Chương 4
Quạ xám trong núi kêu vang, không hay không biết mặt trăng đã treo trên đầu cành.
Tôi đem bức tranh trong tay trả lại cho Tiêu Chiến, lại nhịn không được hỏi, người đàn ông trong mộng có làm cho con thấy ghét không?
Tiêu Chiến nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu mới nhăn nhăn khuôn mặt xinh đẹp đáp: "Ảnh hưởng rất sâu sắc, đã từ mộng cảnh hư huyễn ngấm vào trong hiện thực. Từ nhỏ đến lớn trong đời con lúc nào cũng tồn tại một người nhìn thấy nhưng không thể chạm vào. Hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào con, sau này sự chăm chú ấy khoa trương đến mức con đang đi đường cũng đột nhiên muốn quay đầu lại... Có giai đoạn con bởi vì chuyện này mà phải đi khám bác sĩ tâm lý. Nhưng, nhưng con không cảm thấy ghét, cùng lắm chỉ là có chút khó chịu. Bởi vì trong mắt ấy dường như có rất nhiều điều muốn nói với con, nhưng từng ấy năm trời, hắn vẫn chưa một lần nào mở miệng."
"Một lần cũng không có?"
"Không có...Con cứ không nhịn được mà nghĩ nếu hắn mở miệng thì sẽ nói chuyện gì với con, kì thực con rất muốn nghe giọng của hắn, rất muốn hỏi hắn tại sao lại xuất hiện trong giấc mộng của con. Đại sư, Phật gia tin tưởng nhân quả luân hồi đúng không? Con thường xuyên cảm thấy hắn rất quen, mơ thấy hắn thỉnh thoảng cũng khiến con cảm thấy yên lòng, vậy người nói con và hắn có phải quen nhau từ kiếp trước hay không?"
Tôi không đáp, dẫn Tiêu Chiến lên một con dốc nhỏ trong núi.
Nơi này tràn ngập các loài hoa đủ màu sắc, trong đó có cả những loài hoa dại không thể gọi tên.
Trong tiếng côn trùng kêu rả rích, Tiêu Chiến hình như vấp phải cái gì đó, đợi đến khi cậu ấy nhìn kĩ lại, liền lập tức sợ đến mức ngây người.
Tôi ngày một già yếu, đi đứng bất tiện, cũng đã lâu không tới. Hai tấm bia đá không chữ bởi vì lâu ngày không có người chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, phía sau hai tấm bia là một ngôi mộ cô đơn, dưới ánh trăng khuya càng thêm hiu quạnh.
Tiêu Chiến lên tiếng, giọng đã có chút run rẩy, cậu ấy túm chặt lấy cánh tay tôi, hoảng hốt nói: "Đại, đại sư, nửa đêm nửa hôm chúng ta lên đây làm gì? Đây là mộ của ai?"
"Đại Khánh hữu tướng, Ngôn Băng Vân."
"Ngôn, Băng, Vân...cái tên này quen quá!" Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên vỗ tay nói, "A, đúng! Ngôn Băng Vân! Con nhớ ra rồi, hắn chính là tên gian thần hại quốc loạn triều trong sách lịch sử?!"
Cậu ấy nói xong mới cảm thấy hành vi đứng trước mộ người ta mắng người ta gian thần thực sự không ổn. Thế là cậu ấy chắp hai tay trước ngực, mặt đầy bối rối nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, là cái miệng của ta không biết suy nghĩ chẳng may mạo phạm, tiền bối đừng trách ta nhé."
Tôi nghe mà đầu đầy sương mù, nghi hoặc hỏi lại: "Gian thần? Sách sử hậu thế sao lại viết ngài ấy như vậy?"
Tiêu Chiến buột miệng: "Kết bè kết phái, hãm hại trung thần. Chặt đứt mạng tình báo của Nam Triều tại Bắc Tề, giết chết vị hôn thê của Đoan Vương, hại Đoan Vương cả đời cô độc không vợ không con, hành vi nào nghe ra cũng giống gian thần..."
