Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

Chap 38

Nó đau đầu quá tới nỗi nó phải gục đầu xuống bàn ôm chặt đầu ko suy nghĩ nữa cho qua cơn nhức đầu này .
Cảm giác mơ hồ một lần nữa hiện lên trong đầu nó , hình như nó thấy nó đang thổi sáo , ko , một cái gì khác nữa nhưng ko rõ .
Chuông điện thoại của nó vang lên đúng lúc , là mẹ gọi
- Dạ con đây . Nó nghe máy
- Nam à con đang ở đâu đấy ?
- Con đi uống cafe mẹ ạ
- Về đi con , có bạn của bố con cùng vk và con tới chơi , con về được ko ?
- Thôi mà mẹ , bố mẹ tiếp họ đi con thấy đâu cần con về đâu
- Tại họ muốn biết mặt con , lại là bạn thân của bố con lên con rảnh thì về nhé
- Thôi mà mẹ , con đâu có rảnh đâu con đang bận mà
- Con nói uống cafe mà bận gì ?
- Tìm lại quá khứ của con
- Con nhớ ra rồi sao Nam ? Giọng mẹ ngạc nhiên
- Dạ chưa nhưng hình như con thấy cái gì đó mà ko biết rõ nó là cái gì . Thôi mẹ cùng bố tiếp khách đi ạ con về sẽ nói với mẹ sau nhé
- Ừ nhưng đừng cố quá đấy con ko lại nhức đầu
- Vâng con chào mẹ
- Ừ chào con .

Nó để điện thoại xuống bàn rồi nhìn lên trên , trùng hợp sao lại nhìn thẳng lên chỗ bàn sáu cô gái kia . Nhìn họ thật xinh đẹp , nếu nó từng làm ở đây liệu nó có quen họ ko nhỉ ? Nó cũng ko biết , mà quá khứ của nó ra sao ? Gia đình nó thế nào ? Nó thật sự rất muốn biết thân thế của nó .

Nó đã quyết định rồi , nó phải biết nó là ai . Ko cần suy nghĩ gì cho thêm đau đầu nữa , nó đứng lên và bắt đầu đi thẳng lên trên chỗ bàn sáu cô gái đang cười nói kia . Tự nhiên nó hồi hộp lạ thường , ko thể hiu vì sao tim nó đập nhanh như vậy nữa . Càng gần họ thì tim nó đập càng nhanh

- Anh cần gì ạ ?
Tự nhiên có con bé phục vụ ra cản nó giữa đường
- Ko . Nó lạnh lùng gạt con bé sang một bên để đi tiếp
Nó cũng ko bit vì sao nó lại thay đổi thế , nó có lạnh nhạt với ai thế bjo đâu . Nó chỉ muốn gặp mấy người kia thôi

- Rầm

Một tiếng động vang trời vang lên từ phía cửa quán làm nó giật mình quay lưng nhìn lại . Thì ra ở ngay cửa quán tự nhiên có hai cái xe máy đâm nhau làm cả quán nhốn nháo chạy ra xem . Quán đông người kinh khủng họ du đẩy chèn nó ra rìa để coi . Ngay cả mấy cô gái kia cũng chạy ra xem . Quán chỉ có một hai người ngồi lại ko ra thôi . Nó ko quan tâm tới vụ tai nạn kia ra sao , nghe tiếng mọi người kêu đưa cấp cứu nhanh ko chết nó cũng kệ
Có cái gì đó như lôi nó cứ đi thẳng lên quầy thu ngân

- Anh thanh toán ạ ? Con bé trông quầy hỏi nó

Nó im lặng ko trả lời vì nó như đâu nghe thấy gì đâu . Rất nhiu thứ mơ hồ hiện lên trong đầu nó . Ánh mắt nó dán vào cây sáo gác phía sau lưng con bé kia , cây sáo gì lạ thật , hình như nó từng thấy ở đâu . Hình ảnh nó ngồi thổi sáo hiện rõ ra trong não . Nó hơi nhứ đầu nhưng ko thể ngăn nó chìa tay ra với cây sáo cầm nó mặc con bé kia nói gì đó

