Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Oan gia cùng nhau làm việc

-Này! – Nhăn mặt, thực sự thì nó

không thích cái thái độ này của hắn

một chút nào hết – Anh làm sao vậy hả?

-Chẳng sao hết! – Hắn đáp lại cái

hành động của nó chỉ bằng một câu

ngắn gọn.

-Cái gì? – Nó như không tin vào mắt mình – Không thì làm sao mà anh lại đánh Ki Kwang ra nông nỗi đó?

-Lo cho thằng nhãi ranh ấy như vậy

thì sang với nó luôn đi! – Bỗng

nhiên, trong lòng hắn bừng lên

ngọn lửa tức giận – Ờ đây làm cái

gì?

Mắt nó mở căng ra nhìn con người

trước mặt mình, theo như nó nghĩ

thì hắn là một chàng trai vui vẻ lại

hòa đồng và vui tính khi trêu chọc

nó nhưng sao giờ lại thế này?

“Anh ta tự nhiên nổi giận với mình

sao? Mình vô tội mà! Mình có làm gì đâu nào!”

-Tôi với Ki Kwang chẳng có gì cả! Bạn bè với nhau thôi! Anh làm gì mà lại nói tôi như thế! – Trong thâm tâm thì nghĩ vậy nhưng dường như nó không thể kiềm chế lại cái cảm xúc đang bộc phát ra của mình. Nó không chấp nhận ai xúc phạm nó như vậy hết cả, nhất là hắn!

-Chẳng lẽ là tôi nói sai? – Nhếch môi cười, hắn hỏi lại nó, ánh mắt sắc lém đến rợn người – Cái hành động tình tứ ấy thì đập vào mắt tất cả mọi người rồi còn gì nữa!

Khuôn mặt nó sa sầm lại, cơn tức đã không còn âm ỉ nữa mà bùng lên một cách mạnh mẽ nhất.

-Tôi thích Ki Kwang sao? Haha… – Nó cười nhạo, tự tạo cho mình một bản mặt đểu giả làm hắn cũng ngạc nhiên không kém – Vì Ki Kwang mà tôi bị Hara đánh cho một trận tơi bời mà vào bệnh viện! Tôi không hận cậu ta đã là may mắn lắm rồi! Thích với chả yêu! Nhảm nhí!

Hắn cứng người, thì ra người con trai năm nào mà hắn nghe nói là nhỏ Hara đánh lại là nó sao? Có

nghĩa rằng, đây là lần thứ hai nó

vào bệnh viện nhưng lí do thì chỉ có một. Bị Hara đánh. Dù không

muốn tin là người mà mình luôn coi là em lại làm vậy, vì trước đây thì Hara thường rất dễ thương, nên

hắn muốn chứng thực lại một lần

nữa.

-Ra là người trước kia bị Hara đánh là cưng sao? – Vô thức hướng

mắt về nơi nào đó, giọng hắn tự

nhiên mà khản đặc dần lại.

-Không sai! – Vẫn cái giọng đó, nó

nói có phần giễu cơt kẻ đang ngồi

trước mặt mình – Đúng! Đó không

phải ai khác mà là tôi! Anh vui rồi

chứ?

Trái tim hắn như bị bóp ghẹt, cái

thái độ của nó sao lại như vậy?

-Thế nào? – Thấy hắn không trả lời

gì, nó buộc miệng nói tiếp -Tự hào

về người anh thực sự yêu rồi sao?

-Tự hào? Người tôi yêu thực sự? Hara? – Mặt hắn tối lại, nhắc lại

những từ đáng lẽ ra người được

nhắc đến là nó.

Nó hơi lịm đi, không biết nói gì,

khuôn mặt mà chính mình vừa tạo

ra cũng dần biến đi, thay vào đó là

khuôn mặt đáng yêu ngày nào.

-Cưng không hiểu hay cố tình không hiểu vậy hả Yo Seob! – Hắn quát lớn, mặt đỏ như trái cà chua, nỗi bức xúc của hắn có lẽ còn to lớn hơn cả nó. Và giờ đây, cái sự bức xúc ấy đang bùng nổ như nham thạch trào ra từ một ngọn núi lửa mà từ trước đến giờ luôn bình yên.

