100 ~ 102
Thâm Uyên Chi Liêm
100 | Thăm dò
Tàu Edgar dừng trước vành đai vẫn thạch một thời gian, lưu lại mấy phi thuyền tra xét, thiết bị thông tin tiên tiến tiện cho việc liên hệ, để người trên tàu Edgar biết tình huống của bọn họ, cũng khiến bọn họ biết tình huống của tàu Edgar, phương tiện qua lại.
Sau đó tàu Edgar lần thứ hai xuất phát, vận dụng tinh lộ Edgar tính toán, rất nhanh đã tới vũ trụ xa lạ trước nay chưa từng giao thiệp.
Khi thấy tinh vực mới xuất hiện trước mặt, ngoại trừ bọn Cảnh, mọi người đều hoan hô, hưng phấn ôm nhau, các phóng viên cũng truyền hình ảnh vũ trụ mới về cho nhân dân, để mọi người chung vui với bọn họ, nhân loại rốt cục bước thêm một bước.
Sau đó một chiếc phi thuyền mang theo chuyên gia, đại lượng thiết bị còn có nhân viên công tác lái khỏi tàu Edgar, đỗ xuống tinh cầu đầu tiên, tuy chỉ là một tinh cầu không có sinh mệnh, nhưng nhân loại bước thêm một bước rất trọng đại, các phóng viên cũng đi theo, ghi lại một khắc có tính lịch sử này.
...
Khi Cảnh dậy, mở mắt ra đầu tiên thấy là Mộc Linh Hạo thần thanh khí sảng, vẻ mặt thoả mãn, sau đó cảm giác được chước nhiệt còn ở trong cơ thể y càng nhiệt tình.
"Cha nói chỉ làm một lần." Cảnh mở miệng là dừng lại Mộc Linh Hạo tính gây rối nữa.
"Cảnh Nhi rất mê người, ta cầm giữ không được." Mộc Linh Hạo cười nói, động một cái trong cơ thể Cảnh.
"Nguỵ biện." Cảnh khó được xuất hiện cảm xúc, bất mãn nói.
"Xin lỗi, Cảnh Nhi, chỉ là ta không dừng được, mỗi lần tiến vào em, ta cuối cùng sẽ mất đi lý trí." Vùi đầu ở cổ Cảnh, Mộc Linh Hạo thấp giọng đáng thương nói.
Cảnh không nói gì, xác thực làm chuyện này cả y đều có một thời gian mất đi lý trí, tùy ý mình trầm luân, nó rất thoải mái, nhưng y không thích cảm giác mất kiểm soát ấy, phải nghĩ cách khiến Mộc Linh Hạo dừng lại.
Không nói ra suy tính trong lòng, Cảnh đứng dậy, để chước nhiệt của Mộc Linh Hạo lui ra, dịch thể lưu lại chảy xuống theo động tác.
Mộc Linh Hạo theo vào phòng tắm, rửa sạch cho Cảnh. Cảnh trầm mặc, trước sau như một, khuôn mặt không có biểu tình vì tự hỏi mang theo buộc chặt. Mộc Linh Hạo kiên trì rửa sạch cho Cảnh, không làm thêm ở phòng tắm. Mộc Linh Hạo thầm nghĩ, lấy cớ kia dùng đến giờ cũng đủ rồi, Cảnh Nhi sẽ không để hắn làm được nữa.
"Cảnh Nhi, sau này ta sẽ cố gắng cầm giữ mình." Khi mặc đồ cho Cảnh, Mộc Linh Hạo nói.
Cảnh gật đầu, "Hy vọng cha làm được." Y chưa nghĩ ra cách, Mộc Linh Hạo đã chủ động đưa ra, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng Cảnh không ngốc đương nhiên không bỏ qua cơ hội.
"Tuy rất khó, bất quá ta sẽ cố gắng." Mộc Linh Hạo nói, thấy sắc mặt y không buộc chặt nữa, khôi phục lãnh đạm bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên gần nhất yêu cầu vô độ, làm Cảnh Nhi không vui. Có thỏa mãn gần đây, hắn hẳn có thể chống một thời gian, thời gian này hắn chỉ có thể thành thật. Mộc Linh Hạo cười, hắn quả thật yêu thảm Cảnh Nhi, cả tí chuyện làm Cảnh Nhi không vui đều không cho phép, là sợ cũng là yêu. "Cảnh Nhi, ta yêu em." Mộc Linh Hạo luôn nói câu này.
Hai người sửa soạn xong, Mộc Linh Hạo đưa Cảnh tới hạm kiều, mà mình thì đi sở giao dịch.
...
Hạm kiều tàu Edgar, Cảnh ngồi ở ghế chỉ huy, bị y gọi tới làm lĩnh đội Âu Dương Ngạo và Edian. Hogar ngồi phía dưới, còn có một bộ phân chuyên gia cũng ở đây, kính mộ nhìn thần tượng phía trên.
Trên lập thể đồ, một chiếc phi thuyền đỗ xuống tinh cầu, kéo ra đa dạng vật tư, bật xe thăm dò, tiến lên từng nấc một, phát hiện vật chất mới sẽ lấy hàng mẫu, phản hồi phi thuyền. Cảnh nhìn đến đây, phất tay, hình ảnh chuyển sang chỗ khác, hàng mẫu được mang về, đưa tới tay chuyên gia, chuyên gia bắt đầu kiểm tra, áp dụng số liệu.
