Part 21
Người phụ nữ trung niên khẽ nhíu mày, bà cũng không nhớ rõ nữa, mà bà cũng không muốn nhớ. Kể từ cái ngày bà bị tên khốn kia lừa gạt, khiến bà bỏ chồng bỏ con theo hắn, sau khi hắn lấy hết tiền thì bán bà vào ổ chứa, bắt bà tiếp khách nuôi hắn. Đến khi bà chịu không nỗi nữa, bà đã đánh ngất hắn thừa cơ trốn thoát. Sau đó vì để nuôi sống bản thân bà đã làm không biết bao nhiêu chuyện trái lương tâm, đến nay có thể nói nó đã chất cao như núi, thử hỏi làm sao bà nhớ được hết.
-Thì xem như ba cô xui xẻo khi gặp phải tôi đi, dù sao cũng cám ơn, vì số tiền đó mà tôi không cần hành nghề trong khoảng thời gian khá dài à.
-Con đàn bà không biết xấu hổ kia, bà vẫn không thấy hối hận à. Bà nhìn bà đi tay chân lành lặn không biết kiếm việc lương thiện để làm, lại đi cướp giật hại gia đình người ta tan nhà nát cửa, bây giờ thì khá hơn rồi ngay cả bắt cóc, bán người, kiếm tiền trên thân xác người khác bà cũng làm được, đúng là vô sĩ hết chỗ nói. Tiện không chỗ nào tiện hơn.
Người đàn bà trung niên tức giận đen cả mặt, bà đã từng hứa bà nhất định sẽ khiến những kẻ sĩ nhục bà khinh thường bà phải trả giá. Vốn bà định tha cho một mạng, nhưng không ngờ cô không biết điều còn dám chọc tức bà, xem như hôm nay cô tới số rồi. Người phụ nữ mỉm cười nhìn cô nói:
-Cô nói tôi tiện, vậy hôm nay tôi sẽ cho cô biết chữ tiện là như thế nào. Tất cả tụi bây lên cho ta, phải hầu hạ cô em đây cho thật tốt, à mà đừng quên phải quay phim lại đó, sau đó quăn lên mạng cho ta. Để cho cả thế giới này đánh giá ta tiện hay nó tiện hơn. Đừng chơi chết nó là tốt rồi, còn tàn phế hay không thì mặc kệ.
-Người đàn bà khốn kiếp kia, dù có chết tôi cũng không tha cho bà.
Dường như biết trước Kỳ Duyên sẽ cắn lưỡi, bà ta sai người nhét một tấm giẽ lau vào miệng cô.Người đàn bà mỉm cười nói:
-Cô mở mắt ra nhìn kỹ cho tôi, nhớ là phải kêu thật to, còn to càng dâm đãng càng tốt. Nếu không tôi không chắc tôi sẽ làm gì thằng nhóc trắng trẻo dễ thương này đâu. Nhìn nó còn nhỏ như thế này thì không biết sẽ chịu được bị mấy thằng đàn ông chơi nhỉ.
Kỳ Duyên trừng mắt nhìn người phụ nữ như thể muốn ăn tươi nuốt sống, còn Thanh Thiên thì sớm đã khóc như muốn ngất luôn rồi. Nó tự hứa với lòng nếu như nó được thả ra, nó nhất định phải khiến người phụ nữ kia trả giá đắt cho những gì bà ta gây nên. Kỳ Duyên chỉ có thể oai oán, nhìn những gã tay chân thô kệch, bẩn thỉu, mặt mày bặm trợn đang từ từ tiến về phía cô, trên môi còn nở lên nụ cười đầy vẽ dâm đảng, dục vọng và thú tính.
Một gã xé nát chiếc áo sơ mi của cô, làm làn da trắng nõn của cô lộ ra ngoài không khí, khiến những gã còn lại ánh mắt đỏ rực. Gã dùng bờ môi bẩn thỉu của gã không ngừng tàn sát môi cô. Những cái vuốt ve của mấy gã này làm Kỳ Duyên kinh tởm và muốn nói không thôi. Kỳ Duyên như chết lặng, cô cảm thấy phía trước chỉ còn một mảng màu đen, thật tối tăm và u ám.
