Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1


Ông Thôi nhìn vợ mấy ngày nay vì chuyện tương lai của cháu mà già đi hơn mấy tuổi thấy thật đau lòng, aiz, ông cũng thức suy nghĩ cùng bà mấy đêm liền, người cũng thực mệt như vậy. Nhưng vì Tiểu Khuê vàng bạc nhà ông, có làm gì hai ông bà cũng sẽ làm miễn cháu mình được bình an.

"Tôi gọi điện thoại cho ngài Frank bà thấy sao, tìm cho nó một người chồng nước ngoài cũng được, người bên này không được thì người nước ngoài?"

Ông thử hỏi bà.

"Không được, không được!"

Bà nhăn mặt.

"Người nước ngoài họ sống không chung tình, họ thích họ lấy, họ không thích họ chia tay, đến lúc đó cháu trai ta càng khổ."

Bà lại mếu máo.

"Lấy chồng nước ngoài sao tôi qua thăm nó đây?"

Ông liếc bà cảm thán, A Ngưu A Cẩu trong khu thì bà chê ngoại tình, Tiểu Khuê ngu ngơ sẽ mất chồng, rồi ông bảo hay lấy tiền năm xưa cha Tiểu Khuê để lại mua cho nó người chồng, bà lại càng không được, tiền bạc đâu mua được tình cảm, người ta cầm tiền đến lúc 2 ông bà ra đi thì là lúc người ta đuổi nó ra khỏi nhà chiếm hết tiền, bây giờ nhờ vả người đỡ đầu của con bé ông Frank, một người bên nội đang sống ở Pháp tìm giúp thì bà nói như thế. Dù vậy, không chờ bà phản đối ông cũng biết là ai cũng không được, ai có thể ở với một người vợ không biết gì được đây.

Ông nhìn ra trước cổng, nơi khóm trúc đang đung đưa theo gió chợt nhớ chuyện lúc nhỏ ông từng hái là trúc làm thuyền thả sông, dường như, dường như....ông nhớ tới ai đó.

"Ngày mai tôi sẽ đi xa một chuyến, nhanh nhất cũng phải 4 ngày sau mới về, bà ở nhà lo cho Tiểu Khuê"

Ông đột nhiên đứng dậy nghiêm túc tuyên bố một câu, rồi bỏ mặc ánh mắt tò mò của vợ mà bước vào phòng chuẩn bị đồ đạc.

___

Ông bảo nhanh nhất 4 ngày sau là sẽ về nghĩa là có thể hơn 4 ngày mới về, hôm nay chính là ngày thứ 4 nhưng bà thật có chút mong ngóng, bà chẳng biết ông thần thần bí bí đi đâu nhưng nhất định là chuyện của Tiểu Khuê, ôm cháu trai đang nhìn chằm chằm vào tivi trước mắt vào lòng bà chỉ biết thở dài ngậm ngùi. Tiểu Khuê thì mặc kệ bà ôm, chỉ khẽ nghẹo đầu một chút để xem dễ dàng hơn thôi.

Bỗng có tiếng cổng xê dịch, bà kinh hỉ chạy ra đón ông, ông đã về. Từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng với nụ cười tươi rói, tim bà chợt đập mạnh hy vọng.

"Ông đã về, có chuyện gì làm ông vui thế"

Đón lấy chiếc áo trên tay ông, bà hỏi gấp.

"Bà để tôi uống miếng nước, tôi có chuyện muốn nói với bà!"

Uống xong nước, ông đi qua khẽ vuốt tóc Tiểu Khuê, mũi hít hít hai cái mới quay lại bảo bà cũng ngồi xuống ghế.

"Tiểu Khuê mới 18 tuổi, chúng ta tìm chồng cho nó thật hơi sớm, nhưng nếu được khi nào nên cưới khi ấy, lỡ để lâu lại mất duyên, tôi nó thế bà có thấy đúng không?"

"... Đúng" Bà nhìn ông ngơ ngác.

"Bà sẽ không tiếc vì nó còn quá nhỏ chứ, 18 tuổi không nhỏ lắm nhưng cũng không lớn lắm?" Ông lại cố hỏi.

