Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Phạm Nhàn lại nói với Tạ Doãn rất nhiều chuyện phiếm, đến gần trưa thì nói có chuyện phải đi. Tạ Doãn ngồi một mình trước giường Ngôn Băng Vân vẽ một bức tranh, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ trán đối phương.

Theo nhiệt độ cơ thể hạ xuống, chữ xuyên giữa hai chân mày Ngôn Băng Vân khi thì giãn ra, lúc lại nhíu chặt.

Hai người ở lại trong chùa thêm bốn năm ngày nữa, do tác dụng của thuốc, Ngôn Băng Vân ngủ mê ngủ mệt.

Tạ Doãn thỉnh thoảng cùng tôi lên núi hái thuốc, hoặc là ngồi trước cửa sổ viết viết vẽ vẽ, nhưng phần lớn thời gian là ngắm khuôn mặt lúc ngủ của Ngôn Băng Vân.

Có lúc tôi đứng trước cửa gọi khẽ mà không thấy hắn có phản ứng gì, đi đến gần mới phát hiện hắn đang bận nghịch mấy sợi tóc mềm của Ngôn Băng Vân. Nhìn thấy tôi, Tạ Doãn nhếch miệng cười, lại ra vẻ đùa giỡn: "Đại sư, ở đây người có loại thuốc nào khiến người ta ngủ say mãi không? Người xem bộ dạng của hắn lúc nhắm mắt ngoan ngoãn cỡ nào."

Tôi đang định trả lời, lại nghe thấy hắn thấp giọng thì thầm một câu: "Mấy năm nay...hắn chưa từng ngủ ngon như vậy."

Ánh mắt Tạ Doãn lưu luyến, thập phần động lòng người, cách hắn nhìn Ngôn Băng Vân cuối cùng đã có bảy tám phần giống với vị thần quân lạnh lùng mà thâm tình ở trong kí ức của tôi.

Ngày hôm sau, Ngôn Băng Vân tỉnh lại.

Tôi đi đưa thuốc cho ngài ấy, nhìn thấy ngài ấy khoác ngoại bào, đang nhìn chăm chú giấy vẽ trên bàn.

Đó là nét mực của Tạ Doãn, một bức mỹ nhân thù du (tên một loại cây) xuất sắc, vẽ rất nhiều ngày. Có lẽ là không biết khi nào Băng Vân tỉnh, còn chưa kịp cất đi.

Vừa vặn bị người ta nhìn thấy.

Thù du được chu sa phác họa đỏ tươi nhưng lại không đẹp bằng mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc bên cạnh. Mỹ nhân tôi cũng đã gặp qua, dưới môi có một nốt ruồi nhỏ, nếu không cẩn thận nhìn sẽ không nhìn thấy.

Ngôn Băng Vân hiển nhiên là đã nhìn kỹ, trên mặt một trận xanh đỏ đan xen, vừa nhìn thấy tôi liền vội vã hỏi: "Đại sư, Tiêu... vị công tử họ Tạ kia đâu? Hắn đi rồi sao!"

"Công tử hắn..."

Tôi còn chưa nói hết, đã bị một giọng nói trong trẻo phía sau cắt ngang, Tạ Doãn giơ hai con cá nướng xiên que đi vào cửa, bộ quần áo lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm lúc này đã lấm lem bùn đất, nhưng hắn chẳng để tâm, vẫn nhướng mày trêu chọc: "Tiểu Ngôn đại nhân hi vọng ta đi như vậy, là sợ ở lâu rồi sẽ yêu ta sao?"

Ngôn Băng Vân lườm hắn một cái, do dự hồi lâu mới chậm rãi nói, giọng điệu lạnh lùng, nhưng chóp tai lại ửng đỏ: "Ngươi đã đi đâu vậy?"

"Ngày nào cũng ăn cháo rau rừng, dạ dày ta cứ thấy trống trống, hôm nay ta ra sông mò cá, đổi món mặn cho người."

Tạ Doãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh ngài ấy, bất động thanh sắc thu hồi bức tranh kia, đưa cả hai con cá cho ngài ấy.

