Chương 68 Khói độc
Trong lúc này đột nhiên giọng nói khẩn trương của Doãn Kỳ vang lên.
"Cẩn thận, bảo vệ lão đại và anh........"
Lời nói của Doãn Kỳ còn chưa dứt câu từ đâu xông ra một đám người mang mặt nạ khí, trên tay cầm những khẩu súng lục vì trong tầng hầm chặt hẹp nên họ không thể dùng súng trường tấn công để tập kích bọn anh.
"Pằng....pằng.....pằng."
Hai bên lập tức động thủ những tiếng súng vang lên liên tục, vì trong đường hầm kính đáo nên âm thanh súng bắn ra càng thêm vang dội hơn.
Sau một hồi tiếng súng là những tiếng đánh nhau quyết liệt, thuộc hạ của Vương Tuấn Khải nhanh chóng phản công.
Trần Linh Giang đứng bên cạnh trừ khử những kẻ muốn tiến tới gần Dịch Dương Thiên Tỉ.
Lần này cô nhất định phải bảo vệ cho Dịch Dương Thiên Tỉ, không để Anh dâu bị chút tổn thương gì để chuộc tội thay cho Sam.
"Pằng..............pằng.........pằng....."
Vương Tuấn Khảiphản ứng cự kỳ nhanh, anh dùng chân đạp lên bức tường lạnh lẽo phóng lên không trung, xoay người 360 độ để tránh những viên đạn màu bạc đang bay thẳng vào người anh.
Trong lúc người của Vương Tuấn Khải còn đang xoay trên không trung, anh đã nhanh tay rút ra khẩu súng được cất giấu ở thắc lưng hướng về phía của bọn họ không ngừng nã đạn.
Mỗi phát súng anh bắn ra đều chính xác trúng vào điểm yếu của kẻ địch.
Doãn Kỳ, Bạch Tử Long, Phi Dạ, Tề Phong, Đường Tam và Sam không biết vì sao bọn người này lại mang mặt nạ khí, nhưng không cần suy nghĩ chi để hại não, giết chết bọn họ trước rồi tính sau.
Sáu người lập tức xông tới tấn công những kẻ đang mang mặt nạ khí, Doãn Kỳ và thuộc hạ nhanh tay đoạt lấy mấy khẩu súng lục của bọn họ để làm dự bị, súng của anh và thuộc hạ vì đối phó với bọn người canh chưng ngoài cửa nên chỉ còn lại vài viên đạn.
Trần Linh Giang với khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt sắc bén đứng chặn trước mặt của Dịch Dương Thiên Tỉ để bảo vệ cậu, đột nhiên giọng nói thận trọng của Dịch Dương Thiên Tỉ vang lên từ phía sau.
"Cẩn thận!
Khói độc mau nính thở."
Lời vừa ra khỏi miệng, Dịch Dương Thiên Tỉ đã nhanh chóng xô Trần Linh Giang ra, cậu hành động nhanh như sấm xông tới kéo Vương Tuấn Khải sang một bên.
Vương Tuấn Khải vừa được Dịch Dương Thiên Tỉ kéo qua một bên, đột nhiên một làng khói trắng phun ra từ bức tường trước mặt anh.
Chỉ trong tích tắc con đường hầm đã bao trùm bởi làng khói trắng dày đặc, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ làm cho tất cả mọi người không tài nào nhìn thấy được sự việc đang diễn ra trước mắt họ.
Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác được một bàn tay cường tráng từ đâu vươn tới, chòang qua vòng eo nhỏ nhắn của cạU kéo cậu sát vào lòng.
Cho dù Dịch Dương Thiên Tỉ không nhìn thấy người đang ôm cậu là ai, nhưng cảm giác rắn chắc từ lồng ngực vạm vỡ cùng với mùi hương quen thuộc chỉ tìm thấy trên người của Vương Tuấn Khải làm Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác an tâm vô cùng.
Không cho Dịch Dương Thiên Tỉ có thời gian suy nghĩ Vương Tuấn Khải đã áp đôi môi lạnh lẽo của mình lên đôi môi mềm mại của cậu, truyền không khí trong miệng của anh vào trong khoang miệng cậu.
Nụ hôn không hề chứa đựng dục vọng chỉ mang theo sự ngông cuồng bá đạo, nhưng lại làm trái tim của Dịch Dương Thiên Tỉ thổi thức.
Vương Tuấn Khải buông Dịch Dương Thiên Tỉ ra, lúc này cậu còn đang ngỡ ngàng với hành động đột ngột này của anh.