"Nếu có người tốt có thể cưới nó, đó là hạnh phúc của nó, chúng ta muốn hay không cũng không được, Tiểu Khuê nó có bệnh, có thể có người chăm sóc nó khi chúng ta không còn đã là phúc phận lắm rồi, tôi sẽ không... tiếc." Bà mếu máo, dù nói không tiếc nhưng lòng tiếc thấy rõ.

Ông đau lòng nhìn vợ, nhắm mắt quyết định: "Được, bà chuẩn bị đi, 3 ngày nữa tôi và bà sẽ đưa Tiểu Khuê đi lấy chồng."

___

Thành phố A, một thành phố nhộn nhịp và phát triển bậc nhất của đất nước, ở đó có Thôi gia, một thế lực giàu có, tiền của không tính xuể. Thôi Nhiên Thuân đang trên đường lái xe về nhà, không phải nhà anh đang ở hiện tại, mà nhà chính của Thôi gia, hôm nay ông nội gọi tất cả về nhà có chuyện để nói. Ông nội gọi tất cả, vậy là có chuyện lớn, người trong xe thể hiện tinh thần bất cần đời, không quan tâm sẽ là chuyện lớn gì, đánh tay lái tiếp tục đi tiếp.

Đại sảnh đã tập trung tất cả ngoài anh cả đang công tác nước ngoài không thể về bất thình lình được. Thôi Nhiên Thuân bình thản bước vào, bình thản chào Thôi lão rồi ngồi xuống, còn ngoài ra đều thờ ơ với tất cả những người còn lại, ngay cả cô dâu mới đính hôn Chu Lệ Ngọc của cậu ba Thôi Bảo, đang ngồi bối rối cúi đầu. Người cha Thôi Thiên Minh cũng không bận tâm, mọi chuyện như đã quen thuộc nhưng bà Thôi thì khẽ hừ tỏ rõ bất mãn.

"Sao không đến sớm đế ăn cơm?" Thôi lão nhíu mày trách cứ Nhiên Thuân, mặc dù biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn cố hỏi.

" Cháu đi ăn với bạn rồi . Nhiên Thuân cũng biết ông mình nghĩ gì nên qua loa cho xong chuyện.

"Được rồi, vào chuyện chính, hôm nay không có Diệp Khôi, nói cho nó sau. Thiên Minh, con còn nhớ chú Thôi, bạn của ta ngày xưa hay không?" Thôi lão nhìn con trai hỏi.

"Chú Thôi... Thôi Hựu Nghiêm?" Thôi Thiên Minh hỏi lại cha mình.

"Đúng "

Một câu đúng của Thôi lão làm hai người bất ngờ, Thôi Thiên Minh và vợ mình, ông bất ngờ là vì Chú Thôi Hựu Nghiệm  ra đi mười mấy năm sao giờ lại trở về, năm đó ra đi trong thôn nhỏ cũng không ai biết được tin tức liên lạc. Bà Diệp bất ngờ vì Chú Thôi Hựu Nghiệm đó năm xưa là bạn thân chí cốt của cha chồng mình, hai nhà từng hẹn ước với nhau, nhưng cuối cùng chồng bà cưới bà, Thôi lão buồn phiền bắt hai vợ chồng ông bà về xin lỗi con trai chú Thôi, nhưng bà nhớ lúc đó cô con gái mới 18 tuổi, còn chê bai chồng bà già nữa cơ mà, hai nhà vui vẻ từ bỏ hôn ước, sao bây giờ cha mình lại nhắc đến.

Vẫn là Thôi Thiên Minh bỏ qua thắc mắc trong lòng trước để lên tiếng: "Sao cha nhắc đến chú Thôi?".

Thôi lão trầm mặc, đến nửa ngày mới nhàn nhạt lên tiếng.

"Hai hôm trước lão Hựu Nghiệm tới tìm ta."

Ông dừng lại, lại tiếp. "Con nhớ năm xưa lúc ta dẫn con về xin lỗi, con đã có Diệp Trân rồi đúng không, lúc đó ta vì con không làm tròn hôn ước hai nhà, nhưng chuyện đó cả lão Hựu Nghiệm cũng không nhớ nên không trách, nhưng ta với Thôi lão biết nhau từ lúc còn mặc tã, thân thiết như thế, con bé con lão Thôi cũng đáng yêu, nên ta nghĩ rằng sau này con của cô bé đó cũng không tệ... lúc đó ta với lão Thôi  quyết tâm lần này nhất định có chết cũng phải để 2 đứa cháu 2 nhà cưới nhau." Nói đến đây thì ngừng.

