Chap 7. Tiếng thì thầm trong bóng tối
Một buổi chiều muộn, khi ánh nắng chỉ còn là vệt vàng mỏng manh len qua cửa sổ, Vũ Thùy Tâm đang ngồi trong phòng nhạc của trường thì cánh cửa khẽ mở ra. Thi Mộng Dao – em gái Nhã Tịnh – bước vào với vẻ mặt bối rối, hai tay đan chặt vào nhau.
"Chị Tâm... em có chuyện muốn nói."
Thùy Tâm ngẩng đầu, ánh mắt sắc sảo thoáng dịu đi. "Có chuyện gì mà nghiêm trọng dữ vậy? Ngồi xuống nói đi."
Sau một hồi chần chừ, Mộng Dao nhỏ giọng: "Chị Tịnh... chị gái em á... dạo này khác lắm. Chị ấy không còn về nhà nhiều nữa, cứ như có gì đó đang kéo chị ấy xa dần mọi người. Em...rất sợ. Cảm giác như chị ấy đang trôi vào một thế giới khác mà em với ba mẹ không thể chạm tới được. Em biết hai người thân nhau...chị có thể giúp tui với không? Anh Văn Vũ nữa... em thấy ảnh quan tâm chị ấy thật lòng."
Thùy Tâm im lặng vài giây, ánh mắt sâu thẳm. Rồi gật đầu nhẹ. "Được. Chị sẽ tìm hiểu. Nhưng Dao nè... nếu chuyện này lớn hơn cả những gì tụi mình tưởng thì em có sẵn sàng nghe sự thật không?"
Mộng Dao siết chặt tay, gật đầu.
...
Thùy Tâm sau đó đã chủ động tiếp cận với Văn Vũ. Cả hai cùng nhau quan sát Nhã Tịnh từ xa – cô gái giờ đây như sống tách biệt khỏi mọi thứ. Cô vẫn đi học, vẫn đạt điểm tuyệt đối, nhưng ánh mắt...lại trống rỗng.
Một buổi tối, khi cả hai đang đi ngang qua khu nhà bỏ hoang sau trường – nơi từng có một phòng thí nghiệm cũ – họ bắt gặp Nhã Tịnh rời đi, tay mang theo một chiếc hộp thép được niêm phong bằng mã sinh trắc học.
Văn Vũ không kìm được mà thốt lên: "Là thí nghiệm mới nữa sao? Nhưng cô ấy đã nói đã ngừng tất cả..."
Thùy Tâm nheo mắt: "Không. Tiểu Tịnh không bao giờ dừng. Bà ấy chỉ dừng lại khi đã phá vỡ mọi giới hạn."
...
Đêm đó, Nhã Tịnh một mình bước vào căn phòng lạnh sâu dưới lòng đất – nơi cô cất giữ mọi tài liệu tuyệt mật. Trên bàn là xác ướp của một sinh vật người cổ, cơ thể vẫn còn nguyên vẹn như thể thời gian bị đóng băng.
Cô lẩm bẩm: "Nếu linh hồn từng có thể cư trú trong xác chết... liệu ta có thể khiến quá khứ lên tiếng?"
Một dãy mã ký hiệu cổ xưa được chiếu lên màn hình. Cô bắt đầu truyền năng lượng vào, để kích hoạt loại ngôn ngữ mà các nhà khảo cổ từng gọi là "mật ngữ của thức tỉnh".
Khi ánh sáng đỏ tím nhấp nháy, sinh vật trên bàn chợt cử động. Không phải sống lại như người, mà là... phản ứng. Cô mỉm cười. Rồi lạnh lùng tiêm thuốc huỷ sinh học vào hệ thần kinh sinh vật – thủ tiêu thí nghiệm.
...
Ở một nơi khác trong trường, Thừa Kỳ – sau cơn bệnh rối loạn – đã quay lại lớp, nhưng tâm trí vẫn lơ lửng. Cậu không cười, không nói, chỉ ghi chép và vẽ những biểu đồ tâm lý khó hiểu vào vở.
Trần Vũ Đình – đàn anh lớp 11, tiếp cận cậu, rủ rê đi dạo sân thể thao. Dưới ánh đèn vàng, hai người trò chuyện. Đình kể về em gái song sinh Vũ Phượng, về cuộc sống hằng ngày và về những điều kỳ lạ từng thấy ở Nhã Tịnh.
Thừa Kỳ nghe xong, ánh mắt anh khẽ co lại. Một lần nữa, nỗi bất an cũ lại trỗi dậy.
...