"Mọi người đều thăm dò như vậy?" Nhìn một hồi, Cảnh nhàn nhạt lên tiếng hỏi người ở đây.
"Có vấn đề gì sao? Anh Cảnh." Thấy Cảnh đột nhiên hỏi, người ở đây nhất thời không biết phản ứng sao, vẫn là quen nhất Âu Dương Ngạo đáp.
"Thăm dò là vậy?" Cảnh hỏi lại.
"Thánh Công Tước điện hạ, chúng tôi trước nay đều làm vậy, muốn hiểu rõ một tinh cầu không phải dễ, nó có gì, chúng tôi đều cần thu thập, phân tích, đây là một quá trình dài dòng." Chuyên gia thuộc về đế quốc Feinbird lớn mật nói thẳng.
"Cảnh điện hạ, quá khứ chúng tôi vì tiến quân vũ trụ, chỉ là cải tạo tinh cầu, đối với thăm dò, đế quốc Feinbird kinh nghiệm phong phú hơn chúng tôi, Ốc Lam trong thời kì phát triển đối với tinh cầu xung quanh, đều thả ra thiết bị thăm dò không người, cũng là từng chút đẩy mạnh." Chuyên gia thuộc về Ốc Lam bổ sung.
"Nói cách khác, là cần thăm dò từng tấc trên tinh cầu này, phát hiện mới lạ sẽ thu về nghiên cứu?" Cảnh đơn giản kết luận.
"Đúng vậy." Chuyên gia đại biểu hai bên cùng trả lời.
Cảnh trầm tư một hồi, rồi đứng dậy, rời khỏi hạm kiều. Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ nói gì sai sao?
"Âu Dương quan chỉ huy, có vấn đề gì à?" Một vị quan chỉ huy khác Edian. Hogar hỏi Âu Dương Ngạo.
"Không, tôi cũng không rõ lắm." Âu Dương Ngạo nói, đáy lòng trỗi lên lo lắng, sao vậy chứ, nhưng anh Cảnh không xuất thủ, hẳn là không sao đi, "Mọi người cứ tiếp tục, không sao cả." Âu Dương Ngạo trấn an chuyên gia, sau đó chạy theo Edian. Hogar, lại không thấy bóng Cảnh, cả hai đành trở lại hạm kiều nhận trách nhiệm, bất kể thế nào, bọn họ cũng phải làm tốt chuyện của mình
Cảnh cũng không đi lòng vòng, mà là trực tiếp vào phòng thí nghiệm, bắt đầu nghiên cứu mới.
...
Ở sở giao dịch Mộc Linh Hạo nói gì với mấy người khác.
"Mấy thứ này chúng ta phải đích thân động thủ?" Nói là Quân Hành Tuyệt đối tinh của Thượng Quan Khiêm, chỉ vào danh sách yêu cầu thật dài.
"Phải." Tôn Hoàng khẳng định, mấy thứ này trân quý không cần nói, ghét nhất là chỗ xuất hiện, không có chút thực lực căn bản không lấy được.
"Ai bảo người chúng ta có thể sử dụng quá ít." Istolil. Elinahl đối tinh của Clovis cũng nói, trình độ như bọn họ muốn lấy được mấy thứ này rất dễ, chỉ là chút việc nhỏ như vậy lại cần những người vốn đứng sau màn như bọn họ ra mặt.
"Tách ra, nhanh chóng xử lý." Mộc Linh Hạo tổng kết. Đã phải làm vậy nhanh lên, nhân thủ sau này từ từ tìm.
Mấy người khác thờ ơ gật đầu, sau đó cầm mục tiêu của mình tách ra. Đương nhiên đầu tiên là về báo cho thân thân ái nhân, bọn họ phải rời đi một thời gian.
...
Mộc Linh Hạo đầu tiên là xuất hiện ở hạm kiều, sáng nay hắn đưa Cảnh Nhi tới đây mới rời đi, thời gian hắn đi không lâu, Cảnh Nhi hẳn còn ở hạm kiều, nhưng hắn không thấy. "Cảnh Nhi đâu?" Mộc Linh Hạo lạnh lùng hỏi người ở hạm kiều.
"Thầy, anh Cảnh vừa rời đi." Đã quen việc Mộc Linh Hạo đột nhiên xuất hiện, khác với biểu tình kinh ngạc của mọi người, Âu Dương Ngạo bình tĩnh trả lời vấn đề của Mộc Linh Hạo.
Nghe đáp án Mộc Linh Hạo lập tức biến mất, khoa học gia hồi hồn lập tức vây lấy Âu Dương Ngạo, hỏi vừa nãy đột nhiên xuất hiện là thế nào, khiến Âu Dương Ngạo đau đầu, một vị quan chỉ huy khác nhìn tình huống rất sáng suốt không xen vào, ngồi tại chỗ nhìn lập thể đồ nghiên cứu, biểu hiện tố chất của một vị quan chỉ huy nghiêm túc phụ trách, nếu quên đi nụ cười vui sướng khi người gặp họa bên môi cô. Edian. Hogar và Âu Dương Ngạo vì Galle. Hogar, từng ở chung một thời gian, đối với kẻ suýt nữa cùng thằng em nhà mình hủy phủ công tước này, cô là cố ý, ai bảo lần trước Âu Dương Ngạo là khách, giáo dưỡng của nhà công tước làm cô không thể thất lễ, giờ Âu Dương Ngạo và em cô là sư huynh đệ, nói cách khác Âu Dương Ngạo cũng là em cô, thất lễ lại thế nào.
