Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Để nói rằng Giáng sinh là một sự thất vọng năm nay sẽ là một lời nói dối. Len có một điều anh muốn - một hộp tập hợp các sách mà anh ấy thích nhất - và cả Rin và Rinto đã có quan hệ rất tốt với nhau. Lenka cho thấy Len cách chơi Craddle Cat, và đổi lại anh ấy cho cô ấy biết cách tốt nhất để nướng bánh. "Em là một đầu bếp thực sự tốt, Len," Lenka khen ngợi khi cô cắn vào một trong những bánh quy sô - cô - la hạt trắng nổi tiếng của Len.

"Em cố gắng không để khoe khoang về nó," Len nói đùa, như tất cả các thành thật anh không bao giờ mở cho người khác về khả năng nấu nướng của mình. Len ý thức trong số ít những phẩm chất nam tính anh đã có, nhưng thế không có nghĩa là anh ấy phải công bố cho mọi người biết nó.

Trong suốt cả ngày, tuy nhiên, Len không thể ngừng suy nghĩ về Miku. Gia đình anh đi vào sáng hôm sau, ất sẽ ngày hôm trước được lần cuối cùng anh ấy thấy thiếu nữ? Ngay cả khi anh đã đi ra ngoài để có được một tốt cuối cùng tạm biệt, cô sẽ có mặt ở đó? Anh ấy sẽ không bao giờ nữa gặp lại làn da tái nhợt của cô ấy, đôi môi hồng và xanh ngọc đôi mắt và mái tóc màu xanh bạc hà một lần nữa? Cô sẽ mỉm cười với anh ấy không? Những suy nghĩ cuối cùng là rối rấm . Mặc dù tất cả sắc đẹp của cô ấy, những gì Len thấy hấp dẫn nhất là nụ cười ngọt ngào của cô. Cô trông rất ngây thơ và dễ thương khi cô ấy hạnh phúc và anh muốn nhìn thấy nụ cười của cô cho một lần cuối cùng. Mặc dù anh có thể không bao giờ nhìn thấy cô ấy một lần nữa, anh sẽ không bao giờ quên Hatsune Miku .

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Đó là nguy hiểm, nhưng anh đã quản lý nó. Trong khi tất cả mọi người, trẻ em cũng như người lớn, đang chơi trong tuyết Len đã lẻn đi và chạy vào rừng với hy vọng tìm Miku. Anh chạy đến khi anh đã tìm thấy ơi họp mặt ở đó, nơi hai đứa trẻ từ 9 - 12 tuổi có lần đầu tiên gặp và ngồi xuống một tảng đá khi anh kiên nhẫn chờ đợi cho cô ấy. Không có Miku ở đó nhưng Len muốn nói rằng ít nhất anh đã cố gắng.

Len ngồi như năm phút, mười phút, hai mươi phút đã trôi qua. Khi ba mươi đã sớm tiếp cận Len bắt đầu mất niềm hy vọng về sự xuất của Miku . Có lẽ cô ấy đã đến sớm và chờ Len và khi anh không đến cô đã mất hy vọng. Hoặc có thể Miku không quan tâm để nói một lời tạm biệt cuối cùng đến Len để thay vào đó cô đã quyết định tránh xa. Cả hai khả năng làm Len cảm thấy không thoải mái, nhưng rất nhiều của anh vẫn muốn tin rằng Miku sẽ làm cho cô xuất hiện trong bất cứ lúc nào. Thời gian tiếp tục trôi qua và để giúp đỡ với sự nhàm chán Len bắt đầu hát. Anh chỉ được hát trong hai phút trước khi anh dừng lại để chắc chắn về câu kế tiếp.

"Thật hay," một giọng nói chặn lại Len hát. "Giáng sinh vui vẻ, Len," Miku mỉm cười, nước mắt lấp lánh từ khóe mắt cô.

