Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 (Hoàn)

Tạ Doãn chết vào năm Truy Vân thứ sáu. Sáu năm sau khi Ngôn Băng Vân qua đời, cửu châu tân thành ca múa thái bình, dân chúng thoát khỏi chiến hỏa hỗn loạn. Hắn lui thân thành công, ở Cố Nhân Quy uống rượu độc mà Ngôn Băng Vân đã từng uống, an tâm nhắm mắt. Hắn cần chính thanh liêm, yêu dân như con, nhưng cả đời chưa từng lập hậu, sau khi hắn chết, quan quách của hắn được chuyển đến hoàng lăng, còn cụ thể được chôn cất ở đâu thì không ai biết.

"Sau đó thì sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"Tạ Doãn trước khi chết để lại một lá thư trên bàn, ý vị không rõ, phái người đến chùa Vô Tướng đưa cho Không Thiền. Trên thư viết: Thiên địa hợp cẩn, hậu thổ làm chăn, ngươi ta đại hôn. Nếu sau này trên mộ có hoa, thì chính là trong quan đã kết tóc."

"Sau này như con thấy đấy, hai cỗ quan quách ấy đã hợp cẩn trăm năm, những bông hoa dại nở đầy trên dốc núi chính là đáp án."

Tiêu Chiến chống cằm gật đầu: "Đúng là... không giống như trong sách lịch sử."

"Sử vô định pháp, vốn dĩ đều là do con người viết, thị phi đúng sai, đều ở trong ý niệm của một người."

"Vậy đại sư, người viết thẻ trúc này thì sao? Vị pháp sư Không Thiền ấy, có kết cục thế nào?"

"Ông ta?" Tôi thẳng người, không đáp, chỉ gỡ một sợi dây đỏ trên cổ tay đưa cho cậu ấy, "Tiểu thí chủ, dây đỏ này tặng con, có thể hướng lành tránh dữ, cũng chúc con tìm được lương nhân."

Cậu ấy lễ phép nói lời cảm ơn với tôi, hai mắt cong cong, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, trông cực kì xinh đẹp: "Không phải là sợi dây mà Ngôn đại nhân để lại đấy chứ?"

Cậu ấy ở trong núi ba ngày, không có việc gì làm thì đi khắp nơi viết viết vẽ vẽ. Sợi dây đỏ được cậu ấy tết thành mấy cái nút thắt không biết gọi tên là gì đeo trên cổ tay. Ngày thứ tư, cậu ấy hưng phấn chạy đến tạm biệt tôi, nói là mình đã qua vòng tuyển chọn, phải lập tức trở về tham gia vòng bán kết. Tôi nói với cậu ấy, hoa của cây hợp hoan trong sân có thể mang lại vận may, con đi hái một đóa mang theo bên người, vạn sự đều có thể cầu được ước thấy.

Mây đen bên ngoài cửa sổ đã che khuất mặt trời, tôi đoán lại chuẩn bị mưa, đang ngồi tính toán thời gian thì có một người thiếu niên đẩy cửa bước vào. Cậu ấy mặc một thân áo gió màu đen, mũ áo cùng mũ lưỡi trai đội chồng lên nhau, mặt đeo khẩu trăng màu xám, trên vai đeo một cái túi xách, ngoài ra không có thêm một vật gì khác.

"Thật ngại quá, con có thể tránh mưa một chút được không?"

Giọng nói lịch sự mà xa cách, trong trẻo nhưng hơi thiếu tình người, giống hệt như trong trí nhớ của tôi. Tôi lại đi tìm kiếm đôi mắt, chính đôi mắt ấy, đã vô số lần ở trước mặt tôi thể hiện tình yêu và sự kiên định.

"Bạn nhỏ, con tên là gì?"

"Con? Vương Nhất Bác."

Cậu ấy đứng trước cửa ngắm phong cảnh, cũng không đi vào trong, bộ dạng cực kì gò bó, thực sự chỉ là đến 'tránh mưa'.

Tôi đành phải gọi cậu ấy: "Tiểu thí chủ, bần tăng tuổi tác đã cao, đi lại bất tiện, có thể phiền con đi ra sân sau, giúp ta lấy một sợi dây đỏ trước gốc cây hợp hoan hay không?"

Cậu ấy có chút sửng sốt, nhưng vẫn lãnh đạm nói: "Được ạ."

Tôi nhìn thấy Tiêu Chiến giẫm lên thang để hái hoa hợp hoan, dưới chân không vững, suýt chút nữa thì ngã từ trên cao xuống.

Thiếu niên tiến lên thật nhanh đỡ eo Tiêu Chiến mới có thể khiến cho Tiêu Chiến đứng vững trở lại.

Cách một cánh cửa sổ, cuộc gặp gỡ của hai con người xuyên thế kỷ này đang hiện ra ngay trước mắt tôi, nó giản dị như làn nước trong xanh chứ không hoành tráng giống như trong tưởng tượng.

Tiêu Chiến từ trên thang đi xuống, đến trước mặt thiếu niên, đưa cho cậu ấy một đóa hoa hợp hoan: "Đại sư ở đây nói, thứ này có thể mang đến cho người ta vận may, tôi cũng giúp cậu hái một bông, vừa rồi cảm ơn cậu nhé."

"Không cần, tôi không tin cái này." Vương Nhất Bác không nhìn anh, chỉ tháo khẩu trang ra, khoát khoát tay nói, "Anh có nhìn thấy một sợi dây đỏ không?"