-Tôi không hiểu đó! – Nó cũng cố

gắng mà hét lại thật lớn.

-Người mà tôi yêu không phải là Hara mà là cưng đó! – Sự tức giận

vẫn trào ra, hắn tiếp – Tôi đã nói

bao lần rồi!

Quả thật là hắn đã nói rất nhiều,

điều này nói biết chứ nhưng nó

không bao giờ tin đó là sự thật mà

chỉ nghĩ đó là một sự lừa dối của

hắn, nó luôn tin rằng là hắn sử

dụng nó như một trò vui đùa mà

thôi! Không hơn, không kém một

chút nào cả!

-Tôi biết là anh chỉ coi tôi như những đứa con trai khác thôi! Tôi sẽ không tin bất cứ một điều gì ở anh hết!

Hãy cứ sử dụng tôi như vậy thì tốt

hơn! – Mặt nó cúi gằm nhưng vẫn cố như là đang hét.

-Tôi không làm được! – Hắn trợn

trừng mắt, quát, giọng nói cáng ngày càng không kiểm soát được nữa – Nhất là với cưng! Đồ ngốc!

Cạch!

-Thôi ngay việc cãi nhau và đi ra

ngoài hết! – Dong Woon chỉ khẽ hé cửa, giọng cậu lạnh lùng như mọi ngày nhưng có phần sắc hơn.

-Tại sao tôi phải… – Đang lúc nóng

giận, mặt hắn bừng bừng tức giận

định nói cô nhưng đã bị Dong Woon chặn họng một cách không tưởng.

-Nếu không muốn tôi phải “đưa” hai người ra! – Khuôn mặt sát khí của cậu lại làm hắn mặt mày từ đỏ lựng xuống bình thường rồi lại đến tái mét.

Hai con người cúi đầu như hai đứa

trẻ bị mẹ mắng vì tội đánh nhau,

mặt thì lại vô cùng hối lỗi. Ra đến

ngoài, nó bàng hoàng và vô cùng

sửng sốt trước sinh vật lạ trước mặt mình.

-Dong Woon… Người… người ngoài hành tinh… sinh… vật lạ đột nhập Trái Đất! – Kéo kéo tay áo của Dong Woon, nó ngập ngừng từng lời.

-Em biết đó là ai không hả? – Vẫn

bình tĩnh, cô hỏi nó rồi nhìn người

được gọi là “sinh vật lạ” trước mặt.

-Ai… ai? – Nó vẫn ấp úng mà nói,

đôi chút sợ sệt.

-Bạn của em! Ki Kwang! – Buông lại một câu trả lời, Dong Woon bỏ vào trong quầy tính tiền.

Nó không tin vào mắt mình, hết

nhìn Dong Woon lại đến nhìn “sinh vật lạ” kia. Lại gần để nhìn rõ hơn, nó mới nhận ra “người ngoài hành tinh” trước mặt mình thực ra là ai.

“Ra là…”

-Ki Kwang! – Hắn hất mặt, gọi người trước mặt mình.

-What? – Vết thương vẫn còn khá

đau nên Ki Kwang hơi nhíu mày, nhưng vẫn trả lời hắn một cách thản nhiên.

-Tôi muốn hỏi cả ba một việc? – Lúc nào cũng vậy, Dong Woon luôn là người phá vỡ đi cái bầu không khí nặng trĩu trong phòng.

-Có việc gì sao? – Hắn quay mặt đi,

hỏi cậu.

-Có quan trọng không? – Ki Kwang cũng chẳng thèm nhìn nữa mà quay qua nó.

-Việc gì vậy anh Dong Woon? – Tâm trạng tự nhiên phấn khởi nên nó nhảy vào nói tới tấp.

-Cả ba có muốn làm việc ở đây

không? – Dong Woon nói, tay cậu lấy từ trong tủ ra một chiếc túi.

-Làm việc? – Cả ba cùng hét lên như thể chuyện gì động trời lắm.

Dong Woon gật đầu, không nói gì thêm.

-Vậy sao? – Nó chống cắm suy nghĩ

một lúc rồi mỉm cười, giơ tay lên cao

– Em tham gia! Ki Kwang, Jun Hyung tham gia luôn cho vui!

Nó nhìn hắn, dù thấy hơi buồn vì

những điều đã nói nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.