"Giáng sinh vui vẻ, Miku," Len nói. Xa lạ đối với anh ấy anh ấy làm điều đó như thế nào rất dũng cảm, Len tiếp cận Miku và vòng tay của mình xung quanh cơ thể nhỏ bé của cô. "Tớ sợ cậu sẽ không đến" anh thì thầm vào vai cô.

Miku ôm lại. "Tớ không muốn bỏ lỡ nói một lời tạm biệt cuối cùng," Miku nói trong giọng nói ngọt ngào của cô.

"Tớ có một món quà cho cậu" Len nói khi anh phá vỡ cái ôm quay lại tảng đá . Bên cạnh tảng đá là một hộp quà Giáng sinh, và trong khi đưa cho cô hộp quà Len nói, "Tớ làm bánh quy và tớ nghĩ rằng tớ sẽ cung cấp cho cậu một số."

"Cảm ơn cậu , Len" Miku nói khi cô nhận bánh quy. "Điều đó thật ngọt ngào." Đáp Len trong mắt cô ấy nói, "Tớ cũng có cậu một món quà." Miku cởi găng tay, cho phép Len thấy được bàn tay trần của mình cho lần đầu tiên, và tay vào trong túi của mình. Khi cô kéo tay cô ra, cô đang cầm một hộp nhỏ bao bọc cẩn thận,. "Mở nó" Miku nói khi cô đặt hộp trong tay của Len.

Len cởi găng của mình và từ từ tháo giấy và mở hộp, và khi anh mở nắp anh nhìn thấy một trái tim biết viết "Bạn bè tốt nhất." Len sau đó nhận thấy rằng trái tim là một phần của hai dây chuyền, một cho anh và một người khác để cung cấp cho một người bạn. "Cảm ơn cậu, Miku," Len nói.

"Cậu thực sự thích nó?" Miku hỏi, lo lắng. "Tớ biết những thứ như vậy thật sự là khập khiễng nhưng tớ hy vọng rằng một ngày dây chuyền sẽ giữ một số ý nghĩa."

"Nó đã giữ rất nhiều ý nghĩa," Len nói như anh đã đưa chúng ra khỏi hộp. "Tớ nhận được chúng từ cậu." Đó có phải là mình nhìn lầm hoặc đã Miku chỉ đỏ mặt? "Bây giờ chúng sẽ có ý nghĩa hơn nữa" Len nói, kiếm một cái nhìn bối rối từ Miku. "Quay lại," anh ra lệnh.

Không biết phải làm gì khác, Miku quay lại và đã quay lưng lại với Len. Cô nhẹ nhàng thở hổn hển khi cô nhìn thấy Len mang lại một trong những dây chuyền trước mặt cô, cho phép nửa trái tim để phần còn lại trên xương đòn của cô và kết nối các chuỗi lại với nhau. Bởi cách cô ấy nhẹ đang run, Len có thể nói rằng cô đã không được mong anh cho một cô của dây chuyền.

"Cậu là một trong những người tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp" Len nói khi cuối cùng anh nối sợi dây chuyền với nhau "và tớ nghĩ rằng chúng ta nên luôn luôn nhớ Giáng sinh này lại với nhau." Miku quay lại và cẩn thận nhìn vào đôi mắt của Len. "Tớ không bao giờ muốn quên cậu, Miku," anh nói "và tớ muốn chúng ta luôn luôn có một lời nhắc nhở khác." Anh đưa tay ra, dây chuyền khác khác đung đưa về. "Vì vậy, những gì cậu nói? Chúng ta sẽ luôn là bạn bè, không có vấn đề làm thế nào cách xa nhau, chúng ta có thể được?"

Mỉm cười, Miku lấy sợi dây chuyền ra khỏi bàn tay của Len. "Tất nhiên," cô trả lời. Len quay lại và cho phép Miku để đeo vòng cổ. Sau khi Len đã đeo chiếc vòng cổ và quay trở lại để xem Miku, Miku lo lắng nói, "Tớ có món quà khác cho cậu."