...
Bỗng...
....
"Bốp, binh binh,
....
chát, chát, bốp..."
....
Những gã đang hưởng thụ trên người cô bỗng nhiên bị lôi ra tất cả, tiếng hét, tiếng kêu la của chúng, làm Kỳ Duyên chợt giật mình. Hai mắt mong lung của cô nhìn về phía một người đàn ông, hắn ta ngồi xuống, nhẹ nhàng cởi trối cho cô, và đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng như thể trấn an, an ủi. Một vòng tay ấm áp ôm lấy Kỳ Duyên vào lòng, anh cởi cái áo khoác ra choàng cho cô.
-Kỳ Duyên đừng lo, đã có anh.
Kỳ Duyên giờ phút này đã không thể kìm ném nổi nữa rồi, nước mắt cô như lũ tràn bờ đê, cô ôm chầm lấy Vũ Gia Phong:
-Tại sao, tại sao anh lại đến trễ như thế này, xém chút , chỉ còn chút nữa thôi, em đã bị lũ khốn kia ...hức hức..
Dù nói vậy trong lòng Kỳ Duyên vẫn cảm thấy ấm áp. Tạ ơn trời, anh ấy đã đến kịp lúc, nếu không thì trong sạch cả cuộc đời, không phải bị hủy trong tay lũ khốn kiếp, không nhân tính kia sao?
-Kỳ Duyên em hãy nói cho anh biết chúng đã làm gì em hay chưa?
-Vẫn chưa, cũng may nhờ anh đến kịp đó. Tên khốn nếu anh đến chậm thêm chút nữa, có lẽ thứ anh nhặt được chỉ là cái xác của em thôi.
-Lâm Hoàng Kỳ Duyên, em không được nói bậy, dù cho có việc gì, anh cũng sẽ luôn bên cạnh em.
Người đàn bà trung niên dùng ánh mắt không thể tin, nhìn hoàn cảnh trước mắt. Mọi việc diễn ra quá nhanh, trong lúc bà vẫn đang đắc thắng, bỗng nhiên có một đám người mặt áo đen tràn vào, không những cứu thoát được con nhỏ kia, còn đánh cho tất cả lũ tay chân của bà thừa sống thiếu chết. Bà nhìn người đàn ông đang ôm Kỳ Duyên không khỏi nhíu mày, sau đó trên môi nở lên một nụ cười ấm áp:
-Vũ Gia Phong là con phải không, ta là mẹ của con đây?
-Thường Thiếu Tuyết ngay tại cái ngày bà bỏ cha con tôi theo người đàn ông khác, thì người mẹ của Vũ Gia Phong tôi đã là vợ của ba tôi hiện giờ chứ không phải bà. Là không phải bà, bà có hiểu không?. Đưa tất cả đến đồn cảnh sát cho tôi.
-Gia Phong mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi con hãy tha lỗi cho mẹ đi. Con không thể đối xử với ta như thế được.
Vũ Gia Phong xoay người sang chỗ khác:
-Bà đã làm sai thì phải lường trước có ngày hôm nay chứ. Thiện lai thiện báo, ác lai ác báo. Không phải không báo mà chưa đến lúc. Mấy người còn đứng trơ ra đó làm gì nữa. Không mau dẫn đi.
Lâm Hoàng Kỳ Duyên trừng mắt không thể tin nhìn Vũ Gia Phong:
-Thường Thiếu Tuyết là mẹ anh.
-Nhã Thuần hãy nghe anh giải thích, thật ra...
-Đừng, anh đừng nói nữa tôi không muốn nghe.
Kỳ Duyên cố gắng dùng hết sức lực còn lại của bản thân, vùng khỏi người Vũ Gia Phong, lao thẳng ra cửa. Cô không biết mình phải đối mặt với anh như thế nào. Vào lúc cô tuyệt vọng nhất, trong đầu cô chỉ hiện lên ảnh của anh. Dù có chết cô cũng muốn nhìn thấy anh lần cuối. Cô biết thật ra tận sâu trong tâm hồn cô, cô chưa hề ngừng nhớ về anh và yêu anh. Nhưng cớ sao cái anh lại là con của người khiến gia đình cô lâm vào thảm cảnh, gián tiếp hại chết hai người mà cô yêu thương nhất. Một bên là huyết hải thăm thù, một bên là tình thăm suốt đời khó quên. Tình yêu hay tình thân, Vũ Gia Phong anh nói tôi nên làm sao cho phải đây.