-Được rồi! – Hắn thấy nó gọi mình

thì cũng ậm ừ gật đầu đồng ý, trong lòng thấy khó chịu khi có cả Ki Kwang cùng tham gia.

-Mình sẽ tham gia cùng Seob nha!

– Ki Kwang gượng cười, vết thương khá đau nên nụ cười rất nhẹ.

Bộp!

Dong Woon ném về phía Ki Kwang một lọ thuốc nhỏ, lạnh lùng nhắc nhở cậu.

-Lấy thuốc này bôi vào, không được

để vết thương nhiễm trùng!

“Câị ta quan tâm… đến mình đây

sao?”

-Cầm lấy! – Dong Woon lạnh giọng, đưa ra trước mặt ba người một chiếc túi to màu vàng rồi tiếp – Mỗi người lấy một bộ vào trong phòng thay đồ xong ra đây làm việc ngay, có hiểu,chưa?

-Mặt tôi thế này thì làm được cái gì?

– Ki Kwang khẽ nhăn mặt.

-Không quan trọng! – Chẳng có chút

gì bận tâm, Dong Woon quay người toan bước đi thì dừng lại, cậu nhắc nhở – Vết thương không phải là nặng, bầm tím chút thôi không làm mất đi vẻ nữ tính của cậu đâu mà lo!

-Cậu… – Máu sôi sùng sụt, Ki Kwang tức lắm nhưng chẳng thể làm gì được.

-Đồ máu lạnh! – Tiếp tục phản bác,

Ki Kwang nhíu mày, cậu thực sự không thích như thế này chút nào.

Không nói nữa, Dong Woon tiếp tục bước đi, cậu vào trong bếp.

-Ê! – Hắn vỗ vai nó, mặt cười rất tươi

– Cho anh hỏi cưng một câu được

không?

-Ừ… Ừ! – Hắn thay đổi quá nhanh,

nó cũng hơi hoảng, chỉ sợ tên này

giận quá hóa rồ thì xem như đời nó

đi sớm thôi.

-Anh là gì của cưng? – Mặt hắn

trông rất nhăn nhở.

-À… – Nó suy đi ngẫm lại, bỗng

dưng mặt đỏ lựng lên như trái cà

chua chín mọng – Ch… Chồng!

-Thật không? – Vẫn nụ cười đểu giả

ấy, hắn tiếp tục.

-Chắc vậy! – Không biết trả lời sao,

nó gãi đầu rồi nói một câu xanh rờn làm hắn chết đứng.

-Chắc vậy? – Ki Kwang nhắm mắt lại rồiccười thầm trong lòng – Vậy là tớ vẫn còn cơ hội phải không?

-Cơ hội? Ý của Ki Kwang là sao? – Nó khó hiểu nhìn Ki Kwang vẫn đang ung dung.

-Cướp lại cậu từ tay tên kia! – Khẽ

hé đôi mắt to của mình, Ki Kwang cười mỉm.

-Muốn cướp sao? – Hắn phì cười,

ánh mắt sắc lém – Không dễ dàng

như vậy đâu!

-Tôi không cần biết! – Ki Kwang nhếch môi, cười mà như không.

-Được thôi! – Đặt tay lên vai nó, hắn tuyên bố một câu – Xem rằng đến cuối cùng, ai sẽ dành được cậu ấy!

-Để xem mèo nào cắn mỉu nào! –

Nhẹ nhàng đứng dậy, Ki Kwang bước lại bên cạnh nó, nhẹ nâng bàn tay nhỏ bé kia lên mà đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên đó.

-Ơ… – Nó ở giữa, không biết chuyện gì đang xảy ra, đứng hình.


-Dừng lại được chưa? – Giọng nói

lạnh lẽo kia lại vang lên.

-Dong Woon! – Cả ba người cùng đồng thanh.

-Các người định đứng giữa quán trà

của tôi mà đóng phim tình cảm Hàn Quốc hay sao? – Dong Woon nói, ánh mặt sắc lia qua người ba nhân vật chính.

-Thực ra thì… – Một lần nữa cả ba

cùng gãi đầu, không biết nên trả lời

ra sao cho phải.