Tiêu Chiến lắc lắc cổ tay: "Cậu nói cái này?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, tiếng sấm rền từ xa dọa cho mấy con chim trong rừng sợ hãi, có một vài tiếng hình như cũng đã đánh vào trái tim cậu ấy.

Truyền thuyết kể rằng, trước khi chúng ta sinh ra đời, đều sẽ được nhìn lại kiếp trước của mình. Nếu sau khi chứng kiến tất cả những thăng trầm, những đau khổ, những cặn bã đó mà vẫn quyết tới, vậy thì tương lai sẽ rất tốt đẹp.

Ví dụ như bây giờ, họ đang đứng từ xa nhìn nhau, ánh mắt đan xen, trong mắt chỉ còn lại sự vấn vương của vạn năm số mệnh.

Giọng Tiêu Chiến khàn khàn, mang theo một chút nghẹn ngào, nửa ngày mới thốt được một câu: "Cậu, cậu là..."

"Tôi từng gặp anh trong mơ." Vương Nhất Bác nhíu mày, nghiêm túc nói, "Không phải tôi đang bắt chuyện với anh đâu, tôi nói thật đấy, trong mơ anh họ Ngôn."

"......"

"Không phải anh thật sự họ Ngôn đấy chứ?!"

Đã động phàm tâm, coi như phá giới.

Vậy tham niệm sắc dục chính là bản năng nguyên thủy nhất của con người, nó đến từ sự phán xét nặng nề của chúng ta đối với quá khứ.

Bất luận qua bao lâu, ngài ấy chỉ cần đứng ở đó, dùng một cái nhăn mày, một cái nhấc tay là có thể dễ dàng khơi gợi sự hối hận, sự ngưỡng mộ, sự quyến luyến vẫn luôn bị tôi đè nén trong lòng.

Ngài ấy là chấp niệm của tôi, và bây giờ, cũng là giải thoát của tôi.

Lăng Quang... Lăng Quang...

Năm đó dưới bàn thờ Phật, giọng nói suy yếu của Ngôn Băng Vân vẫn thường xuyên vang vọng bên tai tôi, đã lâu lắm rồi ngài ấy không ăn được cơm, mỗi ngày chỉ có thể uống chút nước gạo để duy trì sự sống, cổ tay ngài ấy rất gầy tựa như chỉ cần bóp nhẹ một cái là gãy. Ngày cuối cùng, ngài ấy ôm gối ngồi trước cửa điện, đột nhiên chỉ vào tượng thần Lăng Quang hỏi tôi, "Không Thiền đại sư, tại sao bức tượng này lại giống ta như vậy? Đến cả nốt ruồi dưới môi cũng giống."

Tôi nói với ngài ấy, nốt ruồi kia vốn không có, là tự tay tôi khắc lên sau khi một người người bạn cũ của tôi qua đời.

Đôi mắt ngài ấy chợt đầy vẻ bối rối, như thể không biết mình sắp phải đi đâu.

"Đêm qua ta nằm mơ, mơ thấy mình cùng Tạ Doãn là thần linh vạn năm trong hỗn độn, nhưng ta đã bỏ lại hắn..."

"Ta đã bỏ lại hắn hai lần..."

"Kiếp sau, ta muốn cùng hắn sống hạnh phúc." Giọng của ngài ấy vừa rỗng vừa buồn, giơ tay nắm lấy một mảnh hư vô bên trong không khí, cuối cùng lại buông xuống nói: "Nhưng đại sư Không Thiền, kiếp sau, ta sợ hắn không muốn tìm ta nữa."

Trên núi thổi qua một cơn mưa bụi, quyện lẫn với lá rụng trong sân, khiến cho cảnh tượng có chút hoang tàn.

Vương Nhất Bác tiếp nhận đóa hoa hợp hoan mà Tiêu Chiến đưa cho, nghiêm túc bỏ vào trong ngực áo, nhoẻn miệng cười với anh, để lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ.

Tôi không thể đến Tây Thiên, không được xếp vào hàng La Hán, cũng không tu thành chính quả, vạn năm khổ hạnh, tất cả đều đã hóa thành tro ngay sau khoảnh khắc ngài ấy bước vào cửa.

Nhưng vậy thì đã làm sao?

Vạn năm trước, là ngài ấy nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, từ trên trời giáng xuống cứu lê dân từ trong biển lửa, gió cửu châu thổi vạt áo ngài ấy bay bay, ngài ấy cố chịu sự trừng phạt của trời, tu vi cả người nát hết, từ trong vết máu mở cho tôi một con đường liễu ám hoa minh.

Lần này.

Lăng Quang.

Đến lượt ta rồi.

Đổi ta dùng vạn năm tu hành bảo vệ cho ngài đời đời viên mãn.

Ta không cần ngài yêu thế gian này, ta chỉ cần ngài yêu chính mình.

Nếu ngài muốn đi ngược với ý trời, muốn đến bên cạnh người mà ngài thích.

Vậy thì, thần quân...

Thần quân...

Ta sẽ bảo vệ ngài.

(Hoàn)

===========================

Ôi, giờ ngồi dịch xong mới để ý thấy: Kiếp một, bởi vì Chấp Minh và Lăng Quang bước vào luân hồi cùng một lúc nên Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân bằng tuổi. Kiếp hai, Tạ Doãn phải mất sáu năm để hoàn thành di nguyện của Ngôn Băng Vân nên ở kiếp ba hai người mới chênh nhau 6 tuổi. 

Lấp xong cái hố này tự nhiên thấy mãn nguyện quá, hẹn gặp lại các bạn ở các bộ truyện sau nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bjyx#boxiao