Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Chương 23.

Đêm xuống, Vân Thâm lại chìm trong sự im ắng trong tĩnh mịch. Ánh đèn vẫn len lói nơi Tĩnh Thất quen thuộc, hôm nay lại qua một ngày không nghe được tiếng của người kia, chẳng nghe người nọ lải nhải không ngừng, hay... không được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của ai đó.

Thiếu niên mang trong mình nét cười phóng khoáng, thâm tình, gương mặt xán lạn thật làm cho người ta nhớ nhung. Vài ngày nay trong phòng không thấy bóng dáng người nọ quả thật Lam Vong Cơ có chút khó chịu. Mỗi ngày khi về đến Tĩnh Thất đều đã nghe tiếng nói trong trẻo gọi y một tiếng "Lam Trạm" bắt đầu làm nũng với y hiện giờ lại chẳng còn nữa quả thật có chút trống vắng.

Trước đây y luôn thích sự yên tĩnh Tĩnh Thất lúc nào cũng lặng lẽ, im lìm nhưng sau khi ai đó vào đây, Lam Vong Cơ lại thích nơi này trở nên ồn ào, nếu không y sẽ cảm giác lạ lẫm, tựa như nơi đây không phải thư phòng của mình. Y thích đi sau lưng người nọ, thích dọn dẹp những thứ hắn bày ra, và thích cả đôi môi dịu ngọt của hắn.

Thiếu niên mang trong mình cánh môi mềm mại, khi chạm vào có cảm giác dễ chịu, đầu lưỡi nhỏ nhẹ nhàng quấn lấy y, làm Lam Vong Cơ hoàn toàn không chịu nổi. Nụ hôn dịu ngọt, mang theo tia ấm áp, cùng làn da trắng mịn của Ngụy Vô Tiện, làm y chỉ muốn vuốt vẻ không ngừng tấm eo mỏng manh của hắn. Điểm yếu ở vị trí eo luôn bị Lam Vong Cơ tận dụng khai thác, mỗi khi y chạm vào cả người hắn sẽ vô thức mà mềm nhũn ra, cuộn tròn trong ngực y đòi sự che chở. Ngay lúc đó thậm chí y muốn đè hắn xuống mà khi dễ một trận. Nhưng nghĩ tới điều gì đó nên đành kiềm nén dục vọng xuống.

Do quá yên tĩnh, kèm theo sự tức giận lúc sáng nay nên Lam Vong Cơ hoàn toàn không thể chợp mắt. Liền ngồi dậy khoác lấy ngoại bào ra ngoài tản bộ. Thải Y Trấn đã quá nửa đêm, mọi thứ dường như trở nên càng vắng vẻ. Một thân bạch y tay cầm Tị Trần lạc lõng giữa đường lớn, chân y cứ đi, đi mãi mà cũng không biết đến nơi nào. Đôi chân Lam Vong Cơ rảo bước về phía cuối đường thì phía sau vang lên giọng nói của một nữ tử:

"Vương gia, xin ngài dừng bước."

Bước chân của Lam Vong Cơ sau khi nghe gọi đúng tên khẽ ngưng lại quay đầu nhìn. Nữ tử khoác trên y phục đỏ rực, đầu cài trâm vàng, gương mặt sáng láng nhưng thoáng nhìn có gấp gáp, nét mặt cũng khẽ dao động. Xác nhận được người trước mặt là ai, Lam Vong Cơ theo bản năng tự nhiên mà lùi về sau hai bước, duy trì khoảng cách thích hợp giữa hai người.

"Vương gia, xin ngài chớ vội, ta đến đây có việc để nói."

Lam Vong Cơ vẫn không nói gì, mỗi bước nàng tiến lên, y đều không tiếng động mà lùi lại. Nữ tử kia cuối cùng cũng không chịu nổi được với cái cách cư xử đến xa lánh này của y vội vàng giải thích.

"Ôn Tình ta đây không có ý gì chỉ mong ngài cứu đệ đệ ta."

Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn người trước mặt nhưng vẫn không đáp. Ôn Tình hơi thở gấp gáp, trên người nếu nhìn kĩ có cả vết bầm xanh xanh tím tím, nhìn thấy biểu tình của y trong lòng càng gấp gáp hơn nói:

"Xin ngài giúp ta, đệ đệ ta vốn không chịu nổi nữa rồi."