-Còn đứng đó! Đi thay đồ rồi làm

việc! Nhanh lên! – Cậu trừng mắt,

quát lớn. Chưa bao giờ, cô phải tốn

nhiều ca – lo với ai như với ba người này cả. Rắc rối!

-Vâng! – Dù là cả ba đều hơn tuổi

Dong Woon nhưng trong tình huống dở khóc, dở cười này thì không ai lại không sợ mà xách dép, chạy.

-Haiz…! – Nhìn ba con người kia mà

Dong Woon chỉ biết thở dài, cả câu truyện dường như cậu đã nghe được hết, rõ ràng từng câu từng từ một. Trong lòng lại thấy bất an và lo lắng.

“Hai cái tên ngu ngốc này không

hiểu hay cố tình không hiểu?

Một khi còn thể hiện những hành

động thân mật nhiều như vậy thì

Yo Seob càng bị nhiều đứa con

gái trong trường xăm xoi đến!

Quá nguy hiểm vậy mà hai cái tên

đại ngốc ấy lại không biết! Lần này

lại đến lượt mình làm rồi!

Lại còn bệnh mù đường nữa chứ!

Đúng là mấy con người chỉ được cái

to xác mà đầu óc như quả nho!

Đành để thằng bé này làm thôi chứ

còn gì nữa!”


Hắn và Ki Kwang đã thay đồ xong, cả hai đều đứng ở trước cửa phòng của nó và đợi. Không ai nhìn ai đến một lần, cảm giác như chán ghét kẻ ở ngay trước mắt lúc bấy giờ.

Cạch!

Cánh cửa khẽ hé mở, nó từ trong

bước ra trong bộ quần màu đen

được kết hợp với sắc trắng dịu

nhẹ. Chiếc quần không quá bó sát

hình thù khá lạ. Ngoài ra, còn có phụ kiện đi kèm là một chiếc huy hiệu có in lô – gô của quán trà. Ngay lúc này đây, hiện lên trước mặt hai người không phải

là cậu bé ngố ngố mà là một đóa

quỳnh nở rộ như thiên thần tuyệt đẹp.

-Hai người… đừng nhìn mình như

vậy được không? – Nó có phần hơi

thẹn thùng, cúi gầm mặt.

-Ừ! – Hắn biết ý bèn quay đi nhưng

không quên nói một câu – Đẹp lắm!

-Bạn xinh lắm đó! – Ki Kwang mím môi, cười nhẹ.

-Cảm… cảm ơn… hai người! – Mặt nó lại đỏ ửng lên, lí nhí từng lời – Hai người cũng được lắm!

-Cảm ơn! – Cả hai cùng đồng thanh

rồi nhìn nhau đầy vẻ tức tối.

Bộ đồ của hắn và Ki Kwang là áo sơ mi màu trắng và quần Âu trông rất lịch lãm nhưng cũng không quên kèm theo huy hiệu như nó. Cả ba cùng bước ra ngoài, Dong Woonđang lau dọn một chiếc bàn gần đó, cậu cũng mặc áo sơ

mi màu trắng và một chiếc quần đen bó.

-Làm việc được hay chưa? – Đứng

thẳng người dậy,Dong Woon lãnh đạm nhìn cả ba

Bộp!

Asa lạnh lùng đập tay xuống chiếc

bàn gỗ kế bên, đôi mắt lia qua hai

con người như muốn đập chết kia.

-Không làm việc, hôm nay tôi cho đi gặp ông bà tổ tiên đó!

-Được! Được rồi mà! – Cả ba cuống

cuồng, ngay cả nó cũng thấy sợ

người anh họ của mình. Đúng là Ma

cà rồng mà!

Suốt cả buổi, thấy nó và Ki Kwang dọn chung một cái bàn thì trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu và bực tức nhưng chẳng thế làm gì được.

-Mang cái cốc kia lại đây! – Dong vẫn vậy, cậu ra lệnh nhưng không cần biết ai mang đến.

Nó và Ki Kwang cùng một lúc đưa tay ra với lấy, tay Ki Kwang chạm vào tay nó.

Nó rụt tay lại, mặt đỏ lựng lên, liên

tục cúi đầu.

-Xin lỗi!

-Không sao! – Ki Kwang sung sướng, cười vui.

Nó vẫn cười vui với Ki Kwang nhưng đâu biết hắn đang đau vô cùng.

