Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Đỏ Trắng Va Chạm

Đứa bé đầu to háo hức nhìn chằm chằm vào viên kẹo cưới trong tay Kỳ Vô Uyên.

"Kẹo...có kẹo để ăn...kẹo là do tân nương tặng hehe."

Đứa bé đầu to nói năng khó khăn, nói năng rất vụng về, nước bọt không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

Đúng lúc đứa bé đầu to giơ tay định chạm vào kẹo cưới trong tay Kỳ Vô Uyên, Kỳ Vô Uyên khép lòng bàn tay lại rồi nói: "Dẫn đường trước đã."

Đứa bé đầu to không nhìn thấy kẹo cưới trong tay thì bĩu môi, ánh mắt đảo quanh Kỳ Vô Uyên, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đi ra khỏi sân chỉ đường cho Kỳ Vô Uyên, khi đi ngang qua Triệu Cẩm Minh và Lý Quyền, nhóc nhe ​​răng với bọn họ một cách ác liệt.

Triệu Cẩm Minh sợ hãi đến mức lùi lại một bước, nhanh chóng trốn sau lưng Lý Quyền.

Văn Dao trốn trong lu nước, không dám phát ra tiếng động, nín thở chờ đợi tiếng động bên ngoài biến mất mới có thể thả lỏng.

Dù sao thì cũng may là thằng quỷ nhỏ đó không làm phiền cô nữa.

Văn Dao chờ những người khác rời đi rồi mới cẩn thận bước ra khỏi lu nước.

"Cô đã sử dụng lu nước của nhà tôi, cô không định trả phí sao?"

Đột nhiên khi vừa mới đứng lên, cô nghe thấy một giọng nam xa lạ, một ông già chống gậy lặng lẽ đi đến trước mặt Văn Dao.

"Cô gái, đi với tôi."

...

Lễ tang vẫn đang diễn ra bên ngoài phòng chính.

Việc mất đi tân nương và một số họ hàng bên ngoài không ảnh hưởng đến bất kỳ thay đổi nào trong hành vi của thôn dân trong sân nhà Trần gia.

Sau khi xuống núi, mọi người đều làm việc riêng của mình từng bước một.

Tuy nhiên, phòng chính vốn vắng tanh giờ đã đông nghẹt người ra vào, thôn dân liên tục bước qua ngưỡng cửa cao, cúi chào và tỏ lòng thành kính trước quan tài của Trần Diệp.

Mỗi người dân làng đều nói những lời không rõ ràng như "Chúc mừng Sơn Thần" hoặc "Lễ hiến tế đã thành công".

Nó không liên quan gì đến đám tang hay đám cưới.

Trưởng thôn ngồi ở phòng chính, nhìn chiếc quan tài ở giữa phòng và thỉnh thoảng mỉm cười với đôi mắt nheo lại.

Trần tẩu tiến tới, nói với vẻ tự hào: "Được rồi, nghi lễ đã hoàn tất."

Trưởng thôn vuốt râu rồi hỏi: "Sơn thần đã hài lòng chưa?"

"Tân nương và vật hiến tế đã vào." Trần tẩu nhấp một ngụm trà rồi nói: "Nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn là được, nếu lo lắng thì chúng ta có thể lên núi lại vào ngày thứ bảy như lần trước."

Trưởng thôn lúc này gật đầu, không khỏi thở dài: "Đã năm năm rồi bà con trong thành mới về thôn ăn tiệc."

"Năm nay cuối cùng cũng có tế phẩm mới tới đây, thật tốt."

"Thật tốt?"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ cửa trước, đội nhiên, mọi âm thanh ồn ào trong khuôn viên Trần gia đều biến mất, mọi người đều dừng lại tại chỗ, giống như một đoạn chương trình bị lỗi không biết chạy thế nào.

Âm thanh không lớn nhưng vang đến tai mỗi một người dân trong thôn.

Trưởng thôn cố gắng bình tĩnh lại, nhưng bà Trần, người đã đích thân sắp xếp hôn sự cho Kỳ Vô Uyên lại không khỏi hoảng sợ.

Kỳ Vô Uyên quay người đi vào trong sân, liếc mắt nhìn mọi người trong phòng.