Thật kỳ lạ , hình ảnh nó thổi sáo sao hiện rõ trong đầu nó như vậy ? Phải chăng nó biết thổi sáo ? Nó nhớ lại bài sáo khi nãy của con người mất tích kia thổi để chúc sinh nhật bạn ng ấy nó như thuộc hay sao vậy . Nó nhắm mắt lại cho sáo lên miệng thổi , thổi bằng trí nhớ khi nghe bài sáo đó khi nãy . Bài đó là mộng uyên ương hồ điệp bảo sao nó ko nhớ chứ . Tiếng sáo vang lên , nó nhắm mắt cúi đầu xuống và cứ thế thổi . Nó đâu biết những cử chỉ ấy của nó từ xưa đã luôn vậy , cứ thổi sáo là sẽ nhắm để tập trung hoàn toàn vào bài sáo . Nó cũng ko hiu vì sao nó lại thổi được nữa , nó rất bất ngờ , quá bất ngờ về bản thân . Các ngón tay như tự di chuyển và điều hơi thổi hệt như người thổi sáo trong loa ko khác chút gì cả . Nó cứ thổi và cứ thổi trong cảm xúc , ko cần biết xung quanh ra sao cả . Những giai điệu buồn của bài hát ngân lên da diết , như nỗi buồn trong lòng nó , nỗi buồn của một con người mất trí nhớ .......

Khi nó cảm giác bài hát đã hết thì nó dừng lại ko thổi nữa vì nó cũng chẳng biết thổi gì nữa . Nó mở đôi mắt ra và ngẩng đầu lên thì nó bất ngờ khi tất cả khách trong quán đứng đông nghịt trước mặt nó và vỗ tay ầm ầm khen nó , rất nhiu người còn kêu nó làm bài nữa
Nhưng ánh mắt nó dừng ở sáu người con gái thẳng trước mặt nó chỉ cách vài mét . Họ đều có những dòng nc mắt đang chảy xuống nhưng miệng lại nở nụ cười tươi với nó . Là sao nhỉ ? Nó ko hiu sao nó thổi sáo mà họ lại khóc nữa .

- Cuối cùng anh cũng trở về rồi , em nhớ anh huhu....

Nó đang nhíu đôi mày nhìn họ thì người con gái xinh đẹp với mái tóc đỏ tím chạy lại ôm chầm lấy nó bật khóc lên . Rồi ko chỉ cô ấy mà còn những người con gái khác cũng ôm quanh nó mà khóc , hay thật tự nhiên nó lại được tắm bằng nước mắt @@!!!
Nó ko biết phải làm thế nào với họ , nó chỉ còn cách đứng im mà thôi . Xung quanh mọi người hình như chả hiu gì nhưng vẫn vỗ tay cười , là sao nhỉ ? Nó ko bit cảm xúc trong nó là gì cả , nó ko ôm ai chỉ lặng đứng đó cho tới khi họ buông nó ra
- Ck chữa khỏi bệnh rồi phải ko , sao bjo ck mới về . Người con gái có cái giọng người miền nam vừa sụt xịt vừa nói nhìn nó
- Ck ? Nó nghe mà suýt đứng tim , chả lẽ nó đã ... lấy vk ? @@!!
- Anh còn giận bọn em hả , đừng giận nữa mà bọn em nhớ anh lắm . Cô gái tóc đỏ tím nói rồi lại ôm nó nhẹ nhàng . Nó có thể cảm nhận đc tình cảm của cô ấy qua lời nói và ánh mắt , nhưng nó ko thể hiu việc này là sao lên khẽ đẩy nhẹ cô ấy ra

- Xin lỗi , nhưng mọi người là ai ? Quen tôi ư ?
Nó hỏi bằng cái giọng rất chân thật ko như nói đùa chút nào .
- Anh còn giận bọn em thật à mà ko nhận bọn em ? Cô gái tóc vàng khè nói cười cười
- Ko , tôi ko giận gì ai mà thật sự tôi ko biết mọi người là ai cả . Vì .... tôi mất trí nhớ , tôi là ai tôi cũng ko biết nữa . Mọi người biết tôi phải ko ? Nó buồn bã nhìn họ

Trái với cảm xúc của nó thì là những khuôn mặt thất thần của các cô gái và cả tiếng ồ lên của mọi người xung quanh khi nghe nó nói