Âu Dương Ngạo bất đắc dĩ nhìn Edian. Hogar, thời gian chuẩn bị công việc thăm dò với cô, cậu đã có hiểu biết nhất định, Edian. Hogar cường thế thông minh, bất quá cũng có lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ, cô đang trả thù cậu từng suýt nữa hủy công tước phủ, nên cậu không trông cậy vào cô sẽ giải vây cho mình. Âu Dương Ngạo chỉ có thể nói với các chuyên gia, đây là kỹ năng cao đẳng của sư môn, không thể tiết lộ.
...
Mộc Linh Hạo rời hạm kiều, về phòng ngủ, không thấy người. Nghiêm mặt đi tứ quý viên, cũng không có. Chỉ còn một chỗ, phòng thí nghiệm.
Quả nhiên, vào phòng thí nghiệm Mộc Linh Hạo thấy Cảnh ngồi giữa một đống màn hình, tính toán số liệu phức tạp, thậm chí không để ý tới hắn.
"Cảnh Nhi." Mộc Linh Hạo mất hứng, khó khăn lắm mới kết thúc thí nghiệm điều chỉnh Yesero, Cảnh Nhi lại có nghiên cứu mới. Mỗi khi Cảnh Nhi bắt đầu nghiên cứu, luôn không quan tâm hết thảy, chuyên tâm vào việc của mình. Nếu là người không quen, hắn sẽ kính phục sự chuyên chú và nghiêm túc của đối phương, nhưng là Cảnh Nhi, hắn tất nhiên không thể làm vậy, rất không biết yêu quý bản thân.
Quả nhiên tiếng gọi đầu tiên của hắn, Cảnh Nhi không để ý, chuyên tâm nhìn số liệu, chỉnh chỉnh sửa sửa. Thở dài một hơi, Mộc Linh Hạo chặn lại tầm mắt của Cảnh Nhi.
"Cha, tránh ra." Bị quấy rầy Cảnh nhìn chướng ngại vật không kiên nhẫn nói, suy luận công thức rất quan trọng.
"Cảnh Nhi, em lại nghiên cứu cái gì?" Mộc Linh Hạo hỏi, là nghiên cứu gì khiến Cảnh Nhi nhiệt tình như vậy. Khi Cảnh Nhi nhiệt tình nghiên cứu, sẽ khiến hắn cảm giác thì ra Cảnh Nhi vẫn có yêu thích, rồi bực mình, mấy thứ này có lực hấp dẫn hơn hắn sao, khiến Cảnh Nhi trầm mê như vậy. Cho nên hắn quấy rầy Cảnh Nhi, cùng lúc là quan tâm, mặt khác, là ghen tị.
"Thiết bị thăm dò." Thấy Mộc Linh Hạo không định tránh ra, Cảnh nhìn về phía số liệu khác, giờ không phải giờ ăn, nghỉ ngơi, Mộc Linh Hạo không có lý do quấy rầy y.
"Vì sao làm nó?" Mộc Linh Hạo tiếp tục hỏi.
"Tiến độ của bọn họ quá chậm, ta tự tới." Lái cái xe thong thả như vậy, từng tấc một đi khắp tinh cầu, cho dù có dài dòng thời gian y cũng không tính lãng phí vào chuyện này, cho nên y sẽ chế tạo thiết bị thăm dò đẩy nhanh tiến độ.
"Cảnh Nhi, ta phải rời đi một thời gian." Mộc Linh Hạo đột nhiên mở miệng.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
101 | Trước khi đi
Cảnh khựng lại, xoay người nhìn Mộc Linh Hạo. "Sở giao dịch?"
"Đúng vậy, cần làm vài chuyện, tốn chút thời gian." Đối với Thủ Hộ, bọn họ đều gạt người của Vô Xá.
Cảnh gật đầu không hỏi, "Cần gì cứ nói." Mặc kệ là đi làm gì, đại vị diện không giống vị diện này, Mộc Linh Hạo ở đó không phải vô địch, nếu cần giúp đỡ y sẽ cố gắng lớn nhất. "Có thể xuyên qua vị diện không phải yếu, cho dù giờ đây cha đứng ở tầng cao nhất cũng đừng xem thường mấy kẻ đó, dù sao cha không phải mạnh nhất." Khó được Cảnh nhiều lời vài câu.
"Ta biết." Mộc Linh Hạo cười nói, Cảnh Nhi quan tâm hắn, Mộc Linh Hạo tâm tình tốt lắm. "Cảnh Nhi, ta muốn ôm em." Mộc Linh Hạo nhìn Cảnh ôn nhu nói.
Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo nhíu mày, hôm nay mới nói nhịn, vì sao giờ lại muốn.
"Lúc này phải rời đi một thời gian, Cảnh Nhi, ta sẽ nhớ em. Trước khi đi, để ta ôm em được không?" Mộc Linh Hạo cố gắng.
Cảnh thở dài, y phát hiện mình ra vẻ ngày càng không cự tuyệt được Mộc Linh Hạo, "Được."
Thấy Cảnh đồng ý, Mộc Linh Hạo tiến lên, hôn môi Cảnh, cướp đoạt hô hấp trong miệng y, báo cho Cảnh biết cấp thiết của hắn, cảm tình của hắn, điên cuồng si mê.
Cảnh phất tay khiến tắt đi số liệu ở phòng thí nghiệm, căn phòng trống trải chỉ có hai người. Sau đó đáp lại nụ hôn của Mộc Linh Hạo, phản kích, dây dưa.