Lam Vong Cơ nhìn thấy vẻ mặt của nàng chắc hẳn phải có việc gì rất quan trọng đành mở miệng đáp:

"Cô.... làm sao đến đây?"

"Khoan đã, phía sau có người."

Ôn Tình nhìn thấy một nam nhân từ phía xa, khá xa chỗ hai người nhưng chí ít vẫn nhìn thấy được hình dáng của Lam Vong Cơ, nhưng không thể nghe được họ đang nói gì. Dù sao đi nữa ở thời gian hiện tại, võ công của Lam Vong Cơ đã rất cao cường dù có phái người đi điều tra cũng sẽ không dám mạo hiểm đến gần. Lam Vong Cơ nghe thấy vốn dĩ định quay lưng lại xem thì bị Ôn Tình kéo tay áo nói:

"Vương gia, xin ngài giúp ta diễn một vở kịch."

Dù người đó ở khá xa nhưng Ôn Tình vốn đã nhận định được người đó là do Ôn Nhược Hàn phái đến. Chuyện này là phải nói đến chiều nay, sau khi từ buổi thượng triều về Ôn Nhược Hàn tức giận đùng đùng vì mất mặt trước nhiều người như thế liền đem hai tỷ đệ Ôn Tình ra trút giận. Đến khi được báo tin rằng Lam Vong Cơ đang ở ngoài Thải Y Trấn ông liền nói với Ôn Tình bắt nàng ra tiếp cận, ngoài mặt Ôn Tình chẳng mấy chấp nhận nhưng đáng tiếc, ông ấy lại lấy đệ đệ của nàng, làm mồi nhử buộc nàng phải làm vậy. Đã vậy còn không tin nàng nên đã sai người tra xét, Ôn Tình vì để đánh lừa tên kia nên đã quyết định như thế.

Chưa kịp để Lam Vong Cơ trả lời, Ôn Tình đã hết cách nép vào người y. Tất cả nàng làm bây giờ chỉ để bảo vệ Ôn Ninh, nếu Ôn Nhược Hàn biết được tin nàng không làn theo lời chắc chắn Ôn Ninh sẽ gặp hoạ. Nhìn thoáng qua giữa Lam Vong Cơ và Ôn Tình có một khoảng cách nhất định nhưng vì góc nhìn của gã kia quá xa lại rất dễ gây hiểu lầm. Nên thành ra nhìn chẳng khác nào Lam Vong Cơ y ôm.... một nữ nhân.

"Loảng xoảng" một tiếng.

Trần Tình rơi xuống đất, ngọc bội vỡ nát, mang theo tiếng động làm hai người đứng đấy khẽ giật mình, quay lại xem. Thiếu niên hắc y vừa thấy được gương mặt cùng hành động của họ lúc nãy, chân như đứng không vững, cả Trần Tình trên tay cũng trượt xuống, làm vỡ miếng ngọc trên tua rua. Nét mặt từ bất ngờ sang bàng hoàng đến không thể chịu được nữa, dứt khoát quay lưng chạy đi.

Con ngươi màu lưu ly của Lam Vong Cơ khẽ chấn động, trái tim đập mạnh liên hồi, không kịp suy nghĩ đã quay lưng đuổi theo. Ôn Tình vốn dĩ đến cầu giúp đỡ đến cuối cùng lại bị bỏ lại cũng có chút khó xử. Vị hắc y kia từ phía xa nàng liền nhận ra là ai Vương phi của Hàm Quang Quân Ngụy Vô Tiện. Phu thê hai người bọn họ vì hành động của nàng mà gây ra hiểu lầm thật sự Ôn Tình có chút áy náy.

Ngụy Vô Tiện bước chân nhanh hơn chạy, hốc mắt đã ửng lệ. Nếu nhớ không lầm thì hiện giờ hắn đang ở Di Lăng, tại sao lại chạy về đây? Sau khi Ngụy Vô Tiện trở về phòng thật sự đầu óc hắn lúc đấy như nổ tung, hoàn toàn không thể nghĩ được gì, chỉ biết là bản thân đã không thể sống mà không có y. Trong tâm trạng rối như tơ, không biết một thế lực nào đó thôi thúc hắn về Vân Thâm.

