Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Cậu khéo léo nhắc nhở: “Bác sĩ có thể đã tính nhầm?”

Phòng khám đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.

“Ý anh là gì? Anh định quỵt tiền à?” Bác sĩ cười lạnh.

Tông Nhạc tuyệt vọng phát hiện, những “dị tượng” trong mắt mình lại bắt đầu xuất hiện.

Mọi thứ xung quanh giống như một bức ảnh cũ bị cách một thế giới, dần dần phai màu.

Lọ hoa trên bàn héo rũ trông thấy.

Tường trắng bắt đầu bong tróc, lộ ra lớp gỗ xám phía sau, đầy rẫy vết máu loang lổ.

“Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Là một bệnh nhân tâm thần đã được chẩn đoán chính thức, cậu giả vờ như không thấy gì, bình tĩnh trả lời.

“Không sao, bệnh viện chúng tôi có chuẩn bị sẵn những cách thanh toán còn thú vị hơn cả tiền mặt cho mấy kẻ nghèo kiết xác như anh.”

Nghe cậu nói không có tiền, nụ cười của bác sĩ càng thêm quái dị, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong sắc nhọn.

Cái đường cong đó dần vượt qua giới hạn của con người, để lộ ra hàm răng trắng toát như lưỡi dao:

“Ví dụ như tầng hầm âm 1, có dịch vụ bán máu và bán nội tạng.”

“... Ông đang tống tiền tôi đấy à?”

“Tống tiền? Haha, xin lỗi nhé. Ở bệnh viện này, trả tiền để khám bệnh là quy tắc cơ bản nhất."

"Ở thành phố Quế Dật này, chỉ có ai biết tuân thủ quy tắc... mới có thể sống yên ổn.”

Nhìn vào đôi mắt đen ngòm sau cặp kính gọng vàng, đầy tham lam và lạnh lẽo, Tông Nhạc chợt hiểu ra điều gì đó.

Sự cảm kích trên mặt cậu dần tan biến.

Cậu là người đơn giản, bình thường đối xử với người khác chân thành, hòa nhã, tuân thủ quy củ, không thích làm phiền người khác.

Ngay cả khi bị làm phiền, cũng luôn nhẫn nhịn đến mức khó tin.

Ví dụ như trong khu nhà cậu ở có đứa trẻ con mỗi đêm đúng mười hai giờ lại lôi bóng ra nện...

Hay cô hàng xóm kế bên cả đêm không ngủ, gân cổ hát kinh kịch...

Tông Nhạc đều có thể nhẫn nhịn. Không than, không oán, không nói nửa lời.

Nhưng tất cả những điều đó chỉ tồn tại... khi Tông Nhạc còn cho rằng con người là loài sinh vật “thân thiện” và “có thể chung sống được”.

Một khi ai đó chủ động bộc lộ ác ý hoặc ý định tấn công, bị xếp vào danh sách “kẻ địch không thân thiện”, thì thái độ ôn hòa như gió xuân mưa nhẹ của cậu sẽ lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng triệt để đến rợn người.

Đó cũng là lý do vì sao Tông Nhạc, dù đã xuất viện, vẫn có thể bình an sống tiếp ở nơi này.

Cậu bị bệnh tâm thần, chứ không phải đần độn. Không đến mức không phân biệt nổi tốt xấu thiện ác.

Nhân từ với kẻ xấu… chính là tàn nhẫn với bản thân.

“Tôi đã điều trị lâu dài tại bệnh viện thành phố Quế Dật, quen thuộc từng viên gạch ngói nơi đây."

"Dù mỗi lần tái khám đều gặp vài bác sĩ không được thân thiện cho lắm, tôi vẫn có tình cảm với nơi này.”

Bác sĩ ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi thấy thanh niên vừa nói vừa đứng dậy.

Cậu rút từ túi ra mấy tờ tiền giấy, nghiêm túc đếm từng tờ, đủ tròn con số, nhẹ nhàng đẩy lên mặt bàn.

Một trăm tệ. Không hơn, không kém.

“Ông nói đúng, đi khám bệnh thì phải trả tiền.”

Làm xong tất cả, Tông Nhạc không chút biểu cảm xoay cổ, các đốt tay vang lên tiếng rắc rắcgiòn tan, giống như tín hiệu đếm ngược cho điều gì đó nguy hiểm:

“Tôi sẵn sàng tuân theo quy tắc của ông. Nhưng điều đó dựa trên cơ sở… ông đừng có làm quá.”

“Nếu ông quá đáng thật thì… tôi đành xin lỗi trước.”

Mãi đến lúc này, bác sĩ mới hoảng hốt nhận ra — chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bệnh nhân mà ông còn đánh giá là “hiền lành dễ bắt nạt” vừa nãy, bỗng như biến thành người khác hoàn toàn — tất cả cảm xúc đều tan biến, chỉ còn lại sự lạnh nhạt đến đáng sợ.

“Có thể ông không biết… Khi tôi không chọn cách hòa nhã nữa, tôi sẽ… rất tàn nhẫn.”

“Rào rào rào —”

Mười phút sau, Tông Nhạc đứng trước bồn rửa tay, để dòng nước chảy xiết trôi qua từng kẽ ngón tay.

Không giống một tên tội phạm đang xóa sạch chứng cứ, hành động của cậu dù gọn gàng đâu ra đấy… nhưng tâm trạng lại có phần hoang mang.

Dù ra tay không chút do dự, xử lý “rác rưởi” để bảo vệ công lý cũng chẳng phải chuyện gì mới với cậu — nhưng Tông Nhạc vẫn biết đánh người là hành vi phạm pháp.

Dẫu có rõ ràng cảnh sát thành phố Quế Dật toàn là lũ ăn hại, đến vụ án gϊếŧ người hàng loạt ở khu dân cư trên núi mấy tháng trước còn chưa mò đến điều tra, thì cậu vẫn có nguyên tắc sống rõ ràng: cái gì được làm, cái gì không, cậu tự có cán cân.

Quan trọng nhất là — cậu không có tiền. Nếu bị bắt tận tay, giao không đủ tiền phạt thì phiền to.

Tông Nhạc cẩn thận đẩy cửa, đảo mắt nhìn quanh.

Tốt lắm, không có ai. Chỉ có cô lao công đang hậm hực lau sàn, chẳng ai chú ý đến cậu cả.

Phòng khám bên cạnh tối đen như mực, chỉ có chất lỏng màu đỏ sẫm rỉ ra nơi khe cửa, phản chiếu ánh sáng đèn huỳnh quang đầy quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com