Tối hôm ấy, Cô đã thức suốt đêm mà hắn thì cũng thao thức không sao ngủ được... Họ Có quá nhiều khúc mắt trong mối quan hệ của hai người mà cả hắn lẫn cô đều không thể giải thích được chỉ biết là khi đối phương đau thì trái tim mình cũng đau. ( yuri: Bỏ thì thương, vương thì tội)
Hôm sau, Thiên Yết nghe thư kí báo cáo là có lịch phải đi Singapo công tác mấy ngày, có lẽ đây là thời gian tốt để hắn suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện và quyết định chuyện gia đình mình.
Hắn về nhà nói với Song Ngư:
- Anh phải đi Sin 1 tuần, ở nhà phải tự chăm sóc mình đấy nhé!
Cô không nói gì chỉ gật đầu, mặt buồn buồn nghĩ: '1 tuần ko được gặp hắn chắc cô sẽ buồn lắm nhưng như thế cũng tốt, cái cô ả kia sẻ ko thể bên cạnh hắn, lời quá đi chứ'! Gương mặt cô lại tươi tỉnh trở lại...Hắn cảm thấy lạ nhưng ko hỏi, hắn phải đi rồi....
Rồi cô tiễn hắn ra sân bay.
-------------------------------------
*Ở nhà*
- Cô chủ, cô ăn bánh quy nhé!- Năm hỏi cô
- Thôi, con ko ăn đâu, Năm ăn đi!- Cô chun mũi nhìn Năm.
Bà Năm cười rồi, thấy cô chủ vui trở lại bà cũng vui. Bà nói:
- Cô chủ này, cô có qua thăm nhà cậu chủ lần nào chưa?
Bà Năm hỏi cô mới giật mình, từ lúc cưới đến giờ cô chỉ gặp nhà bên ấy có 1 lần, mà chẳng nghe ông chồng yêu của cô than phiền gì cô cũng quên luôn.
- Năm đi qua đó với con nha!
- Vâng, nhưng chúng ta cần chuẩn bị một ít quà cáp đã!
Thế là cô và bà Năm cùng nhau đi dạo siêu thị mua vài thứ làm quà rồi sang nhà chồng thăm hỏi. Nhà chồng cô là một khu biệt thự theo lối kiến trúc cổ, nhìn trang nghiêm lắm, ko như nhà cô kiểu nhà châu âu mạnh đơn giản. Cô và bà Năm đi theo 1 người hầu dẫn đường đến khu sảnh lớn, nơi có 1 người phụ nữa đang ngồi. Cô bước vào cuối đầu chào mà chưa nhận ra đó là ai...
- Mời ngồi!- Người phụ nữ lên tiếng.
Cô vâng lời ngồi xuống, chăm chú nhìn gương mặt người đối diện mình. Bà ấy rất đẹp, đẹp đến mê hồn..tuy tuổi đã cao nhưng ko có vẻ gì là thiếu sức sống và vẻ thanh xuân cả..Bà nhìn
cô cười hiền hậu:
- Lần đầu tiên con đến đây à? À ta quên! Chúng ta mới gặp nhau lần đầu ta ko nên hỏi con như thế!
- Con thất lễ quá, đến tận bây giờ mới đến thỉnh an người!
Gương mặt của người phụ nữ ấy vẫn tươi tắn 1 nụ cười.
- Đâu thể trách con được, phải trách thằng Thiên Yết nó ko đưa con đến đây cho ta gặp!
Câu nói của bà làm cô khó hiểu, bà ấy là ai? Nếu là mẹ của hắn thì cô phải gặp từ lâu rồi chứ...mà trước giờ cũng ko nghe hắn nhắc đến gia đình hắn lần nào.
- A, xin lỗi! Ta làm con khó hiều phải ko?
Cô gật đầu không chờ đợi
- Thiên Yết nó ko thích ta dù ta từ bé đã chăm sóc nó. Ta là mẹ kế của nó.
- Sao thế ạ?Con thấy người cũng dịu hiền mà.
- Nó trách ta vì ta khiến mẹ ruột nó chết...Nhưng sự thật mẹ nó biết ko qua khỏi căn bệnh suy gan nên đã gửi gắm nó cho ta...Ta và mẹ nó thân nhau từ bé, ông ấy cũng yêu ta, nên nó nghĩ ta cướp chồng của mẹ nó nên khiến bà ấy chết...lúc ấy nó chỉ mới hơn 5 tuổi..
Ánh mắt bà ấy bỗng trở nên xa xăm, nỗi thống khổ suốt hai mươi mấy năm ko được giải bày, thấu hiểu. Chắc bà ấy đau khổ lắm!
