Tập 15: Lễ tang
Canada là một nơi an tĩnh, bầu trời trong sáng, giáo đường cổ kính, mỗi ngày tản bộ trên đường phố chung quanh toàn là cao tầng màu đỏ, phảng phất đưa thân vào tòa thành.
Xuyên qua thành thị xinh đẹp, đúng giờ đến y viện thăm Diệc Phàm. Thế Huân tìm y viện tốt nhất cho hắn, một người trong phòng bệnh, từ cửa sổ nhìn ra ngoài là một hồ nhân tạo rất đẹp.
Mỗi ngày ngồi bên Diệc Phàm kể co hắn nghe những gì đã xảy ra, thế nhưng hắn lại không khởi sắc chút nào, lúc nhàm chán tôi sẽ đến công viên nhìn bọn nhỏ ngồi ven đường vẽ một chút, hoặc đến giáo đường an tâm cầu xin, một người phảng phất không có phiền não, chỉ im lặng.
Mà tôi cũng đã quen cuộc sống như thế, quen với khí tức Canada này.
Thỉnh thoảng Nghệ Hưng gọi điện thoại cho tôi, cười nói mình rất tốt, mặc dù tôi biết hắn không muốn tôi lo lắng, thế nhưng tôi vẫn đau lòng dặn dò hắn nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó hắn đột nhiên nói với tôi: Lộc Hàm đính hôn, là cô gái mà trước đây anh đã từng diễn kịch chung.
Nghe tôi trầm mặc, Nghệ Hưng gấp gáp giải thích: Lộc Hàm đợi cậu lâu như vậy, người trong nhà sốt ruột buộc hắn đi lấy vợ, Mân Thạc, mình cảm giác Lộc Hàm tuyệt không vui sướng, lẽ nào hai người thực sự không thể thành sao?
Mắt mờ đi, tôi cười nói sang chuyện khác, không muốn biết tất cả về Lộc Hàm, như vậy tôi sẽ có rất nhiều lý do khóc thầm, bởi vì tôi sợ đáy lòng mình vẫn còn tàn niệm với anh.
Chỉ là thỉnh thoảng ngủ không được vào buổi tối, mở di động cũ ra nhìn hình ảnh mình và Lộc Hàm chụp chung đến đờ ra, tuy rằng liên tục ấn số của Lộc Hàm nhưng trước khi chuông reng đã đóng máy, sau đó len lén trùm chăn lau nước mắt.
Gọi thì nói cái gì, có thể trách anh sao? Cả đời này chưa chắc Diệc Phàm sẽ tỉnh lại, lẽ nào mình ích kỷ muốn anh chờ mình cả đời sao?
Có đôi khi tôi tình nguyện mình là nhân ngư có cuộc sống vĩnh hằng, cũng không có ái tình như nhân loại, tuy rằng sinh mệnh trân quý hơn ái tình, nhưng có đôi khi ái tình so với sinh mệnh càng thêm dằn vặt người hơn.
Thời gian cứ ngày càng trôi, bệnh tình ba ba cũng ngày càng nghiêm trọng, trước khi ông ly khai nhân thế, tôi đi đến Mỹ vấn an ông vài lần. Ông bị tắc động mạch não phát chứng si ngốc, đã không nhận ra tôi là ai. Trước khi nhắm mắt lại vẫn một mực kêu tên tôi, sau đó nói xin lỗi tôi. Tôi biết ba ba muốn nói cái gì, ông thay mẹ xin lỗi, vì chuyện của bọn họ mà lưng đeo quá nhiều tình trái.
Chảy nước mắt vuốt mái tóc trắng bệch và gương mặt tràn đầy nếp nhăn của ba ba, lòng tôi cảm thấy hổ thẹn vì luôn bị chuyện của mình ràng buộc, nên rất ít chân chính quan tâm tới ba ba, phải là tôi xin lỗi ông mới đúng.
Sửa sang lại một ít đồ của ba ba, rồi dàn xếp đưa Thôi thúc thúc lớn tuổi sang trại an dưỡng tốt nhất nước Mỹ. Tôi đang chuẩn bị đem tro cốt ba ba mang về Hàn quốc đặt chung một chỗ cùng mẹ, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Thế Huân "Ngày hôm nay Nghệ Hưng giải phẫu thất bại... đã qua đời."
Đột nhiên tôi chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, không còn nghe được Thế Huân nói gì đó ở bên kia, điện thoại trong tay từ từ trợt trong lòng bàn tay rơi xuống đất.
Vẫn biết bệnh của Nghệ Hưng chữa không khỏi, hơn nữa càng them nghiêm trọng, nhưng đột nhiên đả kích như vậy, tôi vẫn không cách nào tiếp thu. Nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây giữa hai chúng tôi, tôi thì luôn luôn tổn thương Nghệ Hưng, mà hắn vẫn trước sau như một bồi bên cạnh tôi, chẳng bao giờ ly khai.
Bay trở về Hàn quốc, một thân hắc y đứng ở mộ bia, tôi ngơ ngác không biết nên nói cái gì, hình Nghệ Hưng trên mộ bia cười rất an tĩnh. Lấy tay sờ sờ đôi mắt đen láy thuần khiết ấy, lòng tôi đau đến vô pháp hô hấp, Nghệ Hưng một mực lặng yên đứng bên cạnh mình, mà đột nhiên ly khai vĩnh viễn ... tôi cảm thấy mọi chuyện trong phút chốc biến đổi quá nhanh, trong mơ hồ tôi còn cảm nhận được nụ cười má lúm đồng tiền ấy thân thương cỡ nào, nó khiến người ta đau xót không nguôi.