Ngôn Băng Vân chỉ cúi đầu nhìn một cái, tầm mắt lại một lần nữa chuyển về trên mặt Tạ Doãn, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Doãn nghe thấy ngài ấy nói: "Ta là hỏi, mấy năm nay ngươi đã đi đâu"

Tạ Doãn giật mình, phản ứng không kịp, cá nướng trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đối mặt với câu hỏi của Ngôn Băng Vân đột nhiên lắp bắp: "Thì, đi khắp nơi, đi đến đâu, tính đến đó. Mau ăn cá đi, sắp nguội rồi."

Ngôn Băng Vân nhíu mày, lại liên tục hỏi một chuỗi vấn đề: "Ngươi là dùng biện pháp gì để cứu ta ra? Ngươi và ám bộ Bắc Tề rốt cuộc có quan hệ gì? Thám tử mà ta phái đi mấy năm nay tại sao không tìm được tung tích của ngươi? Tiêu Xuyên! Ngươi trốn ta?"

"Sao có thể." Tạ Doãn thấy y mãi không động, trực tiếp gỡ con cá nướng xuống, dùng lá sen bọc lại đặt trên bàn, cẩn thận gỡ xương, "Ta sớm đã không dùng cái tên này rồi, chi bằng ngươi gọi ta một tiếng Tạ Doãn đi, ta chưa bao giờ nghe ngươi gọi ta như vậy..."

Ngôn Băng Vân mím chặt môi không nói lời nào.

Tạ Doãn lại đùa giỡn: "Ngày nhỏ ngươi thèm ăn nhưng không biết nhặt xương cá, mỗi lần nhà bếp của Tư Mã Giám làm món cá đều là ta gỡ cho ngươi, từng ấy năm trôi qua mà ngươi vẫn chẳng hề tiến bộ."

Ngôn Băng Vân cắn môi dưới, tựa hồ nghĩ tới cái gì, trên mặt giống như phủ một tầng băng sương mỏng: "Đường đường hoàng tử Đại Khánh quốc, Đoan Vương điện hạ mà thế nhân kính ngưỡng, lại lưu lạc đến mức ở nơi hoang sơn dã lĩnh này gỡ cá cho người ta? Tiêu An Chi, ngươi có mất mặt không!"

"Đường đường đệ nhất mật thám Đại Khánh quốc, tiểu Ngôn đại nhân mà người người ca ngợi, chẳng phải cũng lưu lạc đến mức áo quần xộc xệch, vai hương trần trụi hay sao?" Tạ Doãn nghiêng đầu nhìn vạt áo trước của y, ho nhẹ một tiếng hắng hắng giọng, "Lại nói, cái này thì có gì mất mặt, ta thích gỡ cá cho ngươi."

Hắn còn chưa nói xong, Ngôn Băng Vân đã đứng bật dậy, y quấn chặt vạt áo, lùi về phía sau hai bước, nằm trở lại giường, trùm chăn che đầu, trầm giọng nói: "Ta đã không ăn cá nhiều năm rồi, bây giờ cũng không thích ăn nữa, ngươi mang đi đi. Nếu đã rời đi rồi thì vĩnh viễn đừng trở lại nữa, mau cút, để cho ta đỡ phải phiền lòng!"

Tạ Doãn ngẩn người, lắc đầu cười khổ hai tiếng, nhịn không được đi theo vỗ vỗ cánh tay y: "Lại giận dỗi cái gì? Cứu ngươi ngược lại thành ta không đúng. Ngôn Băng Vân, ngươi nhất định phải hành hạ ta như thế này sao."

"Chết thì chết, ta cũng không cần người khác cứu. Nếu ngươi trả ta về, ta còn có được một chút yên tĩnh. Ta và ngươi không có quan hệ gì, sao lại nói ai hành hạ ai? Ngươi đi đi."

Tạ Doãn thở dài, quả đúng là Ngôn Băng Vân. Chỉ có Ngôn Băng Vân mới có cái tính xấu độc nhất vô nhị này.