Sau khi hùng hồn đọc xong một đoạn đề cương lịch sử, Tiêu Chiến lại nhớ ra điều gì, tát nhẹ một cái lên miệng mình, khổ sở cầu xin tôi: "Đại sư...người đừng đứng đây hỏi con mấy câu này nữa..."
Tôi sắp xếp lại đầu mối, đại khái đã hiểu.
Chắc là hậu thế sơ suất, ghép những câu chuyện không đầu không cuối lại với nhau thành một tầng ý nghĩa khác, mấy chuyện thế này đâu có lạ?
Trở lại trong chùa, Tiêu Chiến lại giống như nhớ ra điều gì, không nhịn được hỏi: "Một ngôi mộ, sao lại có tận hai tấm bia?"
"Bởi vì...thế nhân khổ tình tích lũy đã lâu." Tôi nghiêng đầu mỉm cười với cậu ấy, lấy từ trên giá sách lấy xuống một chồng thẻ trúc phủ đầy bụi, "Tiểu hữu, nếu cậu muốn nghe, câu chuyện này vẫn còn một phiên bản khác."
Sách ghi:
"Đây là kiếp thứ hai, nhân gian đã trải qua trăm ngàn năm, Không Thiền uống thuốc bất tử mà Chấp Minh tặng, cũng đã chứng kiến trăm ngàn lần hạ dương đông tuyết, xuân hoa thu nguyệt.
Tướng mạo của ông biến đổi rất chậm, cho nên thường xuyên đội một cái nón có mạng đen để che mặt, cứ cách mấy chục năm ông lại tuyên bố sư phụ ra ngoài vân du, để lại cho ông cái tên Không Thiền canh giữ sơn môn. Lâu dần thế nhân cũng cho rằng danh hiệu Không Thiền là truyền thừa trong chùa Vô Tướng."
......
Kiếp này, tôi đã nhìn thấy Chấp Minh bên dòng Tẩy Mặc Giang dưới chân núi.
Hắn đã nhảy vào đài luân hồi, không nhớ chuyện kiếp trước, đổi tên thành Tạ Doãn.
Tôi nhìn thấy hắn ngồi xổm bên sông một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng không nhịn được tiến lên hỏi: "Công tử ở chỗ này gì vậy?"
Hắn cũng không nhìn tôi, tiện tay bứt một cọng cỏ dưới chân nhét vào miệng, hờ hững nói: "Đợi người."
"Công tử, cỏ này..."
Hắn thấy tôi ngập ngừng, lúc này mới quay lại nhìn tôi, con ngươi u ám không động thanh sắc dừng trên cái mạng đen che mặt của tôi, lập tức giống như được thắp sáng.
Hắn vội vàng đứng dậy, có chút kinh hỉ hỏi tôi: "Tiền bối có phải là Không Thiền đại sư của chùa Vô Tướng?"
Tôi bị sốc trước tính cách hoàn toàn khác với kiếp trước của hắn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, "À, đúng vậy."
Thế là hắn cung cung kính kính chắp tay hành một lễ với tôi, bộ dạng hết sức vui mừng: "Vãn bối Tạ Doãn, nghe danh đại sư đã lâu, không ngờ lại có thể gặp được ở đây, xem ra một tục nhân sơn dã như ta cũng có chút duyên Phật."
Hắn vừa nói vừa nhai nát cọng cỏ trong miệng, cúi đầu chà xát lòng bàn tay, đang định hàn huyên với tôi thêm cài câu thì một chiếc bè tre nhỏ đột nhiên xuất hiện trên mặt sông bị núi bao phủ, thân bè được buộc vội bởi mấy sợi dây leo xù xì, nhìn từ xa giống như một cái lá khô đang bị nước sông cuốn băng băng lao về phía trước.
Chiếc bè gỗ vàng bị nước sông ngâm thành màu tối, hiển nhiên đã ở trên sông trôi dạt rất lâu, giữa bè là một mảng đỏ tươi, mơ hồ có thể phân biệt ra được hình người, nó như một vệt chu sa vô tình rơi trên bức tranh thủy mặc, là một sự điểm xuyết thầm lặng giữa đất trời u ám.
