Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 29: TỈNH DẬY

Minh Viễn chìm trong cơn mê man.

Cậu không nhớ mình đã ngất đi từ khi nào.

Chỉ nhớ rằng...

Mình bị nhốt trong bóng tối.

Bị giam cầm trong không gian chật hẹp.

Bị lấn át bởi những tiếng cười đầy ác ý.

Và sau đó...

Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cậu.

Không phải những kẻ bắt nạt.

Không phải ai khác.

Mà là một bóng dáng quen thuộc.

Đôi mắt đỏ rực, sáng lên trong bóng tối.

Và rồi...

Mọi thứ biến mất.

Minh Viễn cựa quậy, cố gắng mở mắt.

Những tia sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, chiếu lên trần nhà.

Cậu không biết mình đang ở đâu.

Nhưng cảm giác ấm áp và mùi hương quen thuộc khiến cậu nhận ra một điều...

Mình đang ở nhà của Kỳ Vũ.

- Mình... được cứu rồi sao...?

Cậu chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại.

Những ký ức rời rạc chầm chậm quay lại...

Mình bị nhốt.

Mình sợ hãi.

Mình gọi tên Kỳ Vũ.

Rồi...

Cậu ấy thực sự đã đến.

Minh Viễn nằm im trên giường, nhìn lên trần nhà, trái tim đập loạn nhịp.

Cậu ấy đã đến vì mình.

Cậu ấy thực sự đã đến.

Một cảm giác ấm áp và kỳ lạ lan tỏa trong lồng ngực cậu.

Là niềm vui.

Là sự hạnh phúc.

Nhưng...

Cậu không biết rằng, Kỳ Vũ không chỉ cứu cậu...

Mà còn hủy diệt hoàn toàn những kẻ đã động vào cậu.

Cạch.

Tiếng cửa mở.

Minh Viễn giật mình quay đầu lại.

Kỳ Vũ đứng ở đó.

Vẫn là gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt vô cảm.

Không có sự lo lắng.

Không có sự dịu dàng.

Chỉ có một sự bình thản đến đáng sợ.

Như thể cậu ta không hề quan tâm chuyện gì đã xảy ra.

- Cậu tỉnh rồi.

Chỉ thốt ra ba chữ đơn giản.

Không có câu hỏi "Cậu có sao không?"

Không có một chút cảm xúc nào trong giọng nói.

Nhưng Minh Viễn lại cười.

- Ừ. Cảm ơn cậu, Kỳ Vũ.

Kỳ Vũ không đáp, chỉ tiến lại gần giường.

Cậu ta ngồi xuống cạnh Minh Viễn, đôi mắt đỏ lặng lẽ quan sát.

Không nói gì.

Chỉ nhìn.

Như thể đang đánh giá con mồi trước mặt.

Minh Viễn cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Không phải vì sợ hãi.

Mà là vì...

Cậu đang ngại.

Kỳ Vũ ngồi quá gần.

Hơi thở lạnh lẽo của cậu ta phả nhẹ lên da cậu.

Mùi hương quen thuộc từ người cậu ta bao quanh Minh Viễn.

Cậu không biết tại sao mình lại đỏ mặt.

Nhưng có một điều cậu chắc chắn.

Cậu thích con người này.

Dù cậu ta có lạnh lùng thế nào, có vô cảm thế nào...

Cậu vẫn không thể ngăn bản thân mình rung động.

Kỳ Vũ nhìn Minh Viễn, quan sát từng cử động của cậu ta.

Cậu ta mặt đỏ.

Cậu ta nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.

Cậu ta cười một cách ngu ngốc.

Tại sao?

Tại sao Minh Viễn lại có biểu hiện này?

Rõ ràng cậu ta đã bị nhốt, bị đánh đập, vừa trải qua một đêm kinh khủng.

Vậy mà bây giờ...

Cậu ta lại cười như một kẻ ngốc?

Con người này thực sự quá kỳ lạ.

Nhưng...

Điều quan trọng hơn cả là...

Cậu ta là của cậu.

Cậu ta thuộc về cậu.

Dù Minh Viễn không biết điều đó.

Dù Minh Viễn không hiểu rằng cậu ta đã bị Kỳ Vũ trói buộc.

Nhưng không sao.

Cậu sẽ không để cậu ta rời đi.

Bởi vì...

Chỉ có Minh Viễn mới khiến cậu ngủ ngon.

Và vì thế...

Cậu sẽ giữ cậu ta lại. Mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com