Tách ra môi lưỡi, kéo theo chỉ bạc mập mờ, nụ hôn thời gian dài, khiến tiếng hít thở của bọn họ hỗn loạn, "Cảnh Nhi, ta yêu em, rất yêu em." Ái ngữ từng nói vô số lần vẫn không ngừng, hy vọng có một lần nhận được đáp lại, nhưng như trước vậy, nhận được chỉ là câu trả lời: ta biết.
Nâng tay, phá vỡ không gian, về phòng, cùng ngã vào giường.
Mộc Linh Hạo đặt lên người Cảnh, từ môi bắt đầu, tay cũng không dừng, dao động trên người Cảnh, cách lớp quần áo chạm vào đương nhiên không thể thỏa mãn, hắn muốn nhận đến thân thể ấm áp của Cảnh, cởi ra bộ đồ sáng nay mặc cho y. Môi chuyển về dưới, dọc theo đường cong, tới cổ, mút hôn, để lại hồng ấn, rồi khẽ cắn hầu kết, thành công làm người dưới thân phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào, tai hắn nghe như thiên âm vậy, hăng hái ngẩng cao.
Không dừng lại ở đó, dọc theo cái cổ ưu nhã len xuống, xương quai xanh tinh xảo hiện ra trước mắt, khẽ hôn, như lông chim đảo qua, chọc người dưới thân run lên, vươn lưỡi lưu lại thủy ngân kiều diễm. Ngẩng đầu, thỏa mãn liếm môi, nhìn người dưới thân nổi lên ửng đỏ, đáng tiếc ánh mắt vẫn thanh minh, Cảnh Nhi của hắn còn không mê thất chính mình. Cúi xuống hôn, tiếp tục cố gắng.
Quần áo bị cởi, thân trên xinh đẹp hiển lộ, còn có hai điểm phấn hồng, mỹ đến gọi người hoa mắt lóa hồn, mà Mộc Linh Hạo là người bị mê hoặc, cũng là người duy nhất thưởng thức.
Cởi áo Cảnh, theo đường cong xương quai xanh hôn đến bờ vai tròn nhẵn, rồi là cánh tay, giơ lên một tay, theo cổ tay, hôn đến lòng bàn tay, dùng lưỡi liếm láp, mỗi một ngón đều không buông tha, lây dính nướt bọt ẩm ướt, cánh tay này làm xong, chuyển tới tay kia, cũng làm một lần.
Hai điểm phấn hồng vẫn bị thèm nhỏ dãi, ngậm lấy một bên, tay trái nắm bên khác, khi thì vuốt ve, khi thì vờn móng, vẽ vòng quanh nó. Một bên khác ngậm trong miệng, trước dùng lưỡi liếm, vẽ tròn, lại dùng răng cắn, nếm thử tư vị tuyệt mỹ.
Khi môi Mộc Linh Hạo chạm tới hai điểm, tiếng hít thở của Cảnh thoáng loạn, nhưng y vẫn cầm giữ bản thân, không để mình thất thần, thanh minh trong mắt lại dần dần biến mất, xúc cảm ấm áp, đau đớn nhè nhẹ, trước khi Mộc Linh Hạo làm chuyện này với y, y không biết mình sẽ mẫn cảm với chạm vào của người khác như vậy, mỗi một động tác đều cảm giác rất rõ.
Buông tha bên bị khi dễ đến sưng đỏ, Mộc Linh Hạo xoay miệng về phía bên kia, như vừa nãy vậy, hung hăng thương yêu một lần. Mà tay phải cũng đổi bên bị buông tha, chỗ đã sưng đỏ, càng thêm mẫn cảm, chỉ là chạm nhẹ đã thấy tê dại, khiến Cảnh không khỏi rên rỉ, nhận được cổ vũ Mộc Linh Hạo càng ra sức. Tay trái lướt xuống, lưu luyến ở vùng bụng bằng phẳng, lực độ thích hợp vuốt ve, cảm giác thân thể run rẩy, điểm mẫn cảm của Cảnh, hắn từ lâu đã biết.
Lại ngẩng đầu, thoả mãn nhìn hai điểm phấn hồng sưng đỏ, và nhìn hô hấp hỗn loạn của Cảnh, cố gắng nữa lên, để Cảnh Nhi trầm luân như hắn.
Tay và môi tạo áp lực trên điểm mẫn cảm, thỉnh thoảng vươn lưỡi liếm mút, có lúc gặm cắn, thân thể vốn không chút tì vết xuất hiện hồng ấn, theo động tác của Mộc Linh Hạo màu sắc càng sâu, thời gian vết tích này tồn tại sẽ không lâu lắm, khi Cảnh Nhi dậy sẽ bị tiêu diệt, hắn có thể thấy không nhiều, dừng lại động tác của mình, Mộc Linh Hạo thưởng thức thành quả.
"Cha đang làm gì?" Thấy Mộc Linh Hạo ngừng lại, Cảnh lên tiếng hỏi, giọng nói bình thường đạm mạc giấu không được ám ách.
"Cảnh Nhi, em đẹp quá." Mộc Linh Hạo ca ngợi. Cảnh Nhi của hắn mỗi một tấc đều đẹp, đặc biệt vết tích bị hắn hôn lên.
Cảnh nghi hoặc nhìn Mộc Linh Hạo, đẹp? Là hình dung y sao?
