Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 18: Chia lìa

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ rút máu xét nghiệm, cho uống thuốc giảm đau Nghệ Hưng mới nặng nề ngủ.

Nhìn Nghệ Hưng tái nhợt, tôi khẩn trương hỏi bác sĩ: "Cậu ấy có sao không bác sĩ?" Bác sĩ thở dài: "Cậu ta không sao, chỉ là tái phát, bệnh này cần phải uống thuốc khống chế, tâm tình không thể quá kích động. Nhưng dạo gần đây lại hay uống rượu kích thích đến bệnh tình, chắc là vì có chuyện, hiện tại nó bắt đầu chuyển biến nghiêm trọng rồi."

Nghe xong lời của bác sĩ, tôi cực kỳ đau lòng. Tôi là kẻ đáng chết, chỉ biết để ý tới tâm trạng Lộc Hàm mà quên mất Nghệ Hưng so với mình càng cần thêm quan tâm.

Lão Thiên, con nên làm sao bây giờ. Lộc Hàm, anh đã nói chỉ cần ngực có ái thì làm gì cũng rất khoái nhạc, nhưng vì sao chúng ta ái lại khổ cực như vậy, phải nhiều người vì chúng ta mà thụ thương?

Một hồi, ba ba và mẹ của Nghệ Hưng cũng chạy đến, bà khóc rất nhiều, sau đó cùng ba ba đến đi phòng làm việc của bác sĩ hỏi thăm bệnh tình.

Lẳng lặng ngồi ở trên giường bệnh nhìn Nghệ Hưng vẫn đang ngủ say, nhìn gương mặt tái nhợt, lông mi còn chưa khô nước mắt, nghĩ hắn vì tôi mà làm nhiều việc bề bộn như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, hận không thể nằm ở chỗ này là mình.

Nghe Thôi thúc thúc nói, mẹ của Nghệ Hưng đã ly hôn với cha hắn, công ty của ông vì hắn bị ảnh hưởng rất nhiều, mặc dù là báo ứng nhưng vì sao tôi thấy thương tâm. Nghệ Hưng, tôi là kẻ mang đến bất hạnh cho cậu. Nghệ Hưng hiền lành nhân hậu, tôi không thể nào thương tổn cậu thêm nữa.

Lau nước mắt, thất thần đi ra phòng bệnh, nhẹ lướt qua cửa phòng bác sĩ nghe được bên trong truyền đến tiếng nói: "Bà nên đưa cậu ấy đi nước Mỹ trị liệu, tuy rằng bệnh này không chết, thế nhưng cậu ấy không uống thuốc đúng hạn đã khiến bệnh tình chuyển biến xấu, như vậy rất dễ dẫn đến liệt nửa người. Cậu ấy nên đi đến đó dùng khí trị liệu tốt nhất, đúng hạn uống thuốc khống chế bệnh tình."

Lúc này mẹ Nghệ Hưng nóng nảy: "Nó vẫn bướng bỉnh muốn ở thủ đô, tôi khuyên thế nào nó đều không nghe, tính tình của nó rất quật cường."

Nghe xong lời này, lòng đau. Quay về ký túc xá muốn giúp Nghệ Hưng mang theo ít quần áo, lại ngoài ý muốn thấy được một quyển nhật ký, mặt trên toàn bộ ghi lại tất cả cảm tình Nghệ Hưng đối với tôi. Đảo những chữ viết quen thuộc này, nước mắt tôi cứ chực chờ như muốn rơi trên mỗi trang giấy, lúc này Đậu hũ nhảy lên kêu ăng ẳng. Tôi là tên xấu xa, không biết bao lâu rồi chưa chiếu cố tới nó, ôm Đậu hũ tôi kiềm không được mà sụt sịt.

Ra khỏi phòng chợt thấy sắc mặt Lộc Hàm tái nhợt xuất hiện ở trước mặt, ánh mắt của anh đỏ bừng, chắc đã khóc nhiều lắm.

Cầm quyển nhật ký Nghệ Hưng, tôi kiên cường hỏi anh: "Lộc Hàm, anh vẫn khỏe chứ?" Lộc Hàm ôm tôi thật chặc: "Không có em bên cạnh, anh gần như nổi điên. Mân Thạc, mặc kệ chuyện gì xảy ra chúng ta đều phải cùng một chỗ, có được không?"

"Cùng một chỗ? Anh lấy cái gì mà nói cùng tôi một chỗ?"

Lộc Hàm bị lời của tôi làm ngẩn người "Anh, anh..."

Nhìn dáng vẻ Lộc Hàm khẩn trương, lòng tôi như lấy máu, thế nhưng tôi lại không thể để Lộc Hàm biết được: "Rời khỏi chỗ này chúng ta không có gì cả, ngay cả cái ăn cũng thành vấn đề thì chúng ta làm sao cùng một chỗ?"

Lộc Hàm xúc động, cầm lấy tay tôi: "Em nói gì? Mân Thạc, em muốn chia tay với anh sao?"