Tôi vê ngón tay tính toán mệnh cách, trên bè trúc đó chính là Lăng Quang.
Tạ Doãn là người đầu tiên phản ứng, dường như đã đợi giây phút này rất lâu, sau khi thở phào một cái nhẹ nhõm, hắn bất ngờ thi triển khinh công, chỉ hai ba bước đã có mặt trên bè.
Công pháp này của hắn kì lạ dị thường, vượt qua con sông chảy siết mà không gặp một chút trở ngại, mỗi một bước đi đều rất chắc chắn.
Nhẹ như gió thoảng qua, mỏng như một tờ giấy.
Lúc mới đáp xuống bè, hắn có chút giật mình, sau đó nhẹ nhàng nâng gáy và khuỷu chân của người kia lên, còn không đợi tôi kịp hồi thần, Tạ Doãn đã bế ngang người trên bè đáp xuống trước mặt tôi.
Hắn giả vờ "Chậc" một tiếng, vẻ mặt hết sức khó xử nói: "Đại sư, người xem vị bằng hữu này của ta bị thương quá nặng, không thể đi lại được, người nhờ ta chăm sóc hắn vẫn chưa đến, có...có thể cho chúng ta ở nhờ quý tự được không? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp."
Tôi đoán từ lúc nhìn thấy tôi là hắn đã có chủ ý này, hoặc giảo hoạt hơn là hắn cố ý đón người ở đây. Người xuất gia thấy chết không cứu là phá hỏng quy tắc, cho nên, Phật môn thanh tịnh không chỉ là chỗ thích hợp để nghỉ chân dưỡng thương mà còn có thể tránh được sự truy đuổi của truy binh ở một mức độ nào đó.
Kế hoạch lộ liễu như vậy mà hắn còn dám làm bày ra bộ dạng vô tội trước mắt tôi.
Tôi đã thỏa hiệp không chút do dự.
Đợi sau khi những người dâng hương rời đi hết, tôi đóng sơn môn, dọn dẹp gian phòng khách ở bên trong cùng. Hắn cũng chẳng hề tỏ ra khách khí, giao luôn cả công việc thuốc thang cho tôi, còn không quên nói mấy lời nịnh nọt trái với lương tâm: "Ta cứ luôn cảm thấy với người rất có duyên, giống như trước đây đã gặp ở đâu rồi."
Tôi nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Lăng Quang, lúc này mới phát hiện, đồ đỏ mà ngài ấy mặc trên người thực ra là bị máu tươi thấm đẫm.
Tạ Doãn lột y phục trên người ngài ấy, để lộ ra vô số vết thương lớn nhỏ, chúng xếp chồng chéo lên nhau, toàn thân trên dưới không có lấy một miếng thịt lành lặn, có những vết thương đã thối rữa dính liền với cả quần áo, mặc dù lúc này ngài ấy đã hôn mê, nhưng thỉnh thoảng vẫn đau đến run rẩy.
Tôi không dám nhìn thẳng, Tạ Doãn hình như cũng bị sốc.
Hắn lắc lắc đầu, buồn bã thở dài: "Ngôn Băng Vân ơi là Ngôn Băng Vân, đám hồ ly Nam Khánh rốt cuộc đã chuốc cho ngươi bùa mê thuốc lú gì, để ngươi có thể xả thân vì nghĩa đến vậy."
Trả lời hắn, chỉ là những tiếng rên rỉ đau đớn.
Đợi xử xong toàn bộ vết thương trên người thì trời cũng đã tối hẳn. Tạ Doãn múc nước rửa mặt cho ngài ấy, động tác rất dịu dàng, cuối cùng đã có thể nhìn rõ buôn mặt khôi ngô tuấn tú của Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân kiếp này, thiếu đi sự dịu dàng nhu hòa của Lăng Quang, khuôn mặt có thêm một chút góc cạnh, trông lại càng tuyệt diễm.