- Nhok mất trí nhớ ? Cái chị chủ quán tròn mắt hỏi nó
- Nhok ? Tôi còn bé lắm sao mà gọi là nhok . Nó hơi ghét bị gọi thế
- À chị xin lỗi nhưng em quên hết tất cả ư Minh ?
- Minh ? Tôi tên Minh ? Nó bất ngờ khi đc nghe cô ấy gọi nó bằng cái tên lạ hoắc
- Từ từ đã chị , anh đi vào trong này với bọn em ngoài này khách đông ko tiện nói chuyện . Cô gái tóc đỏ tím nói xong cầm tay nó kéo đi luôn cùng mấy người kia vào căn phòng bên trong và đóng cửa lại để ko ai làm phiền nó và họ nói chuyện .

Và nó được họ kể cho nghe một câu chuyện lạ lùng với một thằng con trai và bảy cô gái yêu thương nhau . Tất cả về một con người trước đây nó đc xem hình thì đúng là nó lúc trước gầy nhàng chứ ko to con đẹp trai như bjo . Nhìn nó thay đổi phải gần 80% rồi chỉ còn khuôn mặt là hơi giống vì béo lên thôi . Nó im lặng cầm từng chiếc điện thoại họ đưa để xem các tấm hình về nó về chuyện tình cảm của nó và họ . Về cả bố mẹ và ngôi nhà của nó ở quê BN . Nó mơ hồ nhưng dù sao cũng đã hiu nó trước đây thế nào
Và thân phận ra sao . Trái ngược bjo quá @@!!

- Nhà tôi nghèo thế này ư ? Nó nhăn mặt nhìn vào cái video quay cảnh nó và mấy ng con gái ở căn nhà ngói nghèo nàn kia .
- Thế bjo ck ở đâu ? Ng tóc đen xinh đẹp hỏi
- Bố mẹ tôi rất giàu ko nghèo thế này đâu . Nó nói
- Bố mẹ nào cơ nhok ?
- Tôi ko phải nhok đừng bjo gọi tôi thế . Nó bực khi cái người kia cứ gọi nó nhok
- Chị xin lỗi , thế em kể về em bjo đi .
- Để sau đi , dù sao tôi cũng tin mọi người nói thật vì tôi cũng đc bố mẹ bjo kể là trước đây tôi bị người ta đánh ngất trc nhà tôi đc hai ng cứu rồi cả mổ khối u nhưng tôi lại quên tất cả . Nhưng mà cô gì ơi cô ... tên gì ? Có đúng là tôi và cô có hôn ước từ ngày đẻ ko ? Và tôi với cô cũng đã sống cùng thật sao ? Nó nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh nói giọng là lạ nhưng vô cùng dịu dàng và ấm áp
Ánh mắt đẹp như biết nói chuyện vậy , xinh thật . Nó làm sao mà tin nổi nó trước đây thế kia mà có người " vợ " đẹp thế này