"Đây là lá thư trước khi lên bàn mổ Nghệ Hưng đã viết cho anh."Thế Huân đưa một phong thơ cho tôi, tôi lau nước mắt vội vã mở:
Mân Thạc,
Vốn muốn cờ khi nào bệnh tình chuyển biến tốt mình và Thế Huân sẽ tới Canada thăm cậu, thế nhưng lần này ...
Có đôi khi mình nghĩ, căn bản ngay từ đầu mình cũng gần chết rồi, nếu như ngày đó không phải Diệc Phàm mà là mình đẩy cậu ra, thì hiện tại có thể cậu và Lộc Hàm đã ở cùng một chỗ?
Mình chẳng bao giờ muốn nhìn cậu khóc, mình luôn mong cậu được hạnh phúc, thế nhưng lại phát hiện mỗi lần đều làm cho cậu thống khổ hơn.
Mân Thạc, mình xin lỗi cậu.
Cậu nhớ phải thật hạnh phúc nha, dù ở trên trời mình vẫn luôn bảo vệ cậu.
Thực sự, phải thực sự hạnh phúc đó.
"Nghệ Hưng, cậu thật khờ." Cầm lá thư, tôi không cách nào khống chế tâm tình của mình mà khóc lớn lên, Nghệ Hưng kiên trì muốn Thế Huân chôn hắn trong giáo đường ở đảo Tể Châu, nơi đó trừ hắn ra còn có tro cốt Đậu hũ, có lẽ Nghệ Hưng muốn cùng Đậu hũ phù hộ tôi hạnh phúc.
Nghệ Hưng ngốc nghếch, sau khi tôi nói Đậu hũ qua đời thì đã từng len lén tới đảo Tể Châu thăm nó, lại đi mà không nói với tôi một câu, bởi vì hắn sợ tôi sẽ thương tâm, sợ tôi áy náy vì không có chiếu cố Đậu hũ thật tốt.
Không biết khóc bao lâu, giữa lúc sắp ngã quỵ tôi được Thế Huân đỡ lấy, hai chúng tôi chuẩn bị quay về bất chợt gặp lại Lộc Hàm. Mắt anh cũng hồng hồng có thể là đã khóc, đột nhiên thấy tôi sửng sốt một hồi rồi dừng bước, có điểm kinh ngạc mở miệng: "Mân Thạc... ."
Lộc Hàm vẫn đẹp trai như xưa, chỉ là kiểm có điểm ốm hơn, và thích mặc áo khoác lông màu rám nắng, ngẫm lại xa nhau từ lần trước, chúng ta có bao nhiêu năm không có thấy? Có hơn ba năm chăng? Thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, 19 tuổi chúng ta gặp nhau, khí tức hài tử còn chưa rút đi, nhưng bây giờ chúng ta cũng đã là nam nhân ba mươi tuổi.
Tôi theo bản năng nhìn một chút cô gái bên cạnh anh, và trên tay bọn họ là chiếc nhẫn đính hôn, tôi lại làm bộ kiên cường nở nụ cười.
Đây hết thảy tựa hồ giống như chuyện đã định trước, mặc dù chỉ là hạnh phúc nhỏ nhưng vẫn cách chúng ta rất xa, tôi có thể cho Lộc Hàm tất cả những gì của mình, nhưng không thể khiến anh hạnh phúc thực sự. Tôi hiểu rõ vấn đề này, hãy để Lộc Hàm cứ sống hạnh phúc như một người đàn ông bình thường.
Đợi được Thế Huân và cô gái có ý thức đi xa, hai người chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, thật lâu không nói gì.
Tôi miễn cưỡng đánh vỡ không khí trầm mặc: "Lộc Hàm, hạnh phúc không?"
Anh có điểm nghẹn ngào nhìn vào mắt tôi: "Mân Thạc, em biết..."
"Đúng vậy, em vẫn biết, Lộc Hàm, anh phải thật hạnh phúc."
"Mân Thạc, em là đồ ngốc." Mắt của Lộc Hàm đã ươn ướt.
Nghe được Lộc Hàm kêu tôi là đồ ngốc một lần nữa, tôi khó chịu nhìn anh, lại không biết làm thế nào.
Lộc Hàm đột nhiên cứ như vậy ôm tôi thật chặc: "Mân Thạc, nếu như anh bảo em ở lại, em sẽ ở lại chứ?"
Cố nén nước mắt, tôi tĩnh táo giật tay Lộc Hàm ra: "Chúng ta đã vô pháp quay đầu lại, không nên mắc thêm lỗi lầm thương tâm đến nhiều người nữa, được chứ?"
Buông tay Lộc Hàm ra, tôi chậm rãi quay đầu cho anh bóng lưng kiên định nhất, phía sau truyền đến tiếng khóc Lộc Hàm:"Bất năng thương tổn nhiều người, vì vậy em nhất định thương tổn ta anh? Kim Mân Thạc, rời xa em, anh đã không còn hạnh phúc."
Nghe Lộc Hàm nói tôi dừng bước một hồi, sau đó mới chậm rãi rời khỏi tầm mắt ấy, đưa lưng về phía anh, tôi nhắm mắt lại cố ngăn nước mắt lại sắp chực chờ.
Lộc Hàm, tánh mạng của em được thừa hưởng sự yêu thương của rất nhiều người, trọng trách đang nặng tâm lý em, vì sự tồn tại của em mà quá nhiều người gặp bất hạnh, thì em làm gì có tư cách đòi hạnh phúc?
Tình yêu của em đang từ từ héo rũ, sau đó tan tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com