Chương 7: Đỏ Trắng Va Chạm
Kỳ Vô Uyên là người duy nhất đứng trong nhà chính, cậu đứng ở phía trong cùng dựa vào tường, cách cửa mấy mét.
Kỳ Vô Uyên nhìn thấy người đứng sau lưng mình qua hình ảnh phản chiếu trên khung ảnh.
Cậu không đứng dậy mà dùng tay nhẹ nhàng lau kính trên khung ảnh, cẩn thận lau sạch bụi trên khung ảnh.
Kỳ Vô Uyên quan sát tân lang thông qua kính.
Âm thanh bên ngoài nhà chính rất sôi động, hầu hết mọi người đều chăm chú theo dõi từng cử động của tân nương trong phòng, nhưng không ai nhìn thấy tân lang đang đứng sau lưng.
Cảm giác lạnh lẽo trên lưng Kỳ Vô Uyên càng lúc càng nhiều.
Khi tân lang đến gần, Kỳ Vô Uyên cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống âm độ, xương cốt trong cơ thể tê dại vì lạnh.
Mặc dù cơ thể cực kỳ lạnh lẽo, nhưng Kỳ Vô Uyên vẫn không có dấu hiệu bất thường.
Dưới chiếc áo choàng mỏng màu đỏ, vòng eo thon gọn của cậu hơi cong, trong đôi mắt đen trong suốt chỉ có khung tranh.
Những ngón tay trắng nõn của cậu lướt qua từng góc khung ảnh, không hề quay lại hay nhìn tân lang.
Dù nhiệt độ cơ thể đã lạnh cóng nhưng chàng trai vẫn giữ bình tĩnh khi cẩn thận lau di ảnh của tân lang.
Trên người của người đàn ông đứng phía sau chàng trai nồng đậm quỷ khí, dừng lại cách chàng trai chỉ khoảng một bước.
Dưới ánh đèn, chỉ có bóng người thanh niên trên mặt đất hơi vặn vẹo theo ánh nến lung linh.
Người đàn ông lặng lẽ nhận xét từng hành động của chàng trai.
Trong đôi mắt đỏ thẫm sâu thẳm ẩn chứa rất nhiều ác ý.
Người đàn ông đang chờ đợi khoảnh khắc chàng trai quay lại.
Hắn không cần tân nương.
Thà để tân nương trước mặt này chết ngay ngày đầu tiên đi.
Hắn hành động theo suy nghĩ tàn nhẫn của mình, chưa từng nghĩ đến chàng trai sẽ cảm thấy thế nào.
Người đàn ông bị quy tắc ràng buộc còn đang chờ cơ hội hành động, sau đó hắn nhìn thấy Kỳ Vô Uyên vẫn chưa quay đầu lại.
Phòng chính ở một số vùng còn được gọi là Đào phòng.
Đó là căn phòng được thiết kế đặc biệt để khi gia đình có tang lễ, bày biện di ảnh của người đã khuất, thắp hương và thờ cúng tổ tiên.
Phòng chính là căn phòng mà mỗi hộ gia đình trong thôn đều cố tình xây dựng khi xây nhà.
Đây cũng là căn phòng có diện tích lớn nhất trong một ngôi nhà, nó nằm ở giữa toàn bộ kết cấu ngôi nhà, cây xà ngang chủ chốt đang xen kẽ trên đỉnh đầu của phòng chính.
Tầm quan trọng của phòng chính đối với dân làng là rất quan trọng, cách bài trí cũng rất trang nhã.
Một cánh cửa mở đôi sẽ được cố tình xây ở lối vào chính của ngôi nhà chính, ngưỡng cửa rất cao. Phòng chính không mở nếu không có lý do, khi mở cửa phải vượt qua ngưỡng cửa để vào, không được dẫm lên ngưỡng cửa.
Nhà chính của một gia đình đều có tổ tiên của chính mình thờ phụng trong đó, cho nên đương nhiên sẽ nhận được sự bảo hộ của tổ tiên. Tình huống này cũng có thể gọi là gia tiên che chở.
Nơi này là phòng chính của Trần Gia.
Ngay cả những người dẫm vào ngưỡng cửa phòng chính cũng sẽ bị coi là thiếu tôn trọng đối với tổ tiên trong gia đình đó.