- Dạ vk tên Na ck quên rồi , ck cũng xem hình cả các đoạn video kia ck cũng biết tất cả là thật mà . Chúng ta ở cùng nhau trong một căn phòng trọ , rất hạnh phúc ck ạ . Cô ấy cười nhẹ nhìn nó
- Tuy là thế nhưng tôi ko nhớ đc gì cả . Nó thở dài
- Anh bảo anh bị đánh ngất rồi mất trí nhớ phải ko anh ? Người tóc ba màu hỏi
- Ừ bố mẹ tôi kể vậy
- Hay mình đánh lại biết đâu anh ấy tỉnh ra . Cô ấy nửa đùa nửa thật
- Cô điên hả , bác sỹ bảo có thể tôi sẽ nhớ ra sau này . Cô đánh tôi thì cũng ko ăn thua đâu . Nó cười lắc đầu
- Em ko biết anh quên ra sao nhưng mà mọi người có thấy anh ấy khác quá ko . Cao to ra này , đẹp trai hơn nhiều , tóc còn nhuộm rất phong cách . Nước hoa đắt tiền , quần áo , giày hàng hiệu . Nhìn chững trạc đã thật sự trưởng thành rồi . Đây là cái may mắn mn nhỉ hihi . Cô gái tóc vàng cười nhí nhảnh khen làm nó mỉm cười sung sướng trong lòng . Gì chứ gái đẹp khen thì phải bit giá trị nó ra sao rồi ^^
Mấy cô gái kia đều cười nhìn nó xác nhận cứ ngắm nó từ đầu xuống chân làm nó ngại ngùng hơi đỏ mặt lên
- Í , anh đỏ mặt kìa , vậy là vẫn như trước hihi . Cô tóc vàng trêu nó
- Thì ai bảo các cô nhìn tôi kỹ thế ai chả ngại . Nó thanh minh nhưng mặt đỏ hơn làm họ cười thích thú
- Anh bảo bố mẹ anh bjo giàu có phải ko , họ ở đâu , làm gì ?
- Nhà tôi có công ty làm bên xây dựng với sản xuất thiết bị xe máy . À , quên mất tôi tên Hoàng Hải Nam . Tạm gọi tôi vậy đi chứ cái tên Minh kia tôi ko quen , đợi bjo tôi nhớ ra thì tính sau đi . Nó nói rồi bắt tay từng cô gái theo phép lịch sự
- Hihi em là Lan Anh , cũng là vk của anh . Cô gái xinh đẹp nhất kia cười nói bắt tay nó
- À cái đó .... để sau đi . Nó chẳng biết phải đối diện ra sao
- Em là Hạnh cũng sẽ là vk anh . @@
- Em là Hằng cũng là vk anh . @@
- Em là Yến ko cần nói anh cũng phải biết em là vk anh hihi . @@
- Vk là Na thì ck biết rồi hihi
- Chị là quỳnh , người ko phải vk em . Chị kia bắt tay nó cười kiểu buồn nhưng lúc đó nó ko bit điều đó
- À còn một người nữa mà , tôi học cùng lớp với Lan anh và cô ấy mà , đây này ai vậy sao ko ở đây ? Nó chỉ vào cô gái cũng rất xinh đẹp đang cười duyên chụp ảnh cùng nó và Lan anh trong lớp học
- Đây là Phương Anh , bạn ấy về quê ăn tết ko ở đây . Lan anh nói
- Vậy à , tôi ko nghĩ tôi lại có nhiều " vợ " thế đâu . Mà lại toàn vợ hot girl haha . Nó cười cợt
- Anh bjo thì hot boy quá rồi chắc nhiu cô theo phải ko ? Hằng hỏi
- Cũng có à. Nó mỉm cười
- Anh yêu ai trong lúc quên ko đấy ? Hạnh nhíu mày nhìn nó

Nó ko trả lời chỉ im lặng lảng tránh , nó ko muốn họ biết nó đã có Su . Tuy nó ko nhớ ra nhưng qua những điều họ kể và cả những bằng chứng quá chân thật là các tâm hình và video kia thì nó tin chắc nó như họ kể . Nó sợ nói ra chuyện nó và Su sẽ làm họ buồn , mà nó lại bắt đầu sợ Su bit chuyện thì buồn ra sao đây .