Trong sân rộng lớn, chỉ có một vài người ngồi chơi bài, còn những người khác đều chen chúc trong phòng chính đốt giấy và nhang, đặc biệt là xung quanh quan tài của Trần Diệp, có rất nhiều dân làng khóc lóc vây quanh.

Trần đạo sĩ ngồi ở một bên, hai bên tường phòng chính đều trống không, lộ ra tường gỗ tối màu.

Mỗi khi Kỳ Vô Uyên nhìn thấy hội trường đông đúc, cậu đều có thể tưởng tượng ra đôi lông mày cau lại và đôi mắt đầy vẻ chán ghét của Trần Diệp.

Một nụ cười thoáng hiện trong mắt của Kỳ Vô Uyên.

"A Uyên, con về rồi."

Trần tẩu trả lời một cách ngượng ngùng.

Bọn họ thật sự không ngờ rằng tân nương bước vào sơn động lại có thể trở về.

Kỳ Vô Uyên không để ý đến Trần tẩu, hơi nghiêng người, đứa bé đầu to từ sau cánh cửa đi ra, Kỳ Vô Uyên đưa hết kẹo cưới trong túi cho nhóc ấy.

"Đi chơi đi."

Trước sự chứng kiến ​​của mọi người, đứa bé đầu to vui vẻ rời đi với kẹo cưới trên tay, hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn ​​của những thôn dân khác.

"Kẹo...hehe, ăn kẹo cưới!"

Vậy rốt cuộc là đứa bé chết tiệt này đã làm gì sau khi bị mua chuộc bằng kẹo cưới?

A Uyên đã thoát ra bằng cách nào sau khi được Sơn Thần thả ra?

Cảm nhận được sự nghi ngờ của thôn dân, Kỳ Vô Uyên miễn cưỡng nở nụ cười, đôi mắt đen tuyệt đẹp của cậu hiện lên một tia sáng đen sâu thẳm.

"Tân lang đã nhờ tôi tặng mọi người một món quà nhỏ."

"Tôi trở về để tặng quà cho mọi người, không lẽ mọi người không vui sao?"

Kỳ Vô Uyên thản nhiên quăng nồi cho Trần Diệp.

Cậu nghiêng đầu, khuôn mặt vô cảm khiến thôn dân nhìn ra một cảm giác vô tội.

"Rơm là vật liệu dễ cháy."

Kỳ Vô Uyên đang kiềm chế ý đồ xấu, chỉ nói một câu như thế.

"không tốt!"

Trước khi thôn dân đứng trong phòng chính kịp phản ứng, trưởng thôn đã đứng dậy và bước vài bước dài để thu hẹp khoảng cách giữa mình và Kỳ Vô Uyên, muốn ngăn Kỳ Vô Uyên lại.

Thân thủ nhanh nhẹn của lão không tương đồng vẻ ngoài lớn tuổi chút nào.

Kỳ Vô Uyên lùi lại, tránh đòn tấn công của trưởng thôn.

Luồng khí do đòn tấn công tạo ra làm mái tóc của Kỳ Vô Uyên bị thổi bay lên, để lộ vầng trán trắng nõn của cậu.

Kỳ Vô Uyên lùi lại một bước, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Xin hãy nhận lấy lễ vật."

Vừa dứt lời, ngọn lửa từ phía xa bỗng bốc lên trời.

Thôn trưởng không thèm đánh Kỳ Vô Uyên nữa, nhìn thấy ngọn lửa, tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, hoảng sợ nói: "Cháy rồi! Tất cả mọi người cùng tôi đi tới dập lửa!"

Nếu rơm không phải là vật dụng thắp sáng thiết yếu để họ đi Sơn Thần miếu và phải luôn được bảo tồn trong thôn theo đúng quy tắc thì trưởng thôn hẳn đã rất muốn tiêu hủy tất cả những vật dụng dễ cháy và nguy hiểm này!

Không ngờ Kỳ Vô Uyên lại phát hiện ra điểm yếu này, trực tiếp lựa chọn phóng hỏa đốt thôn... người giấy sợ nhất là lửa.

Tệ hơn nữa là, không có hộ gia đình nào ở thôn Ai Tù biết cách tích trữ nước, mà nỗi chán ghét nước của thôn dân chỉ kém lửa một chút, thế mà để dập tắt đám cháy trong thôn thì họ phải ra sông múc nước.