"Cảnh Nhi, quả thật rất đẹp." Thì thầm bên tai Cảnh, ngậm lấy vành tai, "Ta yêu em." Kể ra ái ngữ bất hối.
Nửa quỳ giữa chân Cảnh, cởi áo của mình, rồi cởi quần của Cảnh, toàn thân xích lỏa hiện ra trước mắt. Bắt đầu từ thắt lưng, né tránh bộ vị trọng điểm, dọc theo đùi một đường liếm hôn, đầu gối, cẳng chân, một chân khác bị tay chạm vào, lại trao đổi. Cứ thế hôn khắp người Cảnh, hướng tới nơi cấm kỵ.
Tùng lâm chi sâm đã từ động tác nãy giờ ngẩng lên, nhưng chưa đủ. Hôn môi Cảnh, tay phải đặt lên, đầu tiên là đỉnh, ấn, Cảnh muốn mở miệng rên rỉ lại bị Mộc Linh Hạo ngăn chặn, rồi là trụ thân hình dạng xinh đẹp, dùng tí lực, nắm lấy di động.
Nơi bị nắm là nơi yếu ớt nhất và hung hãn nhất của đàn ông, cảm giác cường liệt từ đó dâng lên, muốn rên rỉ lại bị chặn, chỉ có thể tùy ý bàn tay làm càn cầm lấy, mang theo đợt sóng cảm giác, lực chú ý toàn thân bị dời đi, rõ ràng nhận ra nó bị chạm vào, bị đùa bỡn thế nào, rồi ngày càng cứng, ngày càng nóng, cái nóng lan khắp toàn thân, xông lên não, thiêu đốt lý trí.
Nhìn thanh minh trong mắt Cảnh biến mất, thay bằng thủy sắc mê man, Mộc Linh Hạo thỏa mãn cười. Thậm chí ngại thiếu, hôn lên vùng bụng, khẽ liếm, rồi dùng miệng ngậm lấy chước nhiệt ngẩng đầu.
Nơi đó bị ngậm vào ấm áp ẩm ướt, Cảnh không khỏi kinh hô, cảm giác trụ thân bị mềm mại quấn lấy, rất thoải mái, muốn càng nhiều, bản năng đàn ông khiến y đè lại đầu Mộc Linh Hạo chôn dưới thân, định vào sâu hơn. Mà Mộc Linh Hạo cũng thuận theo ý nguyện, đưa thứ trong miệng về phía yết hầu.
Trước khi yêu Cảnh, Mộc Linh Hạo chưa từng ngờ được mình sẽ ngậm vật của đàn ông, không thấy bẩn, trái lại đắc ý cảm giác thứ trong khoang miệng ngày càng lớn, sau đó để chủ nhân của nó muốn càng nhiều. Miệng và hầu sử dụng, lưỡi và răng trêu đùa, rốt cục khiến chủ nhân của nó phun ra dịch thể bạch trọc.
Cảm giác cao triều đã tới khiến Cảnh thất thần, miệng y trút xuống là tiếng hít thở dồn dập.
Mộc Linh Hạo nuốt xuống, của Cảnh Nhi rất mỹ vị, không hề đắng chát không có mùi tinh, thấy Cảnh thất thần. Mộc Linh Hạo thì thầm bên tai Cảnh, "Cảnh Nhi, vẫn chưa kết thúc."
Nghe Mộc Linh Hạo nói, thần chí của Cảnh thoáng hồi phục, đã thấy Mộc Linh Hạo lấy ra bình thuốc Khiêm cho, bôi lên tay, vươn về phía tư mật nhất, một ngón len vào, y khó chịu nhíu mày, dù đã làm rất nhiều lần, nơi không nên tiếp nhận ở khi len vào vẫn rất khó chịu, sau đó bị thuốc tư nhuận tốt lên, ngón tay gia tăng từng chút, thỉnh thoảng chạm vào điểm, thân thể vừa trải qua cao triều quá mẫn cảm, cảm giác như điện giật càn quét mà đến.
Chặt quá, mới len vào một ngón đã bị siết chặt, cảm giác ấm áp ấy, từ ngón tay nhắn nhủ tới đại não, phản ứng chước nhiệt vẫn kêu gào, mồ hôi lạnh đỗ xuống, chưa được, Cảnh Nhi sẽ bị thương, đè lại dục vọng tăng thêm từng ngón, rốt cục xấp xỉ.
Cởi quần, lớn hơn thô hơn Cảnh, còn có gân xanh, dữ tợn đứng thẳng, khẩn cấp nhảy vào cơ thể y, may mắn có thuốc, rất dễ, không khiến Cảnh bị đau. Ấm áp nội bích như gông xiềng siết chặt, tốt đẹp khôn xiết. Hít sâu một hơi, để mình không quá xung động, chậm rãi. Kiên trì không bao lâu, Mộc Linh Hạo đã không thể giữ được, Cảnh, luôn khiến hắn mất kiểm soát.
Chước nhiệt trong cơ thể ra vào, khoái cảm nảy lên, không khỏi rên rỉ, chỉ là phát âm a và ân đơn giản, Cảnh chưa từng che giấu tình tự và cảm giác, không xấu hổ, không có tất yếu.
Thành thực như vậy khiến Mộc Linh Hạo điên cuồng, rất nhanh ra vào vào ra. Rên rỉ đơn giản còn hữu hiệu hơn xuân dược. Tiếng hít thở nặng nề, rên rỉ, da thịt kịch liệt va chạm, tiếng nước mập mờ, Mộc Linh Hạo nghe rõ, càng cuồng loạn, nâng chân Cảnh lên, đặt lên vai mình, hôn môi y, tấc tấc không tha. Trầm giọng thì thầm bên tai Cảnh, "Ta yêu em, Cảnh, em là của ta, ta yêu em."