Trở lại trường sau cơn phát bệnh, Thừa Kỳ giống như một chiếc gương bị rạn. Không ai thấy rõ những đường nứt đó, nhưng cậu thì cảm nhận rõ ràng từng mảnh đang lặng lẽ dịch chuyển, lệch khỏi vị trí ban đầu.
Mọi người vẫn xung quanh cậu – tiếng chuông, tiếng cười nói, ánh nắng vắt ngang hành lang, cả những cái liếc nhìn tò mò. Nhưng mọi thứ với Thừa Kỳ lúc này đều như qua một lớp kính mờ.
Cậu không thấy rõ ai, cũng chẳng để ai thấy rõ cậu.
Cho đến khi Trần Vũ Đình xuất hiện.
Trần Vũ Đình – người có đôi mắt sâu thẳm như biển bị nguyền rủa, dáng đi thong thả, giọng nói lúc nào cũng như đang cười khẽ. Cậu ta không giống bất kỳ ai ở ngôi trường này. Mọi thứ về Vũ Đình đều có một thứ ánh sáng lạ – kiểu ánh sáng không chói lóa, mà lạnh đến mức khiến người ta rợn da gà.
Thừa Kỳ, trong lần chạm mặt đầu tiên, đã đứng yên suốt năm giây – không phải vì choáng ngợp bởi vẻ ngoài, mà bởi vì cậu nhìn thấy mình trong ánh mắt người kia. Một thứ gì đó méo mó, mỏi mệt, và đáng sợ đang nằm ngủ dưới lớp mặt nạ điềm tĩnh của Vũ Đình. Cũng giống như chính cậu.
"Cậu là bạn của Nhã Tịnh đúng không? Tôi nghe nhiều về cậu rồi." – Trần Vũ Đình nói trong lần bắt chuyện đầu tiên, khi họ tình cờ cùng ngồi trong thư viện.
Thừa Kỳ nhìn thẳng vào mắt người kia.
"Tôi cũng nghe nhiều về cậu. Hình như... người như chúng ta không nên tồn tại quá gần nhau."
Trần Vũ Đình không bất ngờ. Anh ta chỉ cười. Và nụ cười ấy khiến Thừa Kỳ bất giác thấy gai sống lưng.
Sau lần gặp ấy, Thừa Kỳ bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kì lạ.
Có đêm cậu thấy mình đứng giữa một nhà xác phủ sương, nơi tất cả các xác chết bỗng mở mắt nhìn thẳng vào cậu, như chờ đợi mệnh lệnh từ một vị thần đã sa đọa.
Có đêm, cậu thấy Nhã Tịnh. Nhưng không phải cô gái với bộ blouse trắng và ánh nhìn lạnh lùng. Mà là một Nhã Tịnh bị phủ kín bởi các ký tự cổ ngữ, toàn thân rực lửa, miệng thì thầm điều gì đó cậu không hiểu nhưng tim lại đập điên cuồng vì hiểu theo bản năng.
"Nếu cậu không giữ được chính mình, tôi sẽ là người kết thúc cuộc đời cậu." – một giọng nói vang lên từ đáy tâm trí.
Thừa Kỳ tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm lưng áo, tay cậu nắm chặt tờ giấy mà Nhã Tịnh gửi: "Không có cậu, tôi muốn chuyển trường quá."
Cậu bật cười. Nhưng tiếng cười chẳng khác nào tiếng rên siết.
Tâm lý Thừa Kỳ dần rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Cậu bắt đầu viết nhật ký mỗi ngày, nhưng thay vì chữ, cậu vẽ. Những đường xoắn, hình khối, ký tự lạ... và sau đó là những gương mặt. Gương mặt của Nhã Tịnh. Gương mặt của Thùy Tâm. Gương mặt của Văn Vũ. Và cuối cùng là chính cậu – đang tự tay xé xác mình ra làm đôi.
"Mình đang trở thành một thứ gì đó không phải con người." – cậu nghĩ.
Cậu bắt đầu theo dõi Vũ Đình từ xa, cố gắng lý giải vì sao người kia lại khiến cậu bất an như vậy. Và trong một lần tình cờ, khi thấy Vũ Đình nói chuyện với giáo viên sinh học về mô hình cấu trúc phân tử "trùng sinh", một từ hiện ra trong đầu Thừa Kỳ:
"Thí nghiệm."
Và đó là thứ liên quan mật thiết tới một người mà cậu biết - đó là Nhã Tịnh
Từ giây phút đó, Thừa Kỳ quyết định: nếu muốn giữ lại phần người trong mình, cậu phải hiểu hết những điều đang xảy ra – kể cả nếu nó dẫn cậu đến vực thẳm.
...