Ngụy Vô Tiện một bên cưỡi ngựa, cưỡi đến tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Tính ra từ Vân Mộng đến Vân Thâm khá xa đi đường thì mất hơn nửa ngày, còn nếu dùng ngựa với tốc độ bình thường thì tầm năm canh giờ là tới. Nhưng lúc đó khi Ngụy Vô Tiện trở về phòng, suy nghĩ rối rắm thì cũng đã quá giờ Dậu mới xuất phát. Mà hiện giờ mới chưa hết giờ Tý đã đến được đây chứng tỏ hắn gấp gáp như thế nào. Sợ hãi ra sao, nhưng đổi lại là thứ làm Ngụy Vô Tiện tim như bị xé ra, máu đẩy vào tuần hoàn như ngưng đọng, hơn thở càng ngày càng nóng, mũi đã bắt đầu nghẹn dần.

"Ngụy Anh!"

"Ngụy Anh!"

Người kia dường như không nghe thấy đôi chân cứ chạy chạy đến mức như thể dùng hết sức để chạy. Chạy để trốn tránh, để không phải nhìn nhận lại sự thật là Lam Vong Cơ y muốn nạp thiếp. Tâm trạng lúc đầu vốn đã rối như tơ nay gặp phải tình huống này vốn là ngổn ngang đến không thể tưởng tượng nổi. Dù cho là thiếu niên chạc tuổi nhau nhưng so về mặt nào thì thể lực của Lam Vong Cơ vẫn chiếm phần hơn. Chẳng bao lâu đã đuổi kịp người nắm lấy tay hắn buộc đôi chân kia phải dừng lại. Gương mặt thiếu niên thường ngày phóng khoáng nét cười hiện tại phủ một tầng đỏ ửng, hai mắt giăng đầy tơ máu, cơ thể vô thức mà né tránh y.

"Ngụy Anh, nghe ta nói..."

"Lam Vong Cơ, ngài đừng qua đây."

Ba chữ "Lam Vong Cơ" này thốt ra khiến tim y như bị đăm thủng, người nọ tưởng chừng sẽ không bao giờ dùng ngữ điệu như thế để nói chuyện với y nhưng hiện tại hình như đã khác rồi. Người nọ né tránh y một cách đáng sợ, điều mà Lam Vong Cơ luôn bất an. Ngụy Vô Tiện sẽ trốn tránh mình. Nhìn thấy gương mặt người nọ thế này lồng ngực y như bị ai đó bóp đến khó thở.

"Ta, chuyện này....."

Câu nói chưa kịp thốt ra đã bị Ngụy Vô Tiện chặn lại:

"Chuyện này làm sao? Tận mắt ta đã chứng kiến ngài còn có thể giải thích được gì?"

Bước chân Lam Vong Cơ muốn lại gần hắn, nhưng một bước y tiến người nọ lại lùi. Một cảm giác khó chịu khó tả, chẳng phải trước kia rất thích như thế sao? Ngụy Vô Tiện chẳng phải rất yêu thích cách Lam Vong Cơ ôm vào lòng nhưng sao lần này lại tránh né. Chẳng lẽ hắn thực sự là đã hết... tin y rồi sao?

"Ta...."

Vốn dĩ rất muốn giải thích đấy, nhưng khi đến cổ họng thì không thể thốt ra lời. Ngay từ khi còn nhỏ y đã không thích nói chuyện, lại ít khi tiếp xúc người ngoài. Mấy chuyện của thiên hạ họ hiểu ra sao là chuyện của họ y cũng chẳng muốn bàn cãi. Nhưng đây là lần đầu y muốn giải thích. Muốn nói với người nọ rằng không phải như vậy như khi muốn nói lại không biết dùng từ nào để diễn tả. Với tình cảnh bây giờ, y đang bị đẩy vào một thế bị động chẳng khác chi một tên "phạm nhân" đang cố gắng minh chứng cho việc làm sai trái của mình. Cái cách mà y đang suy nghĩ câu giải thích lại khiến cho người ta nhìn ra rằng y đang cố biện minh cho mình, tìm lý do đến một cách khó khăn.

"Ta vốn dĩ tưởng rằng, ngài là người đàn ông duy nhất không dính vào tam thê tứ thiếp. Nhưng có lẽ ta đã quên, ngài là một nam nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com