Tiến công cuồng loạn của Mộc Linh Hạo khiến Cảnh vô lực khước từ, nhược điểm phía trước bị đối phương nắm giữ, cảm giác sóng triều mà đến làm y chỉ có thể xuôi dọc theo dòng, để bản năng chiếm lấy thân thể. Rốt cục đạt đến cực chí, cứ như hôn huyễn, đại não trống rỗng, phía trước bắn ra dịch thể bạch trọc, phía sau phản xạ co rút.
Mộc Linh Hạo cũng đạt đến cực hạn, cảm giác nội bích cắn chặt, hắn để dịch thể nóng hổi vào cơ thể Cảnh. Không rút ra, đặt lên người y, sau dư vị, hôn má y, "Cảnh Nhi, ta yêu em." Vẫn là ái ngữ bất hối.
Cảnh, không có sức đáp lại, nằm trên giường, nhắm mắt. Đột nhiên mở ra, vì vật trong cơ thể cứng lên, bất mãn nhìn Mộc Linh Hạo.
"Cảnh Nhi, thêm lần nữa." Mộc Linh Hạo cười nói.
"Không." Cảnh kiên quyết.
Mộc Linh Hạo không nói, động một cái, khiến vật trong cơ thể Cảnh càng lớn, cũng để Cảnh run lên, một cái a rên rỉ xuất khẩu, vừa vặn động ở điểm.
Được một tấc lại tiến một thước Mộc Linh Hạo động vài cái, đều là ở điểm, dùng miệng ngăn lại tiếng cự tuyệt, bắt lấy nhược điểm của Cảnh, thành công khơi mào cảm giác. Lại tiếp tục.
Trước chia lìa ngắn ngủi, Mộc Linh Hạo chiếm được thỏa mãn.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
102 | Sau khi đi
Mộc Linh Hạo sửa sang lại bản thân, nhìn Cảnh còn ngủ trên giường, sờ sợi tóc bên tai, thỏa mãn mà ngọt ngào cúi người ấn nhẹ một nụ hôn lên khuôn mặt ấy. Vậy là tốt, "Cảnh Nhi, ta yêu em." Đắp chăn cho Cảnh, đứng dậy, vẻ mặt ôn nhu trong nháy mắt xoay người biến thành băng lãnh, rời đi, phải nhanh xử lý xong mọi chuyện.
Mộc Linh Hạo rời đi không lâu, Cảnh từ từ tỉnh dậy, mở mắt không thấy khuôn mặt ôn nhu cười nhẹ nói sớm, hơi ngây ra một lúc, nhớ tới, đúng rồi, Mộc Linh Hạo nói phải rời đi một thời gian. Ngồi dậy, dấu vết trên người đã bị xử lý trước khi ngủ.
Vào phòng tắm, cởi đồ, ngâm giữa bể nước ấm áp, từng đợt sóng như có như không hắt lên, phòng tắm an tĩnh chỉ có tiếng giội nước, ra vẻ rất lớn, vì sao trước đây không cảm giác. Cảnh nhìn phòng tắm hoa quý nghĩ.
Đứng dậy, dùng khăn mặt lau một hồi, thói quen cầm quần áo đặt sẵn, không có, đúng rồi, Mộc Linh Hạo đã rời đi, không chuẩn bị cho y, phủ thêm khăn mặt, ra ngoài, mở tủ đồ, bên trong đều là Mộc Linh Hạo chọn, tùy tiện cầm một bộ, mặc vào.
Tóc chưa khô, quên mất, không ai giúp y lau, hình như đã lâu lắm, bắn nhẹ, tóc khô rồi. Y có việc cần làm, ra khỏi căn phòng trống trải, Cảnh chui vào phòng thí nghiệm, bắt đầu bận rộn. Về phần cảm giác lướt qua vừa nãy, đã bị vứt đi, trong mắt y chỉ có số liệu.
.........
......
...
"Chủ nhân." Raphael đột nhiên xuất hiện, khiến Cảnh ngẩng đầu. "Mộc Linh Hạo đại nhân dặn ta giờ ăn phải gọi ngài, ngài nên dùng bữa."
"Ta đã biết, bưng tới đây." Số liệu đã tới thời khắc mấu chốt, nhưng không biết vì sao Cảnh không có mất hứng bị người quấy rầy. Dừng việc lại, ăn xong bữa cơm vốn không cần thiết.
Cơm xong lại làm, vong ngã trong nghiên cứu, bị Raphael quấy rầy nữa, đều là nhắc y dùng cơm, nghỉ ngơi. Mà Cảnh không biết vì sao cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Nằm trên giường, nhắm mắt, qua hồi lâu, phát hiện mình không ngủ được. Không ngủ được thì thôi, y sẽ minh tưởng. Buổi sáng kết thúc, tiếp tục việc hôm qua.
...
Mấy ngày kế tiếp, đội ngũ thăm dò vẫn dừng lại. Bọn Âu Dương Trạch, Arnole. Feinbird tới nhập đội bị Mộc Linh Hạo chiếu cố, huấn luyện nghiêm ngặt, sau ngày đầu tiên bọn họ đều hạ quyết tâm không tới nữa, lại bị Doré báo cho biết, Mộc Linh Hạo yêu cầu bọn họ mỗi ngày huấn luyện, kêu rên thảm thiết. Khiến Merck. Sartoria trải qua ma luyện hài lòng khôn xiết, rốt cục có người hưởng thụ với anh.