Nếu không nhanh lên, ngọn lửa sẽ lan rộng.

Kỳ Vô Uyên nghiêng người, dựa vào cửa, chu đáo nhường một lối đi, thậm chí còn lễ phép đưa tay ra hiệu nhường đường cho thôn dân trong sân.

"Cố lên."

Khi thôn dân vội vã chạy ra dập lửa, họ vô cùng tức giận với hành vi của Kỳ Vô Uyên khi họ đi ngang qua cậu, một số thôn dân tức giận đến mức khuôn mặt méo mó đỏ bừng, tuy nhiên, tất cả đều kiềm chế lại hành động tấn công để chạy ra ngoài để không lãng phí thêm thời gian.

Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại một mình Kỳ Vô Uyên.

Kỳ Vô Uyên chậm rãi từ cửa đi vào phòng chính, đi đến trước quan tài, nhìn thi thể không có chút nào thối rữa, giống như đang ngủ.

Người đàn ông nằm trong quan tài với đôi mắt nhắm nghiền, không hề có mùi lạ của xác chết.

Kỳ Vô Uyên hơi cúi người, ngón tay chạm vào thân thể người đàn ông, làn da lạnh lẽo khiến cơ thể của Kỳ Vô Uyên không khỏi run lên.

Kỳ Vô Uyên dần dần quen với cái lạnh thấu xương này, nhiệt độ giảm xuống vây quanh lần nữa, cậu vẫn im lặng.

Hơn nữa là ngay sau đó, cảm giác nóng rát dần dần xuất hiện làm giảm bớt cảm giác âm hàn.

Sau khi Lý Quyền và Triệu Cẩm Minh đúng giờ châm lửa theo chỉ dẫn của Kỳ Vô Uyên, ngọn lửa trong thôn lan rộng với tốc độ kinh hoàng.

Dù sao thì mọi thứ trong thôn đều làm bằng giấy, chẳng những không chống cháy mà còn rất dễ cháy, gió đêm thổi qua, thôn dân không cách nào cứu được.

Một thôn mà không có đèn vào ban đêm.

Suy cho cùng, nó cũng chỉ là một đống giấy sợ lửa mà thôi.

Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Kỳ Vô Uyên.

Ngọn lửa đã bao trùm toàn bộ căn phòng chính, cậu không có ý định trốn thoát.

Kỳ Vô Uyên trèo vào trong quan tài, ôm chặt lấy Trần Diệp, cuộn mình trong vòng tay của thi thể.

Kỳ Vô Uyên đột nhiên không hề ý thức được mình đang đến quá gần một thi thể, ánh mắt bình tĩnh nói: "Tôi làm được rồi."

Luồng nhiệt khí như có như không phun ra nơi cổ của Trần Diệp, ​​nhưng Kỳ Vô Uyên lại không phát hiện ra, vẫn bình tĩnh nói:

"Nơi này không phải là hiện thực."

Ngoài chiếc quan tài ở phòng chính, nơi đây chỉ có một thế giới làm bằng giấy, không khác gì những sản phẩm giấy nhiều màu sắc và được chế tác tinh xảo trong các đám tang.

Cậu xé rách giấy đã cấu tạo nên thôn trang.

Đốt hết tất cả người giấy.

Sau khi Kỳ Vô Uyên nói xong, một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc truyền đến lòng bàn tay cậu.

Viết chậm bốn từ.

Hợp tác vui vẻ.

Kỳ Vô Uyên đã đạt được mục tiêu mà cậu đã chuẩn bị bấy lâu nay.

【 Xin chúc mừng người chơi đã kích hoạt thành công phó bản [Đỏ Trắng Va Chạm · Chân thật] đã đạt được tư cách thám hiểm. 】

【 Độ khó của phó bản đang được điều chỉnh. 】

【 Độ khó của phó bản đã được giảm...Đã phát hiện có người chơi trong phó bản có thành tích quá nổi bật không phù hợp với độ khó của phó bản, độ khó của phó bản hiện đã được tiến hành xử lý đặc biệt - độ khó đã được nâng cấp thành công. 】

【 Chào mừng người chơi đến với phó bản cấp ? [Đỏ Trắng Va Chạm • Chân thật] 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com