đúng là Ko khờ!"

"Ho Ho này, cậu đi hoài à, mấy lần tớ muốn gặp không thấy cậu đâu hết..hic hic.."

Tự nhiên giọng tôi lại trở nên nức nở, hệt như mấy đứa con nít dỗi khi không được thỏa mãn..

Hoseok hơi bối rối, cậu ấy bóc lớp lá dừa ra khỏi cái bánh, rồi đưa qua trước mặt tôi.

"Tớ... dạo này hơi bận...cậu tìm tớ có việc gì?"

"Mà sao cậu nghe mẹ bảo tớ tìm, cũng không chịu gọi cho tớ...!?"

Có lẽ sau một ngày căng thẳng, vui buồn lẫn lộn, thêm chuyện dồn nén mấy ngày về chuyện ba mẹ cãi nhau vì cậu ấy, tôi đâm ra bức bối và giọng rưng rức...

"Hơ.. tớ... cậu bảo..mẹ cậu không thích tớ nên tớ không gọi..."

"Nhưng tớ thích cậu mà, Ho Ho..!"

Không hiểu sao tôi nói câu ấy, vừa khịt mũi, vừa nói, nói to nữa là đằng khác.

Trời ạ... xấu hổ ghê đi...sao tôi có thể khẳng định điều đó một cách tự nhiên như vậy chứ...

Thật  đúng là không biết suy nghĩ trước khi phát ngôn, hic hic.

Để rồi bây giờ không dám nhìn mặt Hoseok luôn!

"Thì tớ cũng thích cậu, nhưng... mặt cậu làm gì đỏ ửng vậy?"

Ho Ho nói tỉnh queo cái câu "tớ cũng thích cậu", thậm chí còn hơi cúi đầu nhìn tôi quan sát, ra vẻ thắc mắc tại sao mặt tôi đỏ...

Tôi chỉ ... làm thinh và ăn nốt cái bánh dừa,

Mum..mum...mum..

Ngon quá đi...

Hoseok ngồi nhìn tôi ăn, lâu lâu lại bảo tôi ăn từ từ thôi, mãi một lúc sau khi ăn hết 2 cái bánh, tôi mới hết xấu hổ về câu nói lúc nãy.

"Ba mẹ cậu không có nhà hả?"

"Mẹ tớ về ngoại rồi, còn ba..."

"Sao?"

"Ba không có ở đây nữa."

"Sao vậy?!"

Mặt Ho Ho buồn thiu, im lặng, tay cậu vẽ những nét lung tung trên mặt bàn, rồi nhìn tôi xa xăm...

"Cậu kể cho tớ nghe đi mà !!"

Tôi nài nỉ gần như van lơn, khoảng 2 phút sau, Hoseok bảo sẽ đưa tôi về nhà...

Sau đó, cậu ấy...vẫn không chịu nói gì về ba mình.

........................

Mẹ tôi lại làm mặt lạnh khi thấy Ho Ho chở tôi về, mặc cho cậu ấy nở một nụ cười rất hiền với mẹ, mẹ cứ đăm đăm nhìn rồi quay đi.

Tôi bỗng thấy giận mẹ.

Vì mẹ đã bước vào tình bạn đẹp đẽ nhất của tôi, vì mẹ đã đối xử không tốt với người mà tôi yêu quý...

Do vậy, tôi nghĩ mình phải "đứng lên".

"Mẹ!"

"Chuyện gì đây? Không phải mẹ đã nói con không nên đi với thằng Hoseok rồi sao?"

"Con thích đi!! Con không nghe mẹ đâu!! Mẹ vô lý quá chừng!"

Ây da... nhờ cái gì mà tôi lại hùng hồn thế nhỉ...?

Chỉ biết là bây giờ tôi đang đứng nói tay đôi với mẹ, cái điều chưa bao giờ xảy ra.

Ánh mắt mẹ đanh lại, gân tay dần nổi lên, mẹ mím môi chặt.

"KO ! Con nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy hả?"

"Mẹ giải thích đi, tại sao mẹ không cho con chơi với Ho Ho nữa ? Vì ba cậu ấy mất việc ? Vì mẹ thích người giàu thôi phải không ?"

BAPPP!!!!

Một cú tát mạnh...

Mẹ đánh tôi – câu nói giận dữ và hơi nghẹn giọng của mẹ vang vang.

"CON BIẾT GÌ MÀ NÓI??!"


.................................

Má tôi còn nóng rát và có lẽ vẫn in dấu bàn tay mẹ...

Tôi bỏ ra cửa.. thật không thể tin là mẹ lại làm vậy...

Tôi nói sai hay sao?? Mẹ tỏ ra niềm nở với Taehyung, vì cậu ấy giàu..đi xe xịn...

Đinh ninh trong đầu suy nghĩ đó, tôi đi luôn ra ngoài, mặc mẹ gọi phía sau...

"Jeon Jungkook, quay lại ngay !! Nếu đi thì đừng có mò về nữa!!!"

.........................................

Con không về, con có tiền!

200.000 won lận nha!!

Không thèm... Không cần mẹ... Mẹ đánh con...!!!

                                                End Chap 17

#Shuriin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com