Hôm nay, sau huấn luyện gian khổ, bọn họ oa trên hạm kiều quan sát tiến độ hoạt động.
"Ngạo, sao không thấy cha và anh?" Mộc Lỗi hỏi, mấy ngày nay cậu vẫn không thấy bọn họ.
"Đúng vậy, bọn họ đâu rồi?" Lý Thiên Cách cũng phát hiện, mấy ngày nay bọn họ không thấy hai người kia.
"Không biết." Âu Dương Ngạo nói, chỗ thầy và anh Cảnh ở là cấm địa, cậu không thể cũng không dám tới.
Mọi người không hỏi nhiều, chuyện của hai người kia bọn họ không quản được.
"Tôi nói này Ngạo, vì sao tiến độ của các cậu không khác gì thế, hai ngày trước tôi tới là vậy, giờ cũng là vậy." Nhìn hình ảnh trên lập thể đồ, Galle. Hogar nói, đây căn bản là không có biến hóa gì đi?
"Chuyên gia nói đây xem như nhanh, không thấy tôi phái không ít người xuống sao?" Mỗi ngày nhìn hình ảnh khô khan như vậy, cậu cũng bực bội.
"Vậy lúc nào mới kết thúc?" Wien. Sartoria nhíu mày, chiếu tiến độ này một nghìn năm cũng đừng mơ thăm dò xong.
"Đi hỏi chuyên gia ấy." Âu Dương Ngạo nói.
Mọi người nhìn lập thể đồ không có nhiều biến hóa, giờ cả truyền thông đều ngán lần hoạt động này, tin tức mỗi ngày chỉ là hôm nay đẩy mạnh bao nhiêu, thu thập gì, quá buồn chán, có thể khiến khán giả hứng thú là có phát hiện gì mới trên tàu Edgar.
Mà ở phòng thí nghiệm Cảnh rốt cục hoàn thành thiết bị thăm dò, một thiết bị tạo hình quỷ dị, "Raphael còn lại giao cho ngươi." Đối với yêu cầu của bọn Đế, sau khi hoàn thành để Raphael tiến hành nghệ thuật gia công, Cảnh chưa từng quên.
"Dạ, chủ nhân." Nhìn thứ chủ nhân thiết kế, Raphael tính toán, thiết kế ra ngoại hình hợp lý nhất. Tạo hình quỷ dị bị điều chỉnh thành một cái vòng tinh mỹ, nhìn không ra nguyên hình ban đầu. "Xong rồi, chủ nhân."
"Đi thử nghiệm. Ghi lại số liệu." Cảnh không để ý điều chỉnh của Raphael.
"Dạ, chủ nhân."
Cả hai xuất hiện ở hạm kiều, khiến mọi người đang nhìn lập thể đồ bật người đứng dậy.
"Anh Cảnh, sao anh lại tới đây?" Âu Dương Ngạo hỏi.
"Gọi bọn họ về." Cảnh chỉ vào những người đang làm công tác thu thập trên tinh cầu.
"Dạ." Lời của anh Cảnh tuyệt đối không thể cãi, Âu Dương Ngạo lập tức hạ lệnh.
"Cảnh, sếp đâu?" Sếp vẫn theo cạnh Cảnh đâu.
Động tác của Cảnh khựng lại một chớp mắt, không để người phát hiện, nhàn nhạt mở miệng, "Làm việc."
Làm việc? Làm việc gì? Quan trọng đến phải rời đi Cảnh, đương nhiên mọi người không hỏi ra.
"Âu Dương quan chỉ huy, giờ là thời khắc mấu chốt, sao ngài lại hạ lệnh dừng lại, còn gọi mọi người phản hồi." Mỗi chuyên gia xông vào hạm kiều đều là bất mãn.
Không chờ Âu Dương Ngạo nói gì, khí thế trầm lãnh đã đè xuống, nặng nề, bọn Mộc Lỗi may mắn không đến mức quỳ trên đất, mà các chuyên gia không có thể lực gì này bật người té ngã, bị uy áp doạ tới. Uy áp tuyệt đối đến từ thượng vị giả, không thể phản kháng, chỉ có thể khuất phục thuận theo.
"Edgar, đóng quyền lợi vào hạm kiều của bọn họ." Cảnh lạnh lùng nói.
"Dạ, chủ nhân." Edgar lập tức chấp hành.
Nghe chất giọng nhàn nhạt này, chuyên gia Ốc Lam lập tức rõ Cảnh điện hạ đã tới, vừa nãy bọn họ rất liều lĩnh, những người này sắc mặt tái nhợt. Mà chuyên gia đế quốc, không trải qua tẩy lễ kinh khủng, tuy rằng bội phục thực lực của Cảnh, lòng cũng không phục, nhưng đã bị áp chế trên đất.
"Raphael bắt đầu." Cảnh nói với Raphael bên cạnh, không nhìn các chuyên gia.
"Dạ, chủ nhân." Raphael trả lời. Sau đó một loạt số liệu xuất hiện ở hạm kiều, chiếm lĩnh vị trí lập thể đồ.
Bên ngoài hạm kiều, có thể thấy rõ tinh cầu mới này, một tinh cầu màu vàng đất không có sự sống.
