Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 33: CẢM GIÁC LẠ Lẫm CỦA KỲ VŨ

Ánh mắt của Kỳ Vũ dán chặt vào bảng xếp hạng.

Hạng 2.

Tên cậu nằm ở vị trí số 2.

Một con số mà cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ xuất hiện cạnh tên mình.

Từ khi bước vào trường này, cậu luôn đứng đầu.

Luôn là kẻ mạnh nhất.

Luôn là người giỏi nhất.

Không ai có thể vượt qua cậu.

Không ai có quyền đứng trên cậu.

Vậy mà...

Tô Minh Viễn.

Cái tên đó đang ở vị trí mà đáng lẽ phải thuộc về cậu.

Cảm giác này...

Cậu chưa từng trải qua.

Cậu không thích nó.

Không.

Cậu ghét nó.

Nếu người đứng hạng 1 là một ngừoi khác...

Cậu có lẽ sẽ không bận tâm đến vậy.

Vì dù sao, cậu cũng có thể giết kẻ đó bất cứ lúc nào.

Nhưng đây lại là...

Minh Viễn.

Cậu ta là người mà cậu đã quyết định giữ lại.

Là người mà cậu không hề có ý định giết.

Là người duy nhất có thể khiến cậu ngủ ngon mỗi tối.

Nhưng bây giờ...

Cậu ta lại là người cướp mất vị trí của cậu.

Cậu nên làm gì đây?

Giết cậu ta?

Không.

Nhưng cậu cũng không thể để yên chuyện này.

Minh Viễn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Vũ dán chặt lên mình.

Không ai khác trong lớp dám đến gần hai người.

Không ai dám nói bất cứ điều gì.

Tất cả chỉ đứng nhìn, chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Minh Viễn cảm thấy hơi run.

Cậu không cố ý vượt qua Kỳ Vũ.

Nhưng bây giờ, cậu lại là người đứng hạng 1.

Và cậu không biết phản ứng của Kỳ Vũ sẽ ra sao.

Cậu ta sẽ giận đến mức giết mình sao?

Không...

Kỳ Vũ không thể nào giết mình chỉ vì chuyện này.

Đúng không...?

Ngày hôm đó, Minh Viễn không dám bắt chuyện với Kỳ Vũ suốt cả buổi học.

Cậu ta vẫn im lặng như mọi ngày, nhưng cảm giác xung quanh cậu ta...

Lạnh lẽo hơn.

Cả lớp đều có thể cảm nhận được điều đó.

Không ai dám ngồi gần Kỳ Vũ.

Không ai dám nói chuyện với Minh Viễn.

Không khí căng thẳng đến mức đáng sợ.

Minh Viễn chỉ biết nuốt nước bọt, cố gắng giữ im lặng.

- Có lẽ... cậu ấy chỉ tức giận trong chốc lát thôi.

- Có lẽ... mọi chuyện sẽ ổn.

Cậu tự an ủi mình như vậy.

Nhưng đến khi tan học...

Mọi chuyện không hề ổn chút nào.

Lúc tan học, Minh Viễn đang thu dọn sách vở thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cậu.

- Đi về.

Cậu giật mình quay lại.

Kỳ Vũ đứng đó, tay đút vào túi quần, ánh mắt vẫn vô cảm như mọi ngày.

Nhưng Minh Viễn có thể cảm nhận được điều gì đó khác lạ.

- Cậu ấy... đang kiềm chế điều gì đó.

Mặc dù vậy, Minh Viễn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.

- Ít nhất cậu ấy vẫn nói chuyện với mình...

Cậu gật đầu, vội vàng xách cặp lên.

Cả hai cùng nhau rời khỏi lớp học.

Nhưng không giống như mọi khi...

Không ai trong lớp dám nhìn theo.

Tất cả chỉ đứng yên, lặng lẽ quan sát từ xa.

Bởi vì...

Họ biết rằng một cơn bão sắp sửa xảy ra.

Suốt quãng đường về nhà, không ai nói gì.

Minh Viễn cảm thấy ngột ngạt khủng khiếp.

Cậu muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí này.

Nhưng khi cậu liếc nhìn sang Kỳ Vũ...

Cậu không dám mở miệng.

Kỳ Vũ không tỏ ra tức giận.

Nhưng cậu ta hoàn toàn không giống như bình thường.

Cậu ta đi chậm hơn.

Tay nắm chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng không thực sự tập trung.

Cứ như thể...

Cậu ta đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó bên trong mình.

Minh Viễn cảm thấy khó chịu.

Cậu muốn nói gì đó.

Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm, lên tiếng.

- Kỳ Vũ...

- Im đi!

Câu nói lạnh lẽo như một nhát dao cắt ngang không gian.

Minh Viễn cứng đờ người.

Đây không phải là lần đầu tiên Kỳ Vũ nói cụt lủn như vậy.

Nhưng lần này...

Nó mang theo một thứ cảm xúc kỳ lạ.

Không chỉ là lạnh lùng.

Mà là sự tức giận bị đè nén.

Minh Viễn không dám nói thêm gì nữa.

Chỉ lặng lẽ đi theo Kỳ Vũ, từng bước, từng bước một...

Cho đến khi cả hai về đến căn hộ.

Khi cả hai bước vào nhà, Minh Viễn vẫn cảm thấy bầu không khí cực kỳ đáng sợ.

Cậu vừa đặt cặp xuống bàn, vừa cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

- Kỳ Vũ, cậu có thể nói—

- Vào trong!

Minh Viễn cứng đờ.

Cậu quay lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ sẫm của Kỳ Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không có cảm xúc.

Không có một chút dịu dàng nào.

Chỉ có...

Một sự nguy hiểm đáng sợ.

Lần đầu tiên trong đời, Minh Viễn thực sự cảm thấy lo lắng về tính mạng của mình.

Kỳ Vũ... đang nghĩ gì?

Cậu ấy sẽ làm gì mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com