- Thôi , bjo thế này đi . Tôi tin mn kể , và tin tôi là vậy . Nhưng bjo tôi chưa nhớ ra đc lên hãy cứ bình thường đi nhé , tôi ko muốn đảo lộn ngay cuộc sống bjo . Đây là số đt của tôi ....... mn lưu lại đi có chuyện gì hay tôi nhớ ra gì tôi sẽ gọi mn .
- Vậy ck vẫn quay về đó sống sao ? Na hỏi nó
- Xin lỗi nhưng mà cô .. à em đừng gọi thế đc ko . Gọi anh em đc rồi để khi nào nhớ ra rồi tính sau đi .
- Hic vâng .
- Nhok à quên Minh à Nam này , cho số nhà em ở bjo đi bọn chị muốn gặp bố mẹ em nói chuyện . Hơn nữa bố mẹ thật sự của em ở quê đang rất nhớ em đấy , hai người vì buồn mà ốm mấy lần rồi
- Vậy à , nếu ko phiền thì ... sáng mai mn về đó cùng tôi đc ko ? Nó suy nghĩ rồi muốn về đó xem bố mẹ nó ra sao . Qua những tấm hình nó xem thì bố mẹ nó trông rất vất vả nhưng hiền lành và hao hao giống nó
- Ko đâu mai em sẽ về cùng anh , bố mẹ sẽ mừng lắm cho xem . Na cười
- Bọn em cũng đi cùng nữa
- Ừ vậy cảm ơn tất cả , tôi mong mình sẽ tìm lại được những gì đã quên . Tối nay tôi mệt rồi tôi muốn về ngủ . Nó mệt mỏi đứng lên
Nó bit những ng con gái kia ko nỡ rời nó thông qua ánh mắt họ nhưng nó chưa thể tiếp nhận họ cũng như những gì họ kể .
Nó trở về trước lúc giao thừa , nó nói mệt sẽ ko đón giao thừa với bố mẹ để ngủ . Thật ra nó ko ngủ đc , nó nằm nhớ lại từng chi tiết những người kia kể . Theo họ nói thì nhà nó gốc BN và ... nghèo . Nó đang sung sướng thế này làm sao nó có thể chấp nhận được như thế . Nó ko biết nếu nhớ lại thì nó sẽ ra sao ? Từ bỏ công tử họ hoàng ư ? Hay ở lại ? Nó ko ngờ thân thế nó lại ... đáng thương như vậy , nghèo ... Nó sợ chữ nghèo đó . Nó lại nghĩ về chuyện tình cảm của nó và su đang rất tốt đẹp và hạnh phúc . Nó ko muốn mất su , ko muốn tí nào . Cứ cho những người kia nói thật đi , cứ cho họ là vk nó đi , nhưng dù họ đẹp hơn Su nó vẫn chỉ yêu mình Su của nó mà thôi . Chắc chắn là thế ..
Sau một cuộc nói chuyện sau giao thừa với Su nó mệt mỏi ngủ đi .

Sáng hôm sau tỉnh dậy lúc 7h sáng vì nó đặt chuông đt báo . Vscn xong quần áo đẹp đẽ chỉnh tề như mọi ngày nó khoác cái áo da thêm để còn đi theo kế hoạch hẹn mấy người kia rồi
- Chúc con năm mới mạnh khoẻ nha con trai yêu . Mẹ thấy nó xuống thì cười tươi nói chúc nó
- Hì con chúc mẹ iu của con ngày càng xinh đẹp ra nha , và ... sẽ yêu thương con dù sau này có ra sao mẹ nhé , mẹ mãi là mẹ iu của con . Nó bỗng xúc động ôm người mẹ ngày ngày bên nó . Nó nghẹn ngào khi nghĩ phải xa mẹ nó ko chịu được
- Mẹ mãi iu con mà con trai ngốc của mẹ . Mẹ vuốt nhẹ mái tóc ôm nó cho nó bit tình yêu thương mẹ dành cho nó lớn thế nào . Giá như mẹ là mẹ đẻ của nó thì tốt quá . Nó buồn lắm
- Mẹ ơi hôm nay con đi với bạn chắc tối mới về mẹ nhé , bố con đâu hả mẹ ?
- Bố con hôm qua uống hơi nhiều vẫn chưa dậy , con đi cẩn thận về sớm con nhé . Có chuyện gì thì gọi về cho mẹ bit chưa con
- Vâng con nhớ rồi , thôi con đi ko muộn ạ
- Con ăn gì đã ko đói đó con
- Dạ thôi lát con ăn sau con đi đây .
Nó hôn nhẹ vào má mẹ iu một cái rồi cười tươi chạy ra xỏ giày vào xuống nhà lấy con xe quen thuộc chạy thẳng tới quán cafe hôm qua . Sáu cô gái đợi sẵn nó ở đó thấy nó thì vui mừng chúc tết nó mà ko thiếu câu " nhanh nhớ lại " , nghe mà não lòng quá đi ...
Chiếc xe bảy chỗ do chị quỳnh cầm lái bắt đầu lăn bánh . Chuyến xe đưa nó trở về nơi chôn rau cắt rốn sinh thành ra nó .... như họ nói . Còn nó thì ... rất mơ hồ và suy nghĩ cũng nhiều về chuyến đi này .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com