Kỳ Vô Uyên nhướng mày, cảm thấy nếu làm ra hành động mạo phạm nào ở đây thì rất có thể sẽ bị cốt truyện giết chết.
Chưa kể bây giờ cậu chưa làm gì thì sau lưng đã có một ác quỷ đối với cậu như hổ rình mồi.
Phía sau bạn là Boss muốn giết bạn, toàn thân bị bao phủ bởi một cơn lạnh khủng khiếp, trong hoàn cảnh này bản thân hoàn toàn không có lợi thế, trong vài phút này tuyệt đối không thể làm ra hành động không phù hợp với nhân vật cần sắm vai.
Làm thế nào để tránh bị Boss tấn công trong tình huống này?
Kỳ Vô Uyên biết tình hình hiện tại của cậu, nhưng cậu không hề hoảng sợ.
Sau khi lau xong khung ảnh, cậu đứng dậy, rất tự nhiên lấy ra ba nén hương từ nơi đặt điếu thuốc phía trên tủ.
Một cảm giác lạnh lẽo khó chịu không ngừng ăn mòn cơ thể của Kỳ Vô Uyên, cậu vẫn tiếp tục động tác mặc dù tê liệt gần như sắp mất cảm giác, như thể cậu không hề bị ảnh hưởng bởi quỷ khí của Boss.
Trước bức di ảnh đã có một vài nén nhang, Kỳ Vô Uyên đã thành công đốt ba cây nhang trong tay bằng điếu thuốc đang cháy.
Kỳ Vô Uyên cũng không cần phải làm gì khác khi cúi đầu châm một điếu thuốc thì đôi mắt đã đỏ hoe vì những giọt nước mắt sinh lý làm mờ đi đôi mắt của anh cậu, dù là người hay quỷ cậu đều không thấy rõ.
Có rất nhiều điếu thuốc dùng để cúng người chết được mua ở cửa hàng của Kỳ Vô Uyên.
Cậu biết chỉ cần nhìn thẳng vào khói hương, đôi mắt sẽ bị ảnh hưởng rất khó chịu.
Kỳ Vô Uyên nhẹ nhõm quay người lại, có sự trợ giúp của khói hương, tầm mắt mơ hồ của cậu không chút sợ hãi nhìn tân lang.
"Chậc."
Người đàn ông nhìn thấy Kỳ Vô Uyên quay lại đối diện với mình, đôi mắt đen xinh đẹp đã đỏ hoe vì khóc.
Hắn ta cau mày cáu kỉnh, rồi biến mất trước mặt cậu.
Tân nương không vi phạm quy tắc nên người đàn ông ở lại đây cũng chẳng có ích gì.
Kỳ Vô Uyên cảm nhận được sự khó chịu của người đàn ông, sau khi bóng dáng người đàn ông biến mất, cậu lau đi những giọt nước mắt sinh lý vẫn đang chảy ra từ khóe mắt, nhân lúc không có ai chú ý, cậu bình tĩnh nói vài câu với phòng livestream:
"Có bất ngờ không nè?"
"Tôi vẫn còn sống nha."
Trong đôi mắt đen mang theo cảm giác sung sướng tà ác, âm khí còn chưa tiêu tan hoàn toàn lạnh tới tận xương tủy đang dần dần rút đi, nói đúng ra, lúc này Kỳ Vô Uyên cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Nhưng mỗi người đều có thể nhìn ra tâm tình của Kỳ Vô Uyên hiện tại rất tốt, trên mặt cậu thậm chí không hề lộ ra một chút sợ hãi khi bị quỷ nhắm tới, ngược lại lộ ra một tia cảm giác khiến tim của người ta điên cuồng đập nhanh, muốn nhìn trộm sự thật trong lòng của Kỳ Vô Uyên.
Sau đó sự thật này làm người ta hoảng sợ muốn chết.
Chỉ cần lộ ra một chút cũng có thể khiến người ta có cảm giác vô cùng xa lạ.
Bình luận ồn ào vốn vẫn đang trò chuyện ngắt quãng trong phòng livestrem của Kỳ Vô Uyên vào lúc này đã ngầm tạm dừng.
Vẻ ngoài của thiếu niên quá mức lừa dối, hầu như mọi người đều cho rằng cậu không thể sống sót bước ra khỏi phó bản này.
