Part 16
"Cốc cốc...."
...
Tiếng cửa phòng Kỳ Duyên lần nữa vang lên, nhưng không phải là tiếng đập cửa dồn dập, mà âm thanh rất ổn định và từ tốn.
-Lâm Hoàng Kỳ Duyên, Anh biết em đang nghe anh nói phải không. Em đang sợ cái gì, đã mười năm, không lẽ đến giờ em vẫn còn nhớ đến hắn sao? Mười năm, em chưa bao giờ gọi tên thật của nó, Lâm Hoàng Thanh Thiên, cái tên đó khó gọi hơn tên Bảo Khương à. anh biết em muốn đoạn tuyệt, dứt niệm, không muốn nhớ đến hắn nữa,.... Không lẽ quên hắn là việc làm khó đến thế sao?
-Em có biết Bảo Khương vì sợ chị bỏ nó, khóc đến ngất đi trên nền gạch lạnh ngắt rồi không? Em nhẫn tâm như vậy đấy, nếu em không cần nó anh sẽ dắt nó đi.
...
"Rầm"
...
Cánh cửa đang khép chặt, bất ngờ mở ra, tạo thành âm thanh cực kỳ lớn, chứng tỏ người mở cửa dùng sức như thế nào.
-Ai dám mang Khương nhi của tôi đi, muốn mang thì giết đc tôi trước đã.
-Ha ha... em vẫn còn sức để cãi với anh à, vậy chứng tỏ còn chưa chết. Chắc tại lo chuyện bao đồng hơi nhiều.
-Bảo Khương có sao không?
Kỳ Duyên nhìn chàng trai trước mặt, cao hơn cô cả cái đầu. Tuy đã sít soát 30 nhưng khuôn mặt vẫn tuấn dật, thanh tú đến phi phàm, không khỏi thầm than tạo hóa bất công. Tại sao hắn là con trai mà còn có thể mĩ hơn cô nữa chứ.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng, cái mũi như quả cà chua, hai mắt sưng húp, tóc tai bù xù, cũng đủ biết cô vừa mới chui từ cái chăn bảo bối, cái thứ mà cô cho là chỗ phòng hộ tốt nhất của mình mỗi khi khóc ra, làm anh phải bật cười
-Em vào rửa mặt lại một cái đi, rồi hãy đi xem Khương nhi. Bây giờ nó không sao, chỉ mệt quá nên ngất thôi, ngủ một giấc là không sao rồi. Nhưng nếu nó tỉnh lại mà nhìn thấy cái bộ dạng nữa người, nữa quỷ của em mới có sao đó.
Kỳ Duyên trợn mắt nhìn chàng thanh niên trước mặt nói:
-Ngô Gia Bảo, anh muốn chết. Từ khi anh tách ra riêng, không ngờ anh học thói xấu nhanh như vậy. Bây giờ còn dám nói chuyện với em kiểu đó nữa? Coi chừng một hồi thiên lôi giáng xuống, cho nên tốt nhất cách xa mẹ con em mấy mét đi cho an toàn.
-Em thật là càng lớn càng trẻ con, trước kia em đâu có thế?
...
"Bốp"
...
Nguyên một cú đánh, được giáng thẳng xuống thí thí của Gia Bảo. Làm Bảo ca mặt đỏ ửng không nói được một câu, chỉ nghẹn họng trân trối nhìn người thủ ác, vẫn đang cười một cách thõa mãn.
*************************
Nói là ở riêng vậy thôi, nhưng hầu như gần hết thời gian Gia Bảo luôn ở chỗ cô. Sau khi sinh Lâm Hoàng Thanh Thiên đc một thời gian thì Gia Bảo cũng tỉnh và dần bình phục. Gia Bảo tiếp quản công ty bên Mĩ của bố và chuyển về nhà ở với ông nội. (ông nội Gia Bảo là ng Mĩ nhé). Mặc dù ông cụ Ngô luôn đối xử tốt với Kỳ Duyên và xem cô như con gái của mình. Nhưng cô không muốn nợ ân tình nhà họ Ngô quá nhiều, nên sau khi Bảo Khương được một tuổi cô đã rời khỏi nhà họ Ngô.
Gia Bảo cũng muốn đi theo cô nhưng bị ngăn cản, ông cụ Ngô đã già, cô không muốn ông phải cô đơn hiu quạnh trong căn biệt thự lạnh ngắt, thiếu vắng tình thương của người thân. Dưới sự che chở và giúp đỡ của Gia Bảo & Triệu Lâm Thanh (Ba nuôi nó đứng đầu tổ chức sát thủ W), cô đã mai danh ẩn tích trốn thoát khỏi sự tìm kiếm của Vũ Gia Phong mặc dù nhiều lần hắn đã lục tung nước Mĩ cũng k thấy một dấu tích nào của cô.
Đã mười năm trôi qua cô cứ nghĩ mọi thứ đã chìm vào lãng quên, nên mới khăn gói về nước, cô rất nhớ những người bạn thân của mình, và quê hương. Nhưng ai có ngờ đâu về nước chưa được ba ngày, thằng con cô đã âm thầm cho cô nguyên trái bom hẹn giờ to đùng, bây giờ thì chỉ đành việc đến đâu tính đến đấy mà thôi. Đúng là con là của nợ của đời mình mà.
-------------------------------------------------------
Bên phòng Bảo Khương
...
Kỳ Duyên nhìn Gia Bảo nói:
-Em thật sợ rất lo lắng hắn ta nếu biết sự tồn tại của Bảo Khương, hắn sẽ cướp nó đi. Nếu thật sự như thế em không biết mình sẽ sống như thế nào nữa.