Tôi cố nén nước mắt: "Đúng vậy, anh cứ coi như giữa chúng ta chẳng có gì xảy ra cả."

"Anh không tin, em không phải là người như thế." Lộc Hàm cố sức cầm lấy tôi không tha. Tôi giãy giụa hất tay anh ra, bởi vì anh dùng quá sức nên tôi có gỡ thế nào cũng không ra. Nhất thời tôi dùng hết khí lực đánh anh một bạt tai.

Lộc Hàm ngây dại vì hành động này, liền chậm rãi buông lỏng tay.

Bất năng để cho anh thấy tôi mềm yếu, tôi liền ôm Đậu hũ nhanh chóng chạy lên xe của Thôi thúc thúc, sau đó tựa ở trên cửa xe tôi mới dám khóc.

Tôi mệt mỏi, thực sự mệt mỏi quá, đã từng không hiểu vì yêu mà hy sinh tất cả của mẹ. Và cho tới ngày hôm nay mới hiểu được, nguyên lai khi yêu một người lòng của mình không cách nào khống chế được.

Mang theo Đậu hũ đến bệnh viện. Nghệ Hưng tỉnh lại thấy Đậu hũ thì cao hứng ôm nó vui đùa, tôi nhẹ nhàng nói với Nghệ Hưng: "Nghệ Hưng, tôi muốn du học ở Mỹ, cậu đi cùng tôi nha."

"Sao đột nhiên cậu muốn đi du học ở Mỹ?" Buông Đậu hũ xuống, Nghệ Hưng kỳ quái hỏi tôi, tôi liền nói dối: "Bay giờ xảy ra chuyện như vậy mọi người đều biết tôi thì sao còn mặt dày ở lại?"

"Vậy Lộc Hàm đâu? Hắn sẽ thế nào? Cũng cùng đi du học với cậu?" Nghệ Hưng nhìn thẳng mắt tôi, tôi lại không có can đảm nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Không, cậu ấy ở lại Trung Quốc, cậu ấy có chuyện riêng của mình, sau này chúng ta không có bất cứ quan hệ gì nữa."

Nghệ Hưng ôm tôi vào trong ngực: "Mân Thạc, xin lỗi, có phải là hắn hiểu lầm mình và cậu có cái gì? Bây giờ chúng ta đi tìm hắn, mình nói rõ ràng với hắn."

Nhìn Nghệ Hưng thực sự muốn làm, tôi cuống quít đè Nghệ Hưng lại lên giường: "Thực sự không cần, cậu ấy không thể cùng tôi đi khắp nơi được." Cố nén nước mắt, tôi không dám nhìn ánh mắt của Nghệ Hưng: "Nghệ Hưng, lẽ nào cậu không muốn đi với tôi?"

Nhìn dáng vẻ run run, Nghệ Hưng liền hốt hoảng ôm tôi: "Sau này cậu muốn đi đâu mình sẽ theo cậu đến đó, nếu như cậu nguyện ý, mình sẽ lưu lạc khắp nơi cùng cậu."

∗∗∗

Trước khi lên máy bay, tôi len lén đến nhìn rạp chiếu phim lần trước hai chúng tôi cùng nhau đến. Nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, nhớ tới ngồi xe bus tựa ở trên vai nh, nghĩ anh đã dùng qua cái ly hình con nai nhỏ, nghĩ anh chỉ thích uống mỗi trà xanh, nghĩ chúng ta đã từng dùng chung chuông di động. Nghĩ khi tôi khó thầm, ngón tay thon dài anh đàn dương cầm; nghĩ lúc tôi tức giận, anh mỉm cười đưa tới chocolate;

"You and I toghether It's just feel alright

Anh sẽ không bao giờ nói lời chia tay. Dù ai nói gì đi chăng nữa, anh sẽ luôn bảo vệ em

Anh và em cùng với nhau, đừng rời tay anh bởi anh sẽ không nói lời tạm biệt. Em là tình yêu duy nhất đối với anh."

Lộc Hàm, sau ngày đó anh lại dẫn em đi xem bộ phim như vậy, để em từ nay về sau càng thêm ưu thương.

Nhớ khi tôi ngồi xe bus luôn luôn chọn ở hàng cuối cùng bên trái vị trí cửa sổ, ngủ ở phía trên, mong muốn lúc tỉnh lại có một người đang cầm một bó uất kim hương to mỉm cười xuất hiện ở bên người.

Lộc Hàm, đã có lúc em cho rằng người kia, sẽ là anh.

"Anh không thể với tới, ôm em vào lòng ngực. Điều bí ẩn mà dù anh có nhắm mắt lại cũng chẳng thể mơ thấy nữa. Không thể đặt bút viết hết câu chuyện về em. Bi kịch khi càng muốn đến gần thì càng đau khổ. Tình yêu này khó thể chống lại.

Stop stop stop stop, yeah. Ái tình ấy khó lòng kháng cự. Stop stop stop, yeah. Anh ngăn cản bản thân gào thét tên em. Sợ ánh trăng trong mắt sẽ làm ướt đôi cánh em, người yêu ơi"

Lộc Hàm ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com