Cuối cùng ai cũng hiểu Thôi lão ám chỉ điều gì. Hôm nay họp lại chắc chắn là vì chuyện hôn nhân giữa 2 nhà, chẳng lẽ xa cách bao nhiêu năm chỉ tìm đến đề từ hôn nên lúc này chỉ có thể là tìm đến để kết hôn. Bà Diệp cố gắng nhớ lại lúc đó, đúng là lúc đó bà ngồi trong nhà nói chuyện với mẹ con cô Thôi, thấy ngoài hiên 2 người lớn cùng Thôi Thiên Minh uống rượu hào hứng, thật ra chỉ có 2 lão là uống thôi, cũng chỉ có hai người đó tiếng lớn tiếng nhỏ, còn vỗ tay ăn thề nữa, thì ra là chuyện này, nhưng muốn kết hôn với con bà thì phải xem lại đã, nhà bà bây giờ tài lực không thiếu thứ gì, chồng bà được người người kính nể, hai con trai bà thì bao nhiêu tiểu thư mơ ước, chú Hựu Nghiệm đó có là gì đi nữa có lẽ đến cũng là vì tiền bạc, đã xa cách bao năm còn tìm đến làm gì, nhưng không sao, còn nó... bà nhàn nhạt liếc Nhiên Thuân... kết hôn với đứa con hoang đó bà không cản.

Nhiên Thuân cảm nhận được ánh mắt bà Diệp, anh thờ ơ không lên tiếng. Thôi Bảo thì ôm eo cô vợ sắp cưới cười cười, hỏi Diệp lão "Vậy chú Thôi, không, ông Thôi, ông ấy đến để kết hôn, con gái ông ấy cũng có con để gả cho nhà ta "

"... Đúng" Thôi lão trầm mặc.

Thôi Bảo không để ý đến tâm trạng Thôi lão, giỡn với ông .

"Vậy ông nội kêu con tới làm gì, con sắp lấy vợ, ông muốn con cưới thêm vợ hai sao?"

Một câu giỡn không đúng lúc làm khuôn mặt hai người biến sắc, Chu Lệ Ngọc ngồi bên cạnh thì hốt hoảng, đầu càng cúi, nhìn qua tưởng như giả vờ giận vì bị đùa giỡn, bà Diệp biến sắc, miệng không kìm được quát con trai.

"Nói năng nhảm nhí!"

Thôi Bảo cười hề hề xin lỗi mẹ mới làm bà bớt giận, Nhiên Thuân ngồi bên chán đến muốn mọc nấm ở mông vẫn cứ im lặng, không lên tiếng, không quan tâm mọi chuyện.

Thôi lão cười nhạt nhìn sang bà Thôi, rồi nói.

"Năm đó ta dẫn cả nhà về đó có Diệp Khôi rồi, Diệp Khôi lúc đó đã 6 tuổi, lão Thôi nhìn thực thích thú..."

Ông chưa kịp nói hết thì bà Diệp vội cắt ngang.

" Cha, con xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng cha biết tính Diệp Khôi, nó là người không thể ép buộc được, với lại nhà chúng ta vẫn còn Nhiên Thuân chưa có vợ..."

Bà chưa nói hết đã bị Thôi Thiên Minh liếc bà.

" Bà đừng ồn ào, cha tự biết phải làm gì."

Thôi lão nhìn con trai con dâu thở dài.

"Thiên Minh, năm đó con 10 tuổi, có nhớ trận bão lớn làm ta tan nát cơ nghiệp, lúc đó ai cũng khó khăn lấy ai giúp ai được. Nhưng chú Thôi con đem tất cả tiền bạc bao năm đi dạy của cả 2 vợ chồng cho ta mượn, tiền tuy không nhiều nhưng tình nghĩa đó mấy ai làm được. Lúc đó cũng chính là lúc Thôi gia chúng ta lớn mạnh. Nói cách khác thành công chúng ta có hôm nay không thiếu phần lão Hựu Nghiệm, nợ tiền tài ít nhưng nợ ân nghĩa nhiều."