Tôi thấy Tạ Doãn nhìn ngài ấy rất lâu, bốn bề một mảng yên tĩnh, không nhịn được xuất thần hồi tưởng lại những gì nhìn thấy bên bờ sông, cố ý tò mò hỏi: "Chấp...Tạ công tử, có thể mạo muội hỏi một câu hay không, độc trên người ngươi là từ đâu đến?"
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, sau khi hồi lại thần lại cùng tôi bắt đầu giả ngốc: "Độc? Độc gì cơ? Đại sư đang nói chuyện với ta sao?"
"Là thấu cốt thanh phải không."
"......"
"Cọng cỏ mà lúc nãy công tử nhai dưới chân núi tên là 'Bộ sinh liên', độc tính cực mạnh, đoạt mạng người chỉ trong ba bước, người trúng độc sẽ bắt đầu thối rữa từ bụng, hóa thành máu loãng, rơi trên mặt đất, cực giống như một đóa sen nở rộ, cho nên mới gọi là Bộ sinh liên. Nhưng ta thấy công tử thân nhẹ như yến, thi triển khinh công như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc."
"Bộ sinh liên là thượng thừa kì độc, đứng hàng thứ hai, không có thuốc giải, trừ phi trong người công tử đang có kì độc khác mạnh hơn nó, lấy mạnh nuốt yếu lấy độc trị độc...Cho nên ta đoán, có thể là thấu cốt thanh."
Tạ Doãn không nhắc một chữ nào đến độc kia, chỉ mỉm cười hành lễ với tôi, thản nhiên nói: "Bất cẩn rồi, đại sư nhãn lực tinh tường, bội phục bội phục."
Thấy hắn lúc này không muốn nhắc đến, tôi đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong bụng. Đúng lúc này, Ngôn Băng Vân trên giường đột nhiên run rẩy kịch liệt, khó chịu cuộn người lại, khiến cho những vết thương khó khăn lắm mới xử lý được lại một lần nữa nứt ra.
Tạ Doãn giơ tay sờ trán ngài ấy, mới phát hiện ra cơ thể ngài ấy đang nóng dữ dội.
"Những vết thương này bị ngâm trong nước quá lâu, thối rữa nghiêm trọng nên mới bị sốt." Ta đi sang dược phòng tìm một ít thuốc hạ nhiệt cho ngài ấy uống, nhìn hai cái chân mày nhíu chặt của ngài ấy mà không khỏi thở dài: "Có thể chống đỡ được qua được đêm nay hay không, phải xem tạo hóa của ngài ấy."
Ngôn Băng Vân uống thuốc nhưng vẫn không thấy khá hơn, Tạ Doãn lo lắng đi đi lại lại trong phòng, giống như con kiến rơi vào chảo nóng. Thấy đối phương vẫn chưa hạ nhiệt, hắn chẳng suy nghĩ nhiều, cởi bỏ y phục trên người trực tiếp nằm xuống bên cạnh Ngôn Băng Vân.
Tôi tròn mắt kinh ngạc, "Tạ..."
Tạ Doãn chẳng thèm để ý, chỉnh cho Ngôn Băng Vân nằm thẳng lại, mặt đối mặt ôm đối phương vào lòng.
Lúc này tôi mới nhớ ra, người trúng thấu cốt thanh, toàn thân trên dưới đến cả khe xương cũng lạnh, là biện pháp hạ nhiệt tốt nhất.
"Đại sư..." Tạ Doãn cười khổ gọi tôi, "Vãn bối đây là bất đắc dĩ, không phải chủ ý của ta, nếu hắn tỉnh lại muốn giết người diệt khẩu chém chết ta, đại sư phải thay ta ngăn lại đấy."
Tôi cười gật đầu, đi ra ngoài giúp họ đóng cửa, dưới ánh nến yếu ớt, lại nghe thấy Ngôn Băng Vân thì thào một câu "A nương..."
"Vân Nhi."
Không biết là ai chiếm tiện nghi ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com