Một cái vòng nho nhỏ xuất hiện phía trên tinh cầu, vì quá nhỏ, nếu không phải màn hình hiện ra, căn bản không bị phát hiện. Sau đó nó bắt đầu lớn lên, đường kính còn lớn hơn cả tinh cầu.
Cái vòng này là gì? Chuyên gia đã khôi phục còn ở hạm kiều, cùng nhìn tất cả.
Cái vòng bắt đầu động, từ trên xuống dưới, lập thể đồ ở hạm kiều theo động tác của nó, từ từ hiện ra tinh cầu, màu sắc giống nhau chỉ có kích cỡ khác nhau.
"Chủ nhân, địa hình phân tích hoàn tất." Raphael nói, sau đó lập thể đồ xuất hiện địa lý diện mạo.
"Vỏ quả đất, hạch tâm." Cảnh ra lệnh. Lập thể đồ phản ứng, sâu trong vỏ quả đất, dưới mặt đất, đều không để sót. "Bước tiếp theo."
"Dạ, chủ nhân." Raphael lĩnh mệnh, cái vòng lại động, từ một chia thành nhiều, mỗi vòng quấn quanh tinh cầu.
Số liệu ở hạm kiều cũng biến hóa, một lát sau dừng lại.
"Chủ nhân, thí nghiệm hoàn thành." Raphael thấy số liệu ổn định, báo với Cảnh.
"Kết quả." Cảnh trực tiếp hỏi.
"Thí nghiệm thành công, tinh cầu này đã thăm dò hoàn tất. Khoáng vật có 87421 loại, không có giống hi hữu; đối lập cơ sở dữ liệu, ... kết luận, không có giá trị nghiên cứu." Raphael trực tiếp nói.
Mà người thấy tất cả đều há hốc mồm, đây là gì? Hình như là tinh cầu này đã thăm dò xong. Vậy bọn họ trước đây khổ cực là vì sao?
"Vậy là xong rồi?" Âu Dương Trạch không hoài nghi năng lực của Cảnh, đội thăm dò bận rộn vài ngày, còn không tiến triển cứ vậy đã hoàn thành.
"Xong rồi." Cảnh trả lời.
"Đây là gì..." Khuôn mặt mỹ lệ của Arnole. Feinbird mang theo kinh ngạc, không trải qua nhiều tẩy lễ Arnole nhịn không được hỏi.
"Raphael." Cảnh sẽ không giải thích.
"Dạ, chủ nhân," Raphael gánh trách nhiệm, "Đây là thiết bị thăm dò chủ nhân thiết kế, thông qua nó có thể biết địa hình, vật chất... Tất cả số liệu, ... " Ngoại trừ cái trước, phía sau đều không hiểu. "Chính là vậy."
"À." Mọi người không hiểu giả hiểu. Mà chuyên gia nóng bỏng nhìn Cảnh, tuy rằng bọn họ cũng không hiểu, nhưng thiết bị thăm dò này là thứ tốt.
"Mục đích kế tiếp." Cảnh hỏi.
Âu Dương Ngạo vội điều ra tinh đồ, chỉ vào mục đích kế tiếp.
"Edgar, xuất phát." Cảnh ra lệnh, y căn bản mặc kệ phản ứng của những người khác.
Mọi người bất đắc dĩ nhìn nhau, ai, bọn họ có thể làm gì. Âu Dương Ngạo vội truyền lời để đội ngũ lưu lại, xem ra bọn họ đã vô dụng, anh Cảnh sẽ không để ý bọn họ nữa.
"Anh Cảnh." Wien. Sartoria nói. "Có thể cho bọn em một phần số liệu vừa nãy sao?" Chỗ số liệu này rất quan trọng.
"Raphael." Cảnh ra lệnh.
"Dạ, chủ nhân." Raphael nghe lời, truyền tư liệu chỉ thuộc về vị diện này cho bọn họ.
Bắt được số liệu chuyên gia hưng phấn rời đi hạm kiều theo lệnh của Âu Dương Ngạo, về phòng thí nghiệm nghiêm túc nghiên cứu mấy thứ này.
Mà những người còn lại cũng không ở hạm kiều, chào Cảnh xong rời đi, bọn họ phải an bài lại hoạt động thăm dò, có thiết bị thăm dò này tiến độ sẽ rất nhanh, trước đây thong thả như vậy, khiến các quốc gia khác không có phản ứng quá kích, vũ trụ lớn thế, tiến độ lại chậm, bọn họ còn có cơ hội. Nhưng thiết bị thăm dò xuất hiện, Ốc Lam và đế quốc có thể thăm dò trước bọn họ, vậy thế giới mới bọn họ sẽ không có cơ hội, tin tức này phải tạm thời phong tỏa, bọn họ không trông cậy nó khôn bị tiết lộ, nhưng bọn họ phải tranh thủ thời gian làm chút chuẩn bị, chuẩn bị cho chiến tranh.
Hạm kiều náo nhiệt chỉ còn lại Cảnh, Edgar và Raphael nghe lệnh Cảnh lui ra, hạm kiều cực lớn trở nên im lặng. Rõ ràng rất nhiều năm trước, y vẫn như vậy, chỉ có y ngồi đây, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ biến hóa, vì sao giờ lại thấy nó quá quạnh quẽ, vì sao nghĩ hạm kiều lớn đến quá phận, bắt đầu nhớ về ấm áp của người nào đó.
Cảnh lẳng lặng ngồi, tự hỏi, y không rõ biến hóa này.
...
C|M6Ñ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com