“Yo Seob, cưng độc ác lắm!”


-Mọi người lại đây! – Dong Woon gọi cả ba lại gần chiếc bàn gỗ đặt ở góc phòng.

-Biết rồi! – Hắn ngán ngầm đi lại,

vừa bực mình vì chuyện của nó và

Ki Kwang lại càng tức hơn khi nghe cái giọng của Dong Woon.

-Đừng giận cá chém thớt vậy chứ! –

Ánh mắt sắc lạnh của Dong Woon lia qua hắn, cậu nói một câu trúng tim đen của hắn.

-Sao… sao biết? – Mặt hắn lúc này

trông rất ngu, ngớ người ra hỏi cô.

-Hai con mắt cứ như hai cái đèn pha ô tô to tổ trảng thế kia, xong cắm vào hai người kia thì ai chẳng biết! –

Cậu lôi trong túi ra chiếc điện thoại

rồi tiếp – Thôi! Hai người kia đến rồi đó!

Hắn không hỏi gì thêm, quay người

lại thì quả nhiên, nó và Ki Kwang đã đi tới.

“Woa!? Cậu ta có con mắt thứ ba hay sao nhỉ?”

-Tất cả ngồi vào đi! – Tiếp tục nhắc

nhở lần thứ hai, Dong Woon thở dài trong lòng. Mấy người này như trốn trong bệnh viện chữa điếc ra vậy, nói mãi mà không tiếp thu được là sao?

-Anh gọi có chuyện gì không ạ? – Nó ngồi xuống, yên vị xong mới dám hỏi. Hắn cũng ngồi xuống cạnh nó, nhìn đi chỗ khác làm nó nghiêng đầu tỏ vẻ tò mò.

“Sao vậy?”

-Ừ! Cũng không có gì nhiều đâu! –

Dong Wôin trả lời, cậu liếc nhìn một kẻ chưa ngồi xuống mà nhắc khéo một cách mỉa mai – Hey! Anh bị bệnh gì không thể ngồi được sao?

-Cậu… – Ki Kwang hơi tím mặt, hậm hực ngồi xuống – Tôi không thích thì sao?

-Bây giờ, tôi muốn mọi người trao

đổi số điện thoại để có gì dễ bề liên lạc với nhau! – Cậu bỏ qua cái điệu của Ki Kwang mà đưa ra điều mình muốn nói.

-Nói cũng có lí đó! – Ki Kwang cười cười.

-Vậy ra từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói có lí sao? – Dong Woon hỏi vặn lại, ánh mắt cậu sắc lạnh.

-Thì đúng! – Nhìn xung quanh vẻ vô

tội, Ki Kwang nói bâng quơ.

-Thì tôi cũng nói là mình nói đúng

bao giờ đâu nhỉ? – Cậu đáp lại, Dong Woon là vậy, không bao giờ chịu đầu hàng ai cả.

-Thôi! – Nó nhăn mặt, dừng cuộc ẩu

đả lại.

-Hai người dừng lại được rồi đó! –

Hắn cũng lên tiếng – Trao đổi thì

trao đổi nhanh lên!

-Biết rồi! – Cả hai người kia cùng

đồng thanh, xong lườm nhau cháy

da mặt.

Bốn người đọc số điện thoại cho

nhau. Ki Kwang vui vẻ đặt trong điện thoại mình cho số của nó ba chữ

“Người Tôi Yêu”, số của Dong Woon lại là “Con Quỷ Mắt Đỏ” và hắn là “Cái Gai Trong Mắt”.

-Con quỷ mắt đỏ hả? – Dong Woon đứng đằng sao Ki Kwang tự bao giờ, làm cậu giật mình. Em điện thoại cũng theo chủ mà tuột ra khỏi tay rất tự nhiên.

Hắn và nó vẫn mãi mê bấm bấm gì

đó nên không chú ý đến hai người

kia.

Bộp!

Một bàn tay cầm lại chiếc điện thoại của cậu, không phải đoán thì đó không có ai ngoài Dong Woon. Cậu lắc đầu chán chường, đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt của Ki Kwang.

-Ơ… – Cậu không biết phải nói gì,

Ki Kwang nhìn Dong Woon.

Keng, keng!!!

-Ba Jun Hyung ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: