Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Vong Tiện - Lão tổ hồn mộng ký

Tháng chạp ở Di Lăng, tuyết rơi đầy. Ngụy Vô Tiện hà hơi vào bàn tay, xoa xoa làn da đã ửng đỏ vì lạnh. Miễn cưỡng lắm mới đẩy cửa ra ngoài, liền đón ngay một trận đông phong quật tới. 

- "Chưa thật khắc nghiệt lắm"- Hắn tự an ủi bản thân - " còn có thể tệ hơn nữa kìa!"

Nói đoạn cười hề hề vác cuốc lên vai, đẩy chiếc xe trên nền trắng xóa, xiêu vẹo mà đi! 

Lão tổ chính là hiếm khi ra ngoài vào giờ này, thật sự! Ngày còn ở Liên Hoa Ổ, nắng chiếu tới hông, hắn và Giang Trừng có lẽ còn đang đè lên nhau, tay đập tay, chân đạp chân mà nằm. Phải đợi đến khi sư tỷ vừa lôi vừa kéo, hoặc xui xẻo hơn là Ngu phu nhân tặng vài con lươn mới lếch thếch lết ra khỏi giường. Sau này, tuy cũng không bê bết hơn nữa, song kiếm cớ bế quan nướng thêm vài canh giờ cũng chẳng ít đâu! Với lại, tối qua, hắn ở trong Phục Ma điện lôi ra vài cuốn thư tịch nát đến không thể nát hơn, hý hoáy ghi chép nghiên cứu cả buổi, đáng lý phải ngủ bù cả ngày mới đúng. Chỉ là, không hiểu sao cứ thấy thiếu thiếu, lăn lộn không chợp mắt nổi, đành lồm cồm bò dậy! Và rồi, chưa kịp ý thức được gì, hắn đã bị điều đi nhổ củ cải nè!

Trời hẵng còn sớm lắm, thời tiết lạnh lẽo song chứa đến mức thấm vào xương tủy, thực cốt tiêu hồn. Thế nhưng, cái không khí ẩm ướt này, hay nói đúng là mê vụ đặc quánh tử khí ở Loạn Táng Cương, căn bản là không phải cho người sống. Ôn gia hơn năm chục nhân khẩu, ngoài A Uyển và dăm ba người Ngụy Anh quen từ trước Xạ Nhật Chi Trinh, hầu như đều là lão lão thái thái, có tuổi hết rồi. Để họ làm việc trong điều kiện vầy, lương tâm hắn cũng chưa bị chó tha đâu! 

Cũng may, khi hắn thành thành thực thực kéo xe đến nơi thu hoạch, mặt trời cũng vừa vặn lên. Bình minh lên, tuyết tan dần dưới đôi hài đen bóng một màu, tụ thành từng vũng nho nhỏ. Chậc, Ngụy Anh tặc lưỡi tiếc rẻ. Đôi giày này hắn vốn không nỡ đem ra dùng, vì một lẽ, đây là giày Sư Tỷ khâu riêng cho hắn, có lẽ không còn cơ hội khác. Lại thêm Giang Trừng cáu bẳn, khó chịu một đường từ Vân Mộng mang lên, trao đến tận tay hắn. Đáy lòng vì thế dậy lên vị chua xót khôn nguôi, đứng giữa đại ngàn hoang vắng, lại càng thê lương! 

Song, Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ là kẻ mi sầu khổ kiếm, lấy nước mắt rửa mặt qua ngày. Hắn cầm cuốc lên, hát vang bài ca lão nông họ Ngụy cần mẫn làm việc, lập tức hạ nhát đầu tiên!

Đùa, không cần mẫn, Ôn Tình dám chém chết hắn lắm! Giờ hắn mới hiểu Ôn Ninh là từ đâu nhu nhu mềm mềm như vậy, còn không phải dưới D*m uy của tỷ tỷ sao! Đạo trời tuần hoàn, có tròn có dẹt, ấy mới công bằng. Vả lại, hắn chợt buồn cười, có lẽ cuộc đời hắn cũng thật đủ may, đã có một Ngu phu nhân đi trước, còn có một Ôn cô nương theo sau! 

- " Nghiệp chướng, nghiệp chướng rồi!" - Lão tổ vỗ vỗ miệng, ý thức được bản thân vừa suy nghĩ về người đã khuất như thế là không phải! Với cả, Ngu phu nhân có xấu tính đến đâu, ngoài mặt ghét bỏ hắn bao nhiêu đi chăng nữa, hắn vẫn tin, trong lòng bà chưa từng có ý muốn hại hắn. Nếu không, roi Tử Điện năm đó không đánh hắn tàn phế, cũng đem hắn gắn với cái giường vài ba tháng!

Một mảnh phong tinh huyết vũ lại lướt qua, che mờ đôi mắt đong đầy ý cười của Ngụy Vô Tiện. Hắn lắc lắc đầu, cố đem mình kéo ra khỏi ký ức đầy máu ấy, tránh cho nó nhấn chìm hắn một lần lại một lần. Hắn lại vung cuốc lên, bổ xuống thật mạnh. Tâm trí vẫn không tự chủ mà ngẩn ngơ. Hình như trong gió, tiếng đàn vang vang, tiếng sáo lại tịch liêu vô hạn...

" Đáng lẽ mình phải mang A Uyển theo mới đúng! Nhóc đó cưng chết được" - Hắn lẩm bẩm, tự độc thoại nội tâm. Dĩ nhiên, Di Lăng lão tổ biết, nói chuyện rồi tự trả lời chính là đồ thần kinh! Có điều, người như hắn vốn quen tình vui trong khổ, giờ không cho hắn nói, thì hắn điên mất!

À, đang nói đến A Uyển, bất quá, hắn chợt nhớ ra sự kiện huy hoàng mấy ngày trước đem thằng bé con chôn xuống đất, lừa nó tưới ít nước sẽ có mấy người bạn cùng chơi! Hậu quả, sáng nay khi Ôn Tình một tay ôm A Uyển, một tay trỏ mũi hắn sai bảo như cu ly, trót vô tình nhắc đến hai chữ củ cải, thành công in dấu ấn to đùng lên trí óc nó. Thế là sống chết gì cũng không chịu theo ca ca đi nhổ rau nữa. Ai ai, đến nỗi Ngụy Vô Tiện sợ rằng, có phải mình đã khiến nhóc đó bị ám ảnh kinh hoàng với thực vật không?

- Bậy nào, sau này nhóc còn trở thành Cải Thảo rất tươi tốt nhá! - Hắn bực mình đến quát thành tiếng, cũng chả hiểu sao lại có cảm giác tuột mất thứ gì đó. Giống như hôm qua, hôm kia, đại khái là đã quên đi một việc rất quan trọng thì phải! Nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra, dứt khoát vứt ra sau đầu! Hắn lại cần mẫn nhổ, nhổ, nhổ đi thôi!

Tính đi suy lại, Ngụy Vô Tiện chính là không thích rau xanh, cực kì cực kì không thích! Dĩ một lẽ, trai tráng thì vẫn khoái thịt hơn, cố nhiên, hắn còn bị mấy tháng ở Cô Tô Lam Thị hành cho dở sống dở chết, miệng mồm toàn một vị đăng đắng chan chát, vậy nên càng ghét hơn. Bởi thế, hắn vốn là muốn trồng khoai tây, nhưng mà Ôn Tình lại không cho. Rốt cuộc, bản lĩnh của hắn không bằng nàng, đành phải thở dài nhìn nàng phân phó các lão thúc thúc chăm bón cho một vườn xanh xanh trắng trắng, thật bi ai a! 

May mà hắn cũng chưa bao giờ phải tận tay đi làm ruộng, chỉ luẩn quẩn trong điện Phục Ma. Người Ôn gia, nói chung vẫn là kính cùng sợ hắn là chính. Tuy sau đợt Ôn Ninh tỉnh lại có đỡ hơn, chung quy vẫn còn nhiều cẩn thận cùng nể nang, chưa từng để hắn làm mấy việc nặng nhọc này. Chẳng qua, mấy hôm vừa rồi, một đám rảnh rỗi không biết từ đâu chui ra, chắn hết đường hắn lên xuống núi, khiến hắn đi một bước liền nhìn thấy một đống " Vô thượng tà tôn, Di Lăng lão tổ" loạn thành một đoàn, nhức hết cả đầu. Đổi con đường khác, không hiểu sao, liền lập tức bị phát hiện. Thế là, đành phải giao việc xuống núi cho vài thúc thúc còn khỏe mạnh cường tráng, còn bản thân chết dí trong Phục Ma Điện. Tất nhiên, hắn cũng suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định thế, sẽ không để họ gặp nguy hiểm. Dù sao cũng không mấy tiên môn thế gia nào rảnh rỗi đến đây chơi, nếu có, khả năng phát hiện ra họ cũng thấp hơn nhiều so với Ngụy Vô Tiện người người khinh bỉ. 

Được rồi, dĩ nhiên, điều làm hắn một phen lo sợ, bọn chúng mang theo cả "Cẩu" lên núi. Nghĩ đến đây, cả người liền không khỏi run rẩy a! Hắn biết cái bệnh sợ chó này thì không có tiền đồ, nhưng hắn cũng không biết còn cách nào! Giang Trừng nguyện đuổi giúp hắn không có ở đây, Sư tỷ cũng không có, dường như chỉ còn một người nào đó- hắn lại nhớ không ra, đành thôi. Nhìn đi nhìn lại, rốt cuộc chỉ có một mình hắn thì phải!

Ngụy Vô Tiện thở dài bất lực, đành dồn sức mà kéo củ cải. Hắn làm khá nhanh, cũng chưa có gẫy cây nào, loáng cái đã hết sạch một luống. Chỉ có điều, khi hắn bắt đầu với bên còn lại, hai tay ra sức vẫn không sao nhổ lên nổi. Hết cách đành buông tha một bên, dùng hết khả năng mà nhổ từng cây một. 

-"Hừ, này là khi dễ ta yếu ớt phải không? Chờ đấy, Lão Tổ sẽ cho hai ngươi đẹp mặt!" - Ngụy Anh gào thét trong lòng. Nhưng hắn kéo cách mấy cũng không lên! Củ cải dường như to, ước chừng đủ cho bọn họ ăn vài ba bữa, ngang nhiên đứng dưới gió tuyết mà lắc lắc, kiên quyết chống lại hắn. Chính mình thu hoạch được thành quả lớn thế này, tất nhiên cảm thấy rất có thành tự, liền muốn ra sức đem về. Không ngờ, đến lúc hồng hộc ngồi xuống, vẫn không tài nào kéo lên nổi!

Hắn nhìn sắc trời, đã sắp về trưa, đành nhịn xuống. Bỏ đi, tính toán làm chi mấy đống rau xanh lè này, hắn chẳng thèm! Ai ngờ, ngay lúc hắn chuẩn bị quay đi, bỗng nghe tiếng gầm gừ quen đến không thể quen hơn! 

Má aaaaaaaaaaaaaa, có cẩu!

Có cẩu a!

Ngụy Vô Tiện run đến tội nghiệp, cả người đơ ra, đến chạy cũng quên mất! Hắn nào có sức suy nghĩ sâu xa, sao ở nơi chốn này, còn có thể có chó? Con chó lừ lừ tiến đến, nhe hàm rằng nhọn hoắt, chực chờ đớp ngay một miếng gấu áo hắn! Lão tổ ta sợ đến cức lưỡi, miệng muốn kêu cứu, vậy mà không phát ra gì nổi ngoài mấy âm " Lán, Lán,..." vô nghĩa!

Hắc cẩu đến càng gần, đôi mắt hung dữ ghim chặt trên mặt Ngụy Vô Tiện! Trong lòng hắn hét thảm, nước mắt nước mũi gì có lẽ cũng trào ra hết trơn rồi! Vậy mà, trong khoảnh khắc hắn tưởng bản thân sắp về đoàn tụ với phụ mẫu, từ đâu lăn đến một củ cải trắng phốp pháp, hoàn toàn che khuất hắn khỏi con chó! Con chó nhào sang bên trái, lượn sang bên phải, củ cải liền quay theo, không hề để nó đạt được mục đích. Hắc cẩu tức đến độ chạy lộn vòng, đang tính nhào thẳng về phía lão tổ co cụm trên đất, không hiểu sao lại bị một củ cải khác bay đến với tốc độ chóng mặt. Cả hai cuốn lấy nhau, liền đi xa xa lắm, phút chốc đã ra khỏi tầm mắt của Ngụy Vô Tiện!

Hắn ngây ngốc nhìn thứ đã cứu nguy cho mình, không thốt nên lời. Củ cải, ấy thế mà lại là củ cải. Mà hình như, lại còn là một củ cải rất khả ái! Còn củ cải tinh- tạm thì gọi như thế, có lẽ là bị hắn nhìn đến ngại, lập tức lăn đi, còn nhanh vô cùng!

- Ấy, chờ ta, chờ ta với!

-----------------------------------------

- Ngụy Anh, tỉnh!

Hắn giật nảy mình, động tác rất lớn, sém chút quăng bản thân xuống sàn nhà. May mà Lam Vong Cơ lúc ngủ vẫn không quên trông chừng cẩn thận, ôm chặt lấy eo hắn, để Ngụy Vô Tiện gối lên tay mình mà nằm, nếu không trên đầu lão tổ hẳn là sẽ vui vui vẻ vẻ mọc lên vài cục u!

Còn hắn lúc này, tựa như mê mang, không định hình nổi xung quanh, giọng mũi vang lên tiếng thút thít nho nhỏ. Mất một lúc mới vùi đầu vào ngực ái nhân, khẽ thì thào, mang theo thật nhiều ủy khuất:

- "Lam Trạm, Lam Trạm... Có cẩu!"

Lam Vong Cơ khẽ vuốt bả vai run run của hắn:

- "Không có!" - Đoạn nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm vài chữ - "Ta sẽ đuổi đi!"

- Ừ! - Người trong lòng hắn hồi lâu mới đáp lại, tựa hồ muốn nói, lại không biết diễn đạt thế nào! Lam Vong Cơ có chút lúng túng, Ngụy Vô Tiện vô tâm vô phế thiên hạ đều hay, mấy ai biết đáy lòng hắn là mảng máu thịt bị chà đạp thê thảm! Giây lát, liền phá lệ nói thật nhiều:

- "Chỉ là ác mộng, người đừng quá đau lòng! Tất cả đã qua rồi! Còn có ta, ta ở đây..."

Không ngờ, Ngụy Vô Tiện khẽ lắc đầu:

- "Không phải ác mộng! Chỉ là mơ thấy, bản thân ta ở Loạn Táng Cương nhổ củ cải!" - Đôi mắt hắn hơi mờ sương, song khóe môi đã cong cong như vầng trăng non thường ngày! 

- "Nhổ củ cải, Loạn Táng Cương..." - Lam Vong Cơ khẽ nhắc lại từng lời. Giờ thì hắn mới nhận ra điều vừa rồi có bao nhiêu buồn cười, nói với thiên hạ có lẽ có nhận được cái nhìn thương cảm, e rằng kẻ nói ra chính là thiếu thuốc. Tất nhiên, Lam Trạm sẽ không cười. Y dường như chưa từng nghi ngờ gì về những gì hắn từng bảo, thậm chí là nhăng cuội hết mức, đáy lòng cũng tạc sâu ghi nhớ. Mà Ngụy Anh thực thích nói chuyện với y, cả khi tuổi trẻ bồng bột không nghĩ suy, đã như thế rồi!

- "Ừ, chính là nhổ củ cải! Củ cải còn rất to nha..." - Hắn định kể còn có một củ cải rất giống ngươi, đuổi chó dùm ta nga! Cơ mà nghĩ nghĩ, lại không kể nổi. Bởi con cẩu kia, nhìn kiểu gì cũng thấy giống Giang Trừng! Thiện tai, thiện tai!

- "Có thể sao?"

-" Dĩ nhiên có thể, chỉ là hơn mất công một tý!" - Hắn hào hứng kể cho Lam Vong Cơ nghe, để có mảnh đất đó, Ngụy Anh đã mất bao nhiêu cái Triệu Âm kì, bỏ bao nhiêu sức để triệu hồn hoán cốt, tẩy sạch uế khí, đến khi trồng lên có thể ăn thì thôi. Lúc tưới nước, phải đi gần năm dặm, lấy ở thị trấn về tưới, không dám dùng Thủy phù dẫn về, sợ trên đường bị nhiễm độc!