Gia Bảo ôm Kỳ Duyên vào lòng, thì thào vào tai cô, giọng nói ấm áp trầm ổn, làm tâm của Kỳ Duyên bĩnh tĩnh rất nhiều:
-Em tin anh. Không ai có thể bắt Bảo Khương đi, đã đến nước này rồi thì đành lôi mọi chuyện ra ánh sáng mà thôi. Anh đã có cách rồi, em đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ giao cho anh. Anh nhất định không để cho bất kỳ ai có thể làm tổn thương em và Bảo Khương đâu.
-Ừm.
Kỳ Duyên khẽ gật đầu, và tựa vào lòng ngực vững trãi của Gia Bảo.
-------------------------------------------------------------------
...
Kỳ Duyên ngồi cạnh giường nhìn khuôn mặt trạm trỗ đường nét hoàn hảo, cứ như bản sao thu nhỏ của anh, không khỏi cảm thán, công lực của anh thật mạnh. Cô mang nặng đẻ đau, chín tháng mười ngày, vậy mà thằng nhóc chẳng hề giống cô, còn anh cái gã chỉ đóng góp một con tinh trùng rồi biến mất bặt tăm vậy mà nó càng lớn lại càng giống anh như khuôn đúc. Đúng là tạo hóa triêu ngươi mà.
Gia Bảo nói đúng, mười năm đã mười năm trôi qua. Nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng cũng đủ để lòng cô nguội lạnh dần. Đã đến lúc Kỳ Duyên cô nên từ bỏ, cho cái mối tình này rồi.
Cô phải đối diện với sự thật thôi. Lâm Hoàng Kỳ Duyên mày nhất định sẽ làm được, cầm lên được nhất định sẽ bỏ xuống được, mày đừng nên dối mình nữa.
Thanh Thiên nó tên là Lâm Hoàng Thanh Thiên, không phải Bảo Khương. Nó là con ruột của mày, còn hắn cùng lắm chỉ là gã cho mày mượn một thứ nguyên liệu cần thiết cho quá trình sản xuất mà thôi. Mày, con mày và hắn chã có liên quan gì vs nhau, chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi.
-Thiên nhi, Thiên nhi của mẹ, mẹ xin lỗi con. Con còn đau không, mẹ không cố ý, con hãy tha lỗi cho mẹ nhé. Mẹ không hề giận con, mẹ rất yêu con, chỉ là lúc đó, mẹ rất sợ, con sẽ bỏ mẹ mà đi, mẹ sợ lắm......
Một bàn tay bé nhỏ vụng về gạt đi những giọt nước mắt của cô, một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng như thể ôm cả thế giới:
-Mẹ à, con không đau. Thiên nhi không đau, cũng không giận mẹ nên mẹ đừng khóc nữa. Thiên nhi sẽ chẳng bao giờ bỏ lại mẹ cả, Thiên nhi chỉ sợ mẹ mới là người bỏ mặc người ta mà thôi.
Kỳ Duyên đưa tay lên xoa lấy mái tóc mềm mại của Thanh Thiên, rồi ôm chầm lấy nó:
-Hài tử ngốc của mẹ, dù mẹ có mất tất cả, mẹ cũng không bao giờ để mất bảo bảo của mẹ.
-Mẹ, Thiên nhi yêu mẹ nhất nhất trên đời.
Cứ thế hai mẹ con ôm nhau khóc ngây ngô như một đứa trẻ, hai tâm hồn, hai nhịp đập trái tim bất giác hòa nhau cùng nhịp.
...
Đã bao lâu rồi, mẹ nó chưa ôm nó vào lòng, chưa kêu nó một lần với cái tên Thanh Thiên. Nó biết đâu đó trong thăm tâm mẹ nó vẫn còn vướng bận, vẫn chưa thể chấp nhận nó một cách hoàn hảo. Nhưng nó không hề oán trách mẹ nó, bởi nó biết, nó cảm nhận được mẹ nó cũng đau đớn, cũng khốn khổ trong lòng. Cho nên nó càng yêu mẹ nó nhiều hơn, để bà cảm nhận được tình thương từ nó.
"Thiên nhi", lần đầu mẹ nó gọi đúng cái tên của nó, nó cảm giác cả thế giới của nó như bừng sáng. Nó biết bà đã chấp nhận nó, chấp nhận đứa con của gã đàn ông đã gây cho bà biết bao nhiêu là đau khổ.
------------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Vũ Gia
....
Mã Lập nhìn nét mặt lạnh lùng vị Chủ tịch của mình không khỏi rùng mình, đối với anh mỗi ngày công tác, gặp mặt chủ tịch có thể tính là một cực hình giày vò về mặt tinh thần hiệu quả nhất.
-Thưa ngài, tập đoàn Thanh Phong gửi thiệp mời ngày đi dự buổi tiệc công bố người thay thế của tập đoàn bên ấy vào tối ngày mai. Không biết ngài có đi không?
Bàn tay đang gõ bàn phím của Vũ Gia Phong dừng lại, anh khẽ nhíu mày, sau đó lạnh nhạt nói:
-Đi. Tôi cũng muốn xem rốt cuộc con của cái lão hồ ly chín đuôi Ngô Phí Nhiên đó là thành thánh phương nào. Còn việc gì nữa không?
-Không
-Vậy anh hãy ra ngoài đi, nếu không có lệnh của tôi thì đừng cho ai vào cả rõ chưa.
-Vâng thưa ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com