Len mở to mắt. Miku đã tặng anh ta hai món quà mà anh chỉ tặng cho cô là bánh quy. "Cậu làm à?" Anh hỏi trong khi cố gắng giữ bình tĩnh.

Miku chậm rãi gật đầu. "Nhắm mắt lại," cô dặn .

Len, không làm gì khác, nhắm mắt lại trong khi anh chờ đợi Miku nhận món quà khác. Anh đứng yên gần hai mươi giây trước khi anh mở mắt anh cảm giác của một cái gì đó mềm mại và ấm áp trên môi cậu. Miku đang hôn Len.

Miku đang hôn Len.

Miku đang hôn Len!

Thay vì giật mình trong cú sốc, thì một nửa dự kiến anh sẽ làm là, Len trả lại nụ hôn. Được hôn bởi Miku. . . Ừm, Len không thể miêu tả nó. Đôi môi của cô mềm và anh cảm thấy như thể anh có thể làm tan chảy từ hơi ấm của Miku. Hương thơm của vani blackberry cô đã trở thành không khí cho anh thở và khuôn mặt trầm tĩnh của cô nói với Len là cô đã cảm thấy những cảm giác ấm áp cùng anh.

Len nhắm mắt, anh tự cho phép mình rơi thêm dưới đợt hôn. Nó chỉ đơn thuần môi nhẹ, họ chỉ có mười hai , nhưng chỉ là cảm giác của đôi môi của họ chạm cùng là cảm giác khác thường nhất Len có thể tưởng tượng. Hầu như theo bản năng, Len vòng tay ôm lấy Miku, mà cô ôm trở về. Khi họ chia tay, Miku tựa trán lên Len là khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của mình. Cô đã điên cuồng đỏ mặt và Len cũng đỏ mặt.

"Tớ thích cậu, Len," cô thừa nhận. "Cũng giống như như cậu."

"Tớ cũng thích cậu, Miku," Len trả lời. "Cũng giống như như cậu."

Miku cười khúc khích. Cô ôm Len khi cô kéo lấy khăn quàng cổ của Len. Miku đã quấn khăn quàng cổ của Len quanh cả hai cổ của họ. Cô đã không nói bất cứ điều gì, thay vì Miku nhìn vào mắt Len khi cô khẽ mỉm cười. Len đặt tay lên vai của cô, được đặt trên các cạnh của chiếc khăn. Hai người tựa trán với nhau và tiếp tục không nói. Không có từ nào cần nói để cho khoảnh khắc này để được hưởng. Họ đứng như thế này không biết bao lâu. Nó có thể có thể vài phút, họăc có thể có vài giờ.

"Tớ phải đi," Miku buồn bã nói. "Nhưng tớ không muốn đi."

"Tớ cũng vậy," Len nói.

Miku tháo chiếc khăn từ cả hai người họ trước và chỉnh nó trên cổ Len. "Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu, Kagamine Len" cô thì thầm.

"Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu, Hatsune Miku ," Len thì thầm lại.

Miku giữ hai tay của Len trước khi bắt đầu bước đi. Cô mang theo cookie mà Len đã cho cô khi cô bước đi. Nhìn lại trước khi đi vào rừng, Miku, với những giọt nước mắt tràn từ đôi mắt của cô và nói, "Tạm biệt, Len."

"Tạm biệt, Miku," Len nói khi anh đang cố gắng để giữ cho nước mắt của mình từ tràn ra. Cùng với đó Miku quay đi và biến mất trong rừng.

Đó sẽ là lần cuối cùng Len nhìn thấy Miku, cô gái đó đã đánh cắp trái tim của anh chỉ trong một tuần. Trong một vài phút, sự vắng mặt của cô tra tấn Len. Không bao giờ nữa Len nhìn thấy Miku, và không bao giờ một lần nữa Miku nhìn thấy Len.

Thiên thần tuyết của anh đã ra đi mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com