Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 4: Gặp lại

Từ trước đến nay mẹ luôn tương tự như vậy, cũng chính vì người mình quan tâm, tôi thực sự một lần lại một lần buông tha hạnh phúc của mình.

Kiên trì, có một lần tôi chịu nhịn Diệc Phàm xoi mói, đem thiết kế của mình sửa lại hoàn toàn, mãi cho đến khi hắn hài lòng mới thôi, cái gì cũng bỏ chỉ còn lại có sắc điệu xanh nhạt, vì hắn nói hắn cũng rất thích màu lam.

Đi tới địa điểm quay chụp quảng cáo, tôi, mấy người phụ tá và nhân viên công tác đã đến, gặp được tôi thì rất cung kính hỏi hảo. Tôi ngồi xuống bên đạo diễn, nói với ông ta đại khái một chút ý kiến, đột nhiên một đôi giày cao gót xuất hiện ở trước mặt tôi.

Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra người tới chính là Angela Baby, cô ấy ném vở trên tay tôi, rất không khách khí nói rằng: "Cái người thiết kế quảng cáo này là cậu? Vì sao lại lấy màu xanh là chủ đạo? Là màu cam mới đúng, tôi ghét màu xanh nhất, mau đổi lại cho tôi."

Nhìn cô ấy ăn mặc rất hở hang, tôi cảm thấy không khỏe, nén giận, tôi đứng lên: "Xin lỗi, xã trưởng công ty của các người đã đồng ý thiết kế quảng cáo của tôi, chúng tôi phải phải làm theo cái dự án này."
"Xã trưởng? Anh Phàm đáp ứng rồi? Điều này sao có thể ... . ."

"Tại sao lại không thể?" Một thanh âm lạnh lùng vang lên, tôi và Angela Baby đồng thời quay đầu lại, Diệc Phàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.

Angela Baby vừa nhìn thấy hắn, lập tức sửa lại ngữ điệu quyến rũ, dựa vào bờ vai của hắn làm nũng: "Anh Phàm, sao anh có thể đồng ý chứ? Anh không biết em ghét màu xanh nhất sao?" Diệc Phàm đẩy Angela Baby ra, vẫn biểu tình như cũ: "Cô làm gì có cái khí chất thích hợp với lam sắc."

Một câu nói khiến Angela Baby câm nín, nhìn cô ấy tức giận nhưng không dám phát tác, ta bắt đầu trộm cười trong lòng. Lúc này đột nhiên tôi thấy xa xa đi lai một người nam nhân, đường viền quen thuộc làm nước mắt tôi thoáng vọt tới, người đàn ông này đã qua 6 năm tôi chua từng gặp lại – Lộc Hàm.

Tóc của anh khá dài, đã không còn là thiếu niên thích mặc quần áo vận động màu đỏ, tóc màu rám nắng nay đã là màu đen tuyền và khoác lên tây trang lịch lãm, càng thêm có khí chất.

Chậm rãi càng đi càng gần, anh cũng nhìn thấy tôi, sửng sốt một hồi lâu mới đi tới tôi và Diệc Phàm, chào hỏi một tiếng: "Xã trưởng." Sau đó rất lễ phép chào hỏi tôi: "Kim tổng, người khỏe." Trong ánh mắt của anh đã không còn bất luận thâm tình gì, cảm giác được giọng nói ngày nào của anh, tôi im lặng, lúng túng nuốt nước mắt vào trong.

Diệc Phàm lôi kéo anh theo tôi giới thiệu: "Lộc Hàm, cậu ấy có phòng làm việc riêng của mình, tôi thật vất vả dùng số tiền lớn mới cướp được nhân tài về, bây giờ người chế tác của công ty chúng tôi."

Nghe xong Diệc Phàm nói, tâm tôi bắt đầu vui mừng, tôi ly khai thực sự không có uổng phí, Lộc Hàm đã có thể làm những gì mà anh yêu thích, và thành công đến vậy. Tôi có chút vui vẻ nhìn ánh mắt của anh, nhưng anh lại cúi đầu không nhìn tôi.

Lúc quay chụp quảng cáo, Lộc Hàm ngồi cách chổ tôi không xa, tôi vẫn không yên lòng len lén nhìn anh, thế nhưng anh chưa từng liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần.

Diệc Phàm bên cạnh có điểm cảm thán: "Lộc Hàm cậu ấy sau khi thoát được tai nạn xe cộ thì đã khôi phục trị liệu nhiều năm, mới có thể bước đi. Nhưng lại không thể tiếp tục khiêu vũ được nữa, tôi vốn muốn đào tạo cậu ấy làm ngôi sao, đáng tiếc. Giờ hiện tại cậu ấy làm người chế tác cũng không sai, giúp tôi rất nhiều."

Nhìn ra được Diệc Phàm thưởng thức tài hoa của Lộc Hàm, hai người chắc là bằng hữu. Khi nghe xong lời của hắn, lòng tôi càng đau nhiều hơn, nhiều năm trị liệu chân như vậy Lộc Hàm làm sao chịu đựng nổi, tôi thực sự không thể tưởng tượng được.

Thật không ngờ chúng tôi gặp nhau trong cảnh tượng như vậy, lòng bắt đầu rất khó chịu, thế nhưng tôi có tư cách gì khó chịu? Là tôi rời đi trước, là tôi bỏ anh trước tiên, nhưng vì sao bây giờ tôi vẫn còn do dự?

Quay chụp hoàn tất, tôi đang chuẩn bị lái xe về nhà lại bị Diệc Phàm kéo lại; "Hai người chúng ta cùng đi ăn cơm chiều, Kim tổng cậu cùng đi đi."