Ông dừng lại, liếc bà Diệp đang bối rối, ông quá hiểu người con dâu này.

"Không nói nhiều nữa, nhà ta còn Diệp Khôi và Nhiên Thuân, ta sẽ hỏi từng người chuyện này, Diệp Khôi không có ở đây."

Ông quay sang Nhiên Thuân đánh thẳng vào vấn đề.

"Nhiên Thuân, con có đống ý kết hôn với cháu trai của lão Thôi?"

"Con sẽ cưới cậu ấy"

Nhiên Thuân thong thả nhả từng chữ, đồng ý một cách lười nhác, Thôi lão cũng quyết định chớp nhoáng vấn đề.

"Được, ta quyết định chuyển 10% cổ phần ta đang có cho cháu trai của lão Hựu Nghiệm, coi như trả nợ ân tình năm xưa, Thiên Minh, con hãy làm ngay cho ta, Nhiên Thuân theo ông lên phòng, tất cả giải tán."

Lời nói vừa xong, ông xoay bước lên lầu, Nhiên Thuân thong thả theo sau, Thôi Thiên Minh có chút nhíu mày nhưng lại ngay lập tức giãn ra, xong cũng đứng lên để đi về phòng mình, chỉ còn lai bà Diệp đang sững sờ với quyết định của Thôi lão, nhưng nhận ra có phản đối cũng không được nên đành rủ mắt che dấu sự tức giận bước theo chồng. Thôi Bảo nhìn sự việc đột nhiên kết thúc thấy không còn gì thú vị liên ôm eo vợ rời đi, không mảy may để ý khuôn mặt cô vợ chưa cưới đang che dấu sự hốt hoảng.

___

"Thuân, con có thể từ chối."

Thôi lão vừa ngồi xuống ghế đã hỏi ngay Nhiên Thuân đứng trước mặt mình.

Anh mỉm cười, nụ cười thật lòng nhất từ lúc bước vào đây.

"Ông không muốn từ chối hôn ước, con lại là người chắc chắn phải cưới cậu ấy, sao con lại từ chối."

Anh biết ông mình chắc chắn muốn hôn sự này, ông là người coi trọng tình nghĩa anh biết, ông cũng thừa biết con dâu ông, bà Diệp chắc chắn sẽ không cho con trai ruột của mình cưới một người không rõ thân thế, còn anh chỉ là đứa không liên quan, anh cưới bà chẳng quản.

Lúc ông đặt vấn đề thì anh đã hiểu anh chỉ có thể cưới, không muốn cưới cũng phải cưới, anh không muốn làm trái lời ông, người đã mang anh về Thôi gia, người đã thừa nhận anh.

Thôi lão ngẩng đầu nhìn anh thật lâu, lại lắc đầu thở dài nói.

"Được, con đã biết vậy thì ta an tâm rồi, ta chỉ sợ nguyên nhân là khác, cưới cháu trai lão Hựu Nghiệm, tuy là ép buộc con, nhưng ta mong con đối xử tốt với nó."

Anh rủ mắt, im lặng, ông đang nghĩ anh vì chuyện Chu Lệ Băng sao, ha ha, anh cười mỉa mai, anh đúng là không quan trọng chuyện hôn nhân lần này, nhưng không liên quan đến người đó, chỉ là con người anh vốn dĩ như vậy, cưới cháu trai Nhạc Hựu Nghiệm hay cưới một cô gái nào đó cũng như nhau thôi, mọi thứ đến cứ đến, anh sẽ tiếp nhận nhưng không có nghĩa là anh quan tâm tới nó, anh muốn làm gì nó thì đó là quyền của anh.

Anh nâng mắt, mỉm cười.

"Ông gọi riêng cháu không phải là để nói mỗi chuyện này."

Thôi lão cũng không giấu giếm nữa.

"Thuân, cháu trai lão Thôi mắc chứng bệnh tự kỉ không thích nơi đông người, ta đã bàn với lão Thôi 3 ngày sau sẽ gặp mặt nó, lão Thôi mong con không làm lớn chuyện hôn lễ, chỉ đưa thằng bé vào nhà. Tóm lại, 3 ngày nữa, Tiểu Khuê sẽ là chồng con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com