Thùy Tâm cùng Văn Vũ bí mật lần theo dấu vết Nhã Tịnh và phát hiện ra một căn hầm mới – nơi cô đang nghiên cứu thứ được ghi chép bằng loại văn tự không còn tồn tại.
Tại đây, họ nghe được đoạn độc thoại của Nhã Tịnh với chính mình:
"Sự sống không đáng sợ bằng ký ức. Nếu có thể khiến một ký ức hồi sinh, liệu con người còn dám sống tiếp không?"
Lúc ấy, Thùy Tâm siết chặt tay Văn Vũ. Cả hai đều biết: Nhã Tịnh đã bước vào giai đoạn không còn có thể quay đầu.
...
Mộng Dao, sau khi biết mọi chuyện, đã nén nước mắt. Cô không nói với bố mẹ, không chất vấn chị gái. Mà chỉ âm thầm đặt lên bàn Nhã Tịnh một món quà sinh nhật nhỏ – không đề tên, không ghi lời chúc.
Nhã Tịnh mở ra. Là một sợi dây chuyền với mặt đá hình lục giác, bên trong khắc dòng chữ rất nhỏ: "Chị vẫn còn gia đình. Đừng quên điều đó."
Cô nhìn nó thật lâu. Rồi đặt vào ngăn kéo. Không vứt đi.
Ở bên ngoài căn phòng thí nghiệm, Thùy Tâm nhìn vào qua kính mờ. Cô thì thầm:
"Tui sẽ không để bà đi một mình đâu, Tiểu Tịnh. Nếu bà sa vào địa ngục... thì tui sẽ kéo bà ra. Dù bằng cách nào."
...
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất, sâu hơn 30 mét, không có sóng, không có tín hiệu, không có sự sống — ngoại trừ Nhã Tịnh.
Mảnh vỡ của hàng chục dự án trước đây chất đầy một góc: các thiết bị lưu trữ dữ liệu sinh học bị đập nát, hộp phân tử tần số thấp đã cạn năng lượng, những bản vẽ dị dạng và đầy máu đỏ. Mỗi góc tường là một lời cảnh báo với chính cô: khoa học đã chạm giới hạn của con người. Và cô đã vượt qua giới hạn đó.
Ở trung tâm là chiếc bàn thí nghiệm tròn – nơi hiện tại đang giữ thứ mà cả lịch sử từng tưởng chỉ tồn tại trong thần thoại: Một cá thể nhân tạo có khả năng đọc – và phát âm – mật ngữ cổ đại.
Nhã Tịnh không còn cảm giác chiến thắng. Cô nhìn sinh vật kia như nhìn một phiên bản tương lai của chính mình – không còn nhân tính, không còn mục đích, chỉ còn tồn tại.
"Mày đã thành công," cô thì thầm với chính mình, tay chạm vào tấm kính bảo vệ. "Và tao...đã có thể nghỉ ngơi."
Thí nghiệm hoạt động hoàn hảo: cô giải mã hoàn toàn một hệ cổ ngữ được khắc trong tủy xương của một bộ hài cốt cách đây hơn nghìn năm – và phục hồi lại thứ giọng nói đã tuyệt chủng khỏi thế giới loài người.
Nhưng điều duy nhất mà sinh vật hồi sinh đó thốt lên, lại là:
"Cô thành công rồi..."
Bốn chữ. Một lời khen ngợi. Rồi im lặng mãi mãi.
Cô thủ tiêu toàn bộ dữ liệu. Đốt sách. Phá máy. Tự tay đổ axit lên lồng kính và để nó tan chảy từng lớp. Cảm giác khi tiếng thét chói tai cuối cùng lặng đi khiến cô thấy trống rỗng. Không phải thỏa mãn, mà là bị rút cạn. Cô nhận ra mình đã đi quá xa và cần quay lại trước khi qua muộn, trước khi cô bắt đầu thực hiện những thứ còn vô nhân tính hơn.
Nhã Tịnh đứng yên rất lâu, cho đến khi tiếng nhỏ nhất trong đầu cất lên:
"Đủ rồi. Từ giờ, tôi không phải nhà khoa học nữa."
Cô tháo bỏ bảng tên, tháo luôn ống nghe sinh trắc gắn phía sau gáy – thứ đã đồng hành với cô từ năm 9 tuổi. Cô ném nó vào lửa. Lần đầu tiên, Nhã Tịnh ngồi xuống như một học sinh bình thường, không có phòng lab, không có bảng điện tử, không có mệnh lệnh, không có tính toán. Cô bất giác thấy cảm giác này khá thoải mái.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Là Thùy Tâm.
"Bà lại làm gì đó phải không?"
Nhã Tịnh không quay lại.
"Không. Tui chỉ vừa mới kết thúc một phần đời mình thôi."