Vốn muốn cự tuyệt, lúc nhìn thoáng qua Lộc Hàm bên cạnh hắn, tôi cư nhiên theo bản năng đáp ứng, tôi rất muốn biết mấy năm nay Lộc Hàm qua có được không, muốn biết càng nhiều chuyện về anh mấy năm này.

Chúng tôi chọn một tiểu điếm rất cổ, không khí ở đây rất u nhã. Ngồi vào chỗ của mình, Diệc Phàm đưa cho tôi một đĩa ớt, Lộc Hàm thấy được, rất tự nhiên liền đem đĩa đặt trước mặt mình: "Kim tổng không có thể ăn ớt."

Lộc Hàm nói khiến tôi lại càng hoảng sợ, chiếc đũa từ trên tay rơi xuống trên mâm, phát ra âm hưởng thanh thúy, Diệc Phàm kinh ngạc nhìn hai chúng tôi: "Hai người biết nhau?" Lộc Hàm không lộ ra biểu tình gì: "Không biết, nhìn dáng vẻ của Kim tổng là biết chưa từng ăn ớt bao giờ."

Nghe giọng nói không chút ôn độ của Lộc Hàm, còn có cả nhãn thần ảm đạm, đột nhiên tôi chẳng muốn nói gì nữa, lúc ăn cơm chỉ là an tĩnh nghe anh và Diệc Phàm hai người trao đổi qua lại.

Kết thúc bữa cơm, nhân viên chuẩn bị thanh toán, di động của Diệc Phàm chợt vang lên, hắn nhận một cuộc điện thoại nói có chuyện gấp nên bảo Lộc Hàm đưa tôi về nhà (vì xe của tôi tới nhà hàng này đã kêu trợ lý lái đi chổ ba ba).

Giữa lúc Diệc Phàm chuẩn bị phát động xe, hắn dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong xe xuất ra một cái hộp đưa cho tôi. Tôi có chút ngoài ý muốn: "Đây là gì?"

Hắn không trả lời: "Cậu cứ cầm mở ra sẽ biết." Sau đó đem hộp nhét vào trong tay tôi, liền vội vã lái xe đi.

Tôi theo bản năng mở cái hộp Diệc Phàm đưa cho mình, bên trong là bản thiết kế quảng cáo trước kia, hắn đã dùng thủy tinh lồng kính bản thiết kế cho tôi, đặc biệt hai mắt cô gái đẫm lệ khảm đầy những viên pha lê thật nhỏ, cảm giác tràn đầy mộng ảo. Bên trái còn có một tờ giấy: "Cái bản thiết kế này tôi rất thích, nó không thể làm thành quảng cáo được, nó chỉ có thể thuộc riêng về cậu."

Rất cảm động, tôi đột nhiên đối Diệc Phàm có một ít đổi mới, mặc kệ ngoại giới đối với hắn đồn đãi là dạng gì, tôi chỉ tin tưởng cảm giác của mình, hắn như vậy thành công, nhất định là có năng lực cường hãn. Tuy rằng tính tình của hắn biến đổi thất thường, làm người khác sợ, nhưng thỉnh thoảng cũng có một mặt tâm tư nhẵn nhụi.

Ngồi trong xe Lộc Hàm, dọc theo đường đi tôi vẫn rất trầm mặc, Lộc Hàm cũng không nói câu nào. Lúc này đột nhiên tôi phát hiện trên cửa sổ xe bay xuống rất nhiều bóng trắng gì đó, nhìn kỹ nguyên lai là tuyết rơi, tôi đột nhiên hưng phấn vỗ vỗ cánh tay anh: "Mau nhìn, cuối cùng mùa đông năm nay tuyết cũng rơi."

Sau đó mới ý thức tới hành động của mình, cánh tay khoát lên trên tay Lộc Hàm để xuống, mới phát giác Lộc Hàm vẫn chuyên tâm lái xe như cũ, không có gì biểu tình.

Bầu không khí vẫn rất xấu hổ, trầm mặc một hồi tôi thực sự nhịn không được hỏi Lộc Hàm: "Anh hận em sao?" Anh cũng rất bình thản hỏi tôi: "Cho dù có hận cậu, thì cậu sẽ để ý?"

Một câu nói làm lòng tôi ủ rũ, đúng vậy, thời gian đã qua lâu như vậy, 6 năm tình cảm gì đều đã tiêu tan thành mây khói. Mình trông cậy vào cái gì? Mong mỏi điều gì? Cho dù anh còn có thể tiếp thu mình, thế nhưng mình đã không có tư cách này.

Đưa đến nhà, anh rất khách khí nói với tôi một tiếng: "Kim tổng, đi hảo." Sau đó ung dung lên xe, phát động xe.

Có điểm thất hồn lạc phách về đến nhà, tôi mở hộc tủ tầng chót, bên trong có rất nhiều tiểu vật phẩm, đều là trước đây Lộc Hàm tặng cho tôi, là nơi tôi cất giữ những bí mật nhỏ.

Ở đây tràn đầy mối tình đầu ngọt ngào, chỉ thuộc về tiểu thế giới của chính mình, nhẹ nhàng mà vuốt chúng nó, quen thuộc xuất hiện nhiều lần ở trong đầu, mắt bắt đầu thấy không rõ.

Lộc Hàm, tha thứ em không thể quên anh, cho nên em cũng không thể tìm được một người để thay thế anh, hoặc là đối với ái tình, hoặc là đối với anh, anh chỉ là duy nhất mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com