- Thôi ko nói nữa, con ở lại đây chơi đến mai hãy về nhé!
- Có phiền ko ạ?
- Sao lại phiền ? Vui nữa ấy chứ! Chị Hoa, chuẩn bị phòng cho cô chủ và bà Năm nhé!- Bà nói với người hầu.
- Vâng thưa bà chủ!
Cô chào bà rồi cũng bà Năm đi theo chị Hoa đến 1 gian nhà khác, yên tĩnh và thoáng mát hơn. Cô nhìn thấy một vài người khác đang làm việc, công việc cứ tất bật cả lên... Cô suy nghĩ mãi về những lời bà nói, thì ra hắn cũng đã chịu đựng nhiều nỗi đau mà ko chia sẻ với ai được...làm thế nào mà hắn có thể sống được trong sự hiểu lầm đó ??? . Miên man suy nghĩ không hay mình đã đến nơi, đến khi nghe tiếng dì Hoa:
- Tới rồi ạ! Mời cô!
- Vâng, cháu cảm ơn!
- Bà Năm, bà ngủ ở gian đối diện nhé!
Chị Hoa chỉ về phía gian nhà dối diện phòng cô, rồi cả 2 người họ cùng đi về phía đó!
Cô cất túi xách xong rồi thả bộ ra khu vườn phía sau ở đây rất đẹp có nhiều loài hoa lại, có gió có mây có nước trong hồ nhỏ...mọi thứ làm cô dễ chịu vô cùng. Bỗng cô nghe có tiếng sột soạt trong bụi cây gần đó, cô thấy sợ...nhìn mãi về nơi có tiếng động.
- Ui da!- Một thằng bé 8 tuổi xuất hiện bằng cách bò lăn trên mặt đất. Nó nhìn cô ko chớp mắt. Cô cũng nhìn nó trân trân.
- Anh Song Tử, anh đâu rồi ?- Giọng 1 đứa con gái gọi vọng lại từ xa.
- Chết cha!- Thằng nhóc vội đứng dậy chạy về phía cô. Cô lui lại nhìn nó.
- Chị đừng nói em ở đây nha!- nói xong chạy nhanh ra núp sau tản đá.
Một lúc sau, 1 cô bé với chiếc váy hồng xinh xắn xuất hiện: tóc buộc 2 đuôi, gương mặt tròn phúng phính, đôi mắt xanh mở to luôn miệng gọi "anh Song Tử, anh Song Tử". Cô bé nhìn cô cười:
- Chị là ai thế? Chị thấy anh Song Tử của em đâu ko?
Cô lắc đầu, nhưng quay lại nhìn về phía tản đá. Cô bé hí hửng chạy lại tùm lấy áo thằng nhóc:
- Bắt được anh rồi nha!
- Á, bà chị chơi ăn gian, em tha cho anh đi Thiên Bình!
- Hông, em muốn anh chơi với em, tuần sau em về Hà Lan rồi!
Thằng nhóc thở dài nhìn cô bé:
- Thôi được rồi, anh dần em đi chơi!
Đến lúc này 2 đứa nó mới quay sang nhìn cô:
- Mà chị là ai thế ? Sao lại lang thang ở đây?- Lâm hỏi cô.
- Chị ấy đẹp thật anh Song Tử nhỉ ?- bé Thiên Bình cười tít cả mắt.
- Đẹp đâu, chỉ có Thiên Bình đẹp thôi!
Nghe câu nói ấy của cậu nhóc, cô bật cười thành tiếng...
- Này chị cười gì thế ?- Mặt Song Tử đỏ bừng
- Ko..ko có gì...hihi...
Thiên Bình nhìn cô hỏi lại :
- Chị là ai vậy?
- Chị là Song Ngư, vợ anh Thiên Yết!
Nghe xong mặt Song Tử hớn hở, hỏi cô dồn dập:
- Anh ấy về ạ ? Thiên Bình, anh 2 về kìa!
- Ko...anh ấy ko về, chỉ có mình chị à!- Cô giải thích.
Hai đứa buồn hiu.
- Thế ạ?
Cô bèn lãng sang chuyện khác để 2 đưa nhỏ vui.Nghe tụi nó gọi "anh 2" thì chắc là em của hắn rồi.
- Hai đứa ăn kem ko, chị dẫn đi ăn kem nhé!
- Thật ko?
- Thật 100%!
- Yeah, đi ăn kem!- 2 đứa cùng nhảy lên, con nít đúng là dễ dụ thật...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com