Thùy Tâm bước đến gần. Không hỏi thêm. Không cần hiểu. Cô chỉ đặt tay lên vai bạn mình.
"Tốt rồi. Vì phần đời tiếp theo... có thể cần bà là một con người, không phải con quái vật."
Từ một nơi xa hơn, sau bức tường phòng thí nghiệm từng bị phá dỡ...Thừa Kỳ đang đứng, lặng im, nhìn qua một khe nứt.
Cậu thấy được mọi thứ. Cậu không hiểu toàn bộ, nhưng trái tim cậu thắt lại – lần đầu tiên, không vì sự bất ổn của chính mình, mà vì một điều kỳ lạ hơn:
Cậu thương cô. Không theo kiểu tình cảm. Mà theo kiểu... thương một cỗ máy vừa biết rằng mình cũng cần nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau. Lớp học vẫn như mọi ngày, ánh nắng đầu thu lấp ló qua ô cửa sổ, bụi phấn bay nhè nhẹ trong không khí. Nhưng trên bàn của Nhã Tịnh, không còn laptop, không còn thiết bị ghi chép, không còn cuộn giấy chứa công thức biến thái như mọi khi.
Chỉ có... một cây bút bi rẻ tiền. Và một quyển vở kẻ ngang.
Văn Vũ nhận ra đầu tiên. Cậu ngồi cạnh, thoáng liếc – rồi chết lặng.
"Cái... gì đây?" – cậu lẩm bẩm.
Cậu hỏi nhỏ, nhưng Nhã Tịnh không trả lời. Cô vẫn viết – đều tay, nhẹ nhàng – như một học sinh ngoan ngoãn lần đầu trong đời chịu ghi bài như người bình thường.
Văn Vũ bối rối. Không phải vì cô không phản ứng gì, mà vì cô đang... quá bình thường.
Sau tiết học, cậu chặn cô lại.
"Cậu bỏ hết rồi à? Bỏ cả thí nghiệm, cả mấy thứ điên rồ trong đầu cậu?"
"Ừ." – Cô đáp không chút lăn tăn.
"Tại sao?" – Cậu hỏi.
"Vì không còn lý do để làm nữa, đúng hơn là hết hứng thú rồi." – Cô nhìn thẳng vào mắt cậu. "Hơn hết, vì giờ tôi muốn sống...như một con người bình thường."
Văn Vũ lùi lại một bước. Trong giây phút đó, cậu có cảm giác người con gái trước mặt không phải Nhã Tịnh – mà là một phiên bản mô phỏng, yếu ớt và mong manh hơn.
Và rồi, cậu thấy sợ.
Không phải sợ cô biến thành quái vật như trước.
Mà sợ... cô đang biến thành thứ cậu không còn hiểu được nữa.
Chiều cùng ngày.
Ở phòng nhạc, nơi duy nhất trong trường còn giữ được sự yên tĩnh như một ngôi đền nhỏ, Thùy Tâm đang chỉnh dây đàn thì Mộng Dao chạy vào.
"Chị Tâm! Chị Tịnh bỏ hết rồi! Chị ấy nói chị không làm nghiên cứu nữa!"
Dây đàn bật lên một nốt chói tai. Thùy Tâm khựng tay.
"Cái gì!?"
Tối đó, tại căn hộ cao cấp nhà họ Vũ, Thùy Tâm gọi điện cho Nhã Tịnh – cuộc gọi đầu tiên sau nhiều tháng chỉ nhắn tin hoặc gặp nhau trong phòng lab. Không video. Chỉ âm thanh.
"Bà bỏ hết thật à?"
"Ừ."
"Không tiếc sao?"
"Có một chút. Nhưng không hối hận."
"... Vậy bà còn là bà không?"
Đầu dây bên kia im lặng. Một lát sau, Nhã Tịnh trả lời:
"Tui không biết. Nhưng bà còn là bà thì đủ rồi."
Thùy Tâm bật cười, nhưng trong giọng cười ấy là một vệt buồn rất mảnh.
"Vậy thì tui sẽ thay bà. Làm những điều bà từ bỏ. Bà sống, tui chiến đấu."
Nhã Tịnh khẽ nói:
"Cảm ơn bà."
Từ ba phía – Thùy Tâm, Văn Vũ, và Thừa Kỳ – mỗi người giờ đã đối diện với một phiên bản mới của Nhã Tịnh.
Không ai biết liệu đó là bản thể thật nhất, hay chỉ là một sự quay về vĩ đại của một kẻ đã vượt qua mọi giới hạn? Kẻ đã chạm tới mức có thể gần như giao tiếp với những bí mật bị giấu kín của vũ trụ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com