...
Nam Cung Hạo Thiên như người mất hồn, anh biết dù anh có thừa nhận hay không thì Thường Thiếu Tuyết cũng là mẹ anh. Bởi lẽ con người không thể nào lựa chọn trước được cha mẹ mình là ai. Anh biết Thường Thiếu Tuyết là hung thủ gián tiếp hại cả Lâm Hoàng Kỳ Duyên (Vì có xem qua thông tin điều tra về cô & bà ta), không những thế nếu anh không đến kịp, thì anh khổng thể tưởng tượng nổi Kỳ Duyên sẽ ra sao nữa.
Anh có thể làm gì đây, người đó dù muốn hay không cũng là người sinh ra anh, người mà anh bắt buộc phải kêu bằng mẹ.
Nhưng anh cũng không muốn thiệt thòi cho cô, và anh cũng không thể nào làm hại bà ta. Nên anh chỉ có thể giao mọi thức cho pháp luật mà thôi, anh tin rằng một người hiểu chuyện như Kỳ Duyên chắc chắn hội sẽ có một ngày hiểu được và tha thứ cho anh.
Bỡi anh biết nếu như Kỳ Duyên có lựa chọn, cô cũng chắc chắn sẽ đưa ra quyết định là giao họ cho luật pháp. Vì nếu như ai cũng lựa chọn giải quyết theo cách riêng của mình, thì ân ân oán oán đến bao giờ mới dứt, xã hội này sẽ còn trị an, và hai chữ công bằng hay không?
--------------------------------------------------------------
-Vũ Gia Phong, ông còn đứng đây làm gì? Không mau đuổi theo mẹ tôi. Hay ông không còn yêu bà nữa, nếu mẹ tôi có mệnh hề gì, thì chúng ta cũng từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt luôn đi.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Thanh Thiên,Vũ Gia Phong như được đánh thức từ trong mộng. Đúng thế nếu anh còn yêu Kỳ Duyên thì phải dũng cảm đối mặt với tình yêu đó chứ.
Vũ Gia Phong xoa đầu Thanh Thiên, và đặt lên trán nó một nụ hôn:
-Bảo bối, cám ơn con yêu của ba.
Nhìn bóng dáng dần khuất xa của Vũ Gia Phong, Thanh Thiên khẽ thở dài:
-Thật sự là bó tay hai người này rồi. Đã yêu nhau thì đến với nhau đi, cần chi phải lo lắng vướn bận thế tục nhiều như vậy, để rồi tự chuốc lấy khổ đau, và làm tổn thương đối phương. Nhã Thuần, con hy vọng mẹ sẽ nhận thấy kịp lúc, để không phải hối hận về sau.
...
---------------------------------------------------------------
Thanh Thiên nhìn Gia Bảo nói:
-Khi mẹ tĩnh lại, có nên nói cho mẹ biết chuyện của ba không?
Gia Bảo lắc đầu:
-Không nên, lúc này đừng để cô ấy kích động. Bác sĩ nói dù phẫu thuật thành công, nhưng tránh để bệnh nhân xúc động mạnh, nếu không sẽ rất nguy hiểm...
-Nhưng mà ba, ông ấy đã,...huhu....
Gia Bảo cầm lấy hai bả vai đang run lêẩoThnh Thiên vì khóc, trấn an nói:
-Thanh Thiên mọi chuyện qua rồi, bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe mẹ con. Con biết không, Daddy cấm con tốt nhất là nên đi đâu đi, chừng nào tâm trạng bĩnh rồi, hãy vào gặp mẹ con.
Thanh Thiên khẽ gật đầu, những dòng nước mắt của nó không ngừng tuôn rơi.
...
(Chuyện gì đã sảy ra với 2 người họ vậy nhỉ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com