Vương Tuấn Khải xoay người lại ra quyền đánh tên thuộc hạ của Santos, lúc này không biết chết là gì muốn tấn công anh từ phía sau.
Sau khi đánh hắn tả tơi nằm dưới mặt đất, Vương Tuấn Khải khom người tháo cái mặt nạ khí trên mặt hắn ra, anh không quên đạp thêm một cú thật mạnh vào lồng ngực của hắn, làm hắn thổ huyết chết ngay lập tức.
Vương Tuấn Khải nhanh tay đeo mặt nạ khí vào cho Dịch Dương Thiênr Tỉ, cậu nhìn thấy vậy liền chụp lấy bàn tay của anh nhìn anh lắc đầu.
Vương Tuấn Khải hiểu ý của cậu, cậu muốn anh đeo mặt nạ khí trước nhưng với tính tình ngạo mạn của anh dù anh biết đó là con đường chết anh cũng sẽ đeo mặt nạ khí cho cậu trước, huống hồ gì nính thở một hai phút đối với anh chỉ là chuyện nhỏ không chết được.
Biết được tính tình ngang tàng của Vương Tuấn Khải Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không muốn dây dưa, càng kéo dài thời gian sẽ khiến tính mạng của anh càng thêm nguy hiểm.
Sau khi anh xác định Dịch Dương Thiên Tỉ đã mang vào mặt nạ đàng hoàng, Vương Tuấn Khải mới yên tâm cùng thuộc hạ giải quyết đám người còn lại.
Chỉ trong tích tắc người của Vương Tuấn Khải đã thành công tiêu diệt toàn bộ bọn họ, tất cả mọi người cầm lấy mặt nạ khí mang vào.
Vừa đeo vào mặt nạ khí cảnh tượng trước mắt lập tức trở nên rõ rệt hơn.
Vương Tuấn Khải xoay người lại nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này đang đứng bên cạnh Trần Linh Giang, cho dù cậu đang mang mặt nạ khí nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt của cậu.
Vương Tuấn Khải bước tới nắm lấy bàn tay lạnh tanh của Dịch Dương Thiên Ti, nhìn cậu bằng ánh mắt trấn an.
Anh muốn nói cho cậu biết anh sẽ không tha cho đám người của Santos, không cần Vương Tuấn Khải phải nói gì cả chỉ cần cậu nhìn vào ánh mắt thâm thuý của anh cậu liền biết anh đang nghĩ gì.
Mọi người bước đi cẩn thận theo sau Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ.
Đi sâu vào trong, họ đụng phải một bức tường hiện đại khác với bên ngoài.
Trên bức tường là một bộ máy tối tân nhất dùng để khoá cửa, phương trình này dùng đến ba tầng lớp bảo mật để giữ an toàn, tránh có kẻ xâm nhập vào trong.
Tầng thứ nhất chính là mật mã, tầng thứ hai là nhận diện dấu vân tay và tầng thứ ba là nhận diện mắt, cũng là tầng được phòng vệ nghiêm ngặt nhất.
Vương Tuấn Khải không hề kinh ngạc với cánh cửa phòng thủ này, giống như anh đã biết trước họ sẽ phải đối đầu với sự cản trở bởi công nghệ tối tân này.
Anh buông tay Dịch Dương Thiên Tỉ ra, thản nhiên bước tới đứng trước cánh cửa.
Vương Tuấn Khải thò tay vào trong túi áo vest lấy ra điện thoại di động của mình bấm một dẫy số, giọng nói uy nghiêm của Lôi Lạc Thiên vang lên.
"Tuấn Khải, cậu liên kết điện thoại với khoá cửa."
Vương Tuấn Khải nghe vậy liền lấy ra một sợi dây USB nhỏ khoảng chừng một gan tay, bàn tay đeo găng tay thành thạo tháo ra bìa mặt của ổ khoá mật mã, một con chip điện tử và chỗ ghim usb được rất nhiều sợi dây điện nhỏ đủ màu nối liền với cái vùng phím số.
Anh cẩn thận ghim một đầu dây USB vào trong điện thoại, đầu còn lại anh đút vào ổ khoá mật mã.
Sau khi Vương Tuấn Khải xác định điện thoại và ổ khoá đã được liên kết với nhau anh liền lên tiếng.
"Thiên! Đã xong."
Lúc này đột nhiên màn hình điện thoại sáng rực trên tay Vương Tuấn Khải trở nên tối đen, sau một hai giây những dòng chữ màu trắng nhỏ liên tục nhấp nháy trên màn hình.
Lôi Lạc Thiên đã thành công đều khiển chiếc điện thoại di động từ xa, anh đang cài đặt phương trình mở khoá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com