- "Họ bảo ngươi làm?" - Giọng Lam Vong Cơ có chút không tin nổi, trên mặt cũng nhiều biến hóa. Khó tin phải không? Di Lăng Lão Tổ đi trồng rau, ha ha! Mẹ nó, buồn cười chết thôi!

- "Không, họ không bảo! Là Ôn Tình sai ta đi! Nàng thật dữ, ha ha, ta cũng không có cách nào"- Ngụy Vô Tiện nói xong hơi chột dạ, lo bình dấm nhà mình lại tuôn trào. May mà nét mặt Lam Vong Cơ vẫn là một màu nhu hòa như nước, hắn đánh bạo kể tiếp - "Thực ra, nàng cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi! Chắc là nàng thấy ta ngồi trong Phục Ma Điện sắp mọc nấm được rồi, mới lùa ra phơi nắng chút ấy mà! Ta lúc đó, thật rất tệ! Thật tệ..."

- "Ôn cô nương là người tốt, rất giống Ngu phu nhân!"- Đoạn, trìu mến đan tay vào tóc hắn, xoa nhẹ một đường.

Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, cảm thấy bản thân mình sống không uổng phí rồi:

- "Oa, Lam Trạm, ngươi nghĩ thật giống ta! Quả nhiên là tâm ý tương thông!"

Chỉ là phút chốc, hắn tựa như thấy mình đứng giữa đỉnh Loạn Táng Cương, tiếng sáo tịch liêu vang từng hồi. Dòng lệ yếu đuối lại mơ hồ thoát ra. Giọng hắn hơi run, ngân nga giữa đêm thanh vắng, khiến tim ai đó rúng động không ngừng!

- "Nhị Ca Ca, ta biết, ta biết ngươi không thích ta nói lời cảm ơn! Nhưng mà, ta mong ngươi biết, ta cỡ nào hạnh phúc, cỡ nào vui sướng khi có ngươi ở bên. Lam Trạm, cảm ơn, cảm ơn ngươi vẫn luôn ở đây!"

- "Ừm. Đừng nghĩ nhiều, nghỉ đi."



Kiếp trước, Ngụy Vô Tiện thanh danh nát bét, vạn người phỉ nhổ, chết không toàn thây! 

Đúng như thế, thì có sao?

Chỉ cần biết kiếp này, có người bên cạnh bầu bạn, thiên nhai hải giác, duy nguyện quân an!

Một đời, một kiếp, trước mắt là người, tương lai xa xôi, quá khứ phủ mờ, nào có hề chi!

Vậy là đủ rồi!


--------------------------------------

Tiểu kịch trường: 

Liên Hoa Ổ:

Giang Trừng: Át chì iiiii... Chết tiệt!
Ai đó: Vãn Ngâm bị cảm sao? Có cần ta mang dược đến không?
Giang Trừng: (Lắc đầu) Chắc có kẻ nào đó nói xấu ta thôi! Không sao!
Ai đó: Vậy cũng không nên quá lao lực! Gần đây ngươi vất vả rồi, nghỉ sớm đi!
Giang Trừng: Ân!

Sáng hôm sau, tu chân giới truyền ra tin tức, Vân Mộng Giang Thị Giang tông chủ bị cảm nặng! Con mẹ nó, rốt cuộc ai, bằng phương tiện gì làm thế nào mà khiến gã bệnh được vậy?

Kim Lân Đài:

Kim Lăng: Tư Truy, ngươi coi, Hàm Quang Quân nhà ngươi khó ở hả? Ngụy Vô Tiện cũng đâu ở đây, hắn lườm Tiên Tử của ta làm gì?
Tư Truy: ( Thì thào) Như... Ách, Kim tông chủ, cậu nhỏ miệng thôi. Ngụy Tiền bối, ừm, đêm hôm trước mơ thấy ác mộng. Bị. chó. đuổi! ( Trong lòng âm thầm bổ sung, có lẽ một phần là vì cữu cữu của cậu cắp mất người đi, Hàm Quang Quân không thể trút giận lên họ, mới đành trải lòng cùng Tiên Tử. Ân, chính là vậy!)

Tác giả: Truy Cưng, ngươi rình trộm trong tĩnh thất hả? Sao cái ếu gì cũng biết thế! Nếu có thể, thương lượng chia sẻ tin tức chút được chăng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com