Tạ Doãn đặt con cá qua một bên, vốn đã đi tới cửa, nghe thấy Ngôn Băng Vân nhỏ giọng ho khan vài tiếng lại quay trở lại, hắn rót một cốc nước, mò vào trong chăn nâng cổ Ngôn Băng Vân đỡ y dậy, kiên nhẫn dỗ dành: "Được, là lỗi của ta, uống ngụm nước. Đợi mấy ngày nữa người của Phạm Nhàn đến ta sẽ cút, giống như trước đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa, có được hay không?"

"......"

"Ngôn Băng Vân, kiếp trước là ta nợ ngươi, ngươi biết ta vĩnh viễn không thể bỏ mặc ngươi mà."

Ngày Phạm Nhàn sai người tới đón Ngôn Băng Vân, trời đổ mưa nhỏ, trong núi gió lạnh, Tạ Doãn sợ y cảm lạnh, dùng ngoại bào bọc người lại, bế y một đường xuống núi.

Ngôn Băng Vân thấy giãy giụa vô dụng, gục trên vai hắn cắn rất nhiều lỗ.

Tạ Doãn nhịn đau bế y lên xe ngựa, nhe răng nhếch miệng nhéo má Ngôn Băng Vân, cười mắng y: "Tiểu bạch nhãn lang, mất công ta tốt với ngươi!"

"Tiêu...... Tạ Doãn!" Ngôn Băng Vân lớn tiếng quát hắn, lại tức đến nghiêng đầu ho khan. Tạ Doãn lập tức nhượng bộ, giúp y vuốt vuốt lưng rồi xoay người xuống xe.

Hắn cưỡi hắc mã hộ tống cả một đường, đi ở bên cạnh xe ngựa, cách một tấm rèm còn không quên trêu chọc: "Vân nhi, chúng ta thế này có giống đón dâu không?"

"......"

"Chỉ đáng tiếc, y phục mà Phạm Nhàn gửi tới không phải màu đỏ."

Bên trong xe ngựa rung lắc, vết thương trên người Ngôn Băng Vân vẫn chưa khỏi hẳn, bị xóc đến có chút buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, tựa như đang có người nói chuyện với y, trên trán dán lên một mảng ấm mềm, lại trăn trở chuyển xuống dưới môi.

Y rụt người lại nỉ non hai tiếng, muốn mở mắt ra xem ngọn nguồn của sự mềm mại, nhưng mi mắt dùng lực cũng không mở nổi, dứt khoát đem áo choàng trên người quấn chặt lại, trực tiếp thiếp đi.

Xe ngựa chạy đến ngoài thành, đã không còn nghe thấy cái giọng ồn ào của Tạ Doãn. Ngôn Băng Vân tỉnh ngủ vén rèm, mới phát hiện hắn không biết từ lúc nào đã rời khỏi đội ngũ, hẳn là không muốn hồi cung.

Ngôn Băng Vân ở trong cung lại ngủ nửa ngày, buổi tối lê thân thể mệt mỏi đi tham gia tiệc đón gió, cúi đầu ngồi ở vị trí gần nhất bên phải Hoàng đế, chỗ ngồi phía trên, cực kì vinh dự.

Khánh đế phong thưởng, vàng bạc châu báu tơ lụa lượt là bày đầy một sảnh, phần thưởng này, cho dù là nguyên lão hai triều tung hoành nửa đời trong quan trường cũng chưa từng thấy qua.

Ngôn Băng Vân bái tạ thánh ân, Khánh đế từ trên đài cao bước xuống, khom lưng đỡ y dậy, thân mật vỗ vỗ lên mu bàn tay y: "Chuyến này làm tốt lắm, Vân nhi, cô rất vui."

Rất nhiều người đến kính rượu, mấy lời tâng bốc gì đó Ngôn Băng Vân đều nghe hết một lượt.

Tửu lượng của y không cao, nhưng biết chu toàn, người bên cạnh uống năm sáu chén, y chỉ nhấp một ngụm nhỏ nhưng cũng không thể khiến đối phương nhìn ra.

Phạm Nhàn ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn y, cảm thấy cực kì thú vị.

Nhìn thấy một Ngôn Băng Vân khéo léo như vậy, hắn cuối cùng cũng tin truyền thuyết người này đem quyền thần quý tộc Bắc Tề chơi trong lòng bàn tay tuyệt đối không phải là giả.

Thậm chí là còn dư sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bjyx#boxiao