Cho dù streamer này là một tân nhân có trí lực cường đại và phẩm chất tâm lý xuất sắc, nhưng khi xui đối mặt với thân phận NPC, sẽ không ai nghĩ rằng một tân nhân đã mất đi sự bảo vệ của những người chơi đồng hành và người hướng dẫn lại có thể một mình đối mặt với đám quỷ quái trong phó bản.
Nhưng Kỳ Vô Uyên đã làm được.
Cậu chỉ dùng ba nén nhang để đẩy lùi ý định sát hại của Boss đối với mình.
[ Thật ra bây giờ tôi cảm thấy...tân nhân này chưa chắc sẽ chết đâu nhỉ? ]
[ Có một nói một, nếu người chơi này thực sự sống sót, có lẽ khi kết toán phó bản xong thì cậu ta có thể trực tiếp tiến vào tân nhân bảng luôn. ]
[ tân nhân bảng cũng điên rồ quá mức rồi, nhưng mà tôi vẫn khá mong chờ hành động tiếp theo của streamer. ]
[Vừa rồi streamer đang nói chuyện với tui á, anh ấy thật đẹp trai! ]
Kỳ Vô Uyên giải quyết nguy cơ một cách dễ dàng.
Nguyễn Lợi sau khi nhìn thấy hành động đối phó Boss của Kỳ Vô Uyên không khỏi khen ngợi.
"Tiểu Tiểu, tân nhân này thật sự không tồi."
Nguyễn Tiểu Tiểu hừ một tiếng: "Em dám nói nếu những kẻ ngốc bình thường gặp phải tình huống này thậm chí không thể không mò được quy tắc không thể đối diện với Boss."
Mọi người đều biết những từ nhắc nhở do hệ thống đưa ra rất quan trọng, nhưng không phải ai cũng có thể hiểu được ý nghĩa của ba từ không liên quan.
Cho dù đã đoán ra thì vẫn có rất nhiều người chơi ngần ngại xác nhận suy đoán của mình là chính xác.
Nguyễn Tiểu Tiểu cho rằng Kỳ Vô Uyên là một khối ngọc thô.
Nguyễn Lợi thì ngược lại.
"Không, không phải ngọc thô, anh cảm thấy đây là một khối ngọc đã được mài giũa và tạo hình rất đẹp."
Ánh mắt của Nguyễn Lợi nhìn xa hơn.
"Cậu ấy rất phù hợp với Thế Giới Thứ Tư."
Kỳ Vô Uyên thích cảm giác kích thích khi lang thang giữa sự sống và cái chết.
Nhưng cậu bệnh tật suốt ngày, Kỳ Gia sợ cậu đụng phải thứ gì, cho nên tuyệt đối không để Kỳ Vô Uyên làm chuyện gì nguy hiểm.
Kỳ Vô Uyên đã mong chờ cảm giác này quá lâu.
Anh biết vừa rồi ác quỷ vừa rồi có sát niệm đối với cậu.
Nhưng thế thì có làm sao?
Đây chính là cảm giác khi được tồn tại.
Đây là cảm giác mà Kỳ Vô Uyên mong mỏi dưới khát vọng sống mãnh liệt của mình.
Cậu bình tĩnh cầm ba nén hương bước ra khỏi phòng chính.
Nhìn thấy Kỳ Vô Uyên đi ra, Trần tẩu và những người dân làng đứng bên ngoài đang quan sát cậu càng cười vui vẻ hơn.
"Tiếp theo nên bái đường!"
"Chúc mừng chúc mừng."
Kỳ Vô Uyên lạnh lùng nhìn dân làng bên ngoài dùng lời lẽ ép buộc cậu phải tiến hành hôn lễ từng bước theo yêu cầu của họ.
Trong phòng chính không có người khóc, bọn họ đều đang ở ngoài phòng mỉm cười nhìn Kỳ Vô Uyên.
Kỳ Vô Uyên nhìn năm người chơi trong góc tạm thời không có NPC nào tiếp đón, đôi mắt của Triệu Cẩm Minh và Vương Tuyết đã trở lại màu đen bình thường.
Cậu lại lần nữa liếc nhìn các thôn dân.
Kỳ Vô Uyên như có điều suy nghĩ nói: "Bái đường?"
"Được nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com