₄₂
Bae Joohyun thấy hơi mất mát, cúi đầu, "Ờ."
Chốc lát sau, cô lại ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mong chờ: "Chứ không phải có sở thích đặc biệt gì ư? Ví dụ như trước đây anh cũng thường làm thế"
Kim Taehyung vẫn nhướn mày, anh cười, "Tôi không có sở thích nào đặc biệt cả."
Bae Joohyun: “Ờ
Kim Taehyung đi qua cô gái đang cúi đầu, "Về thôi."
Ai về nhà nấy, Bae Joohyun ôm chân ngồi trên sofa, chôn mặt vào giữa hai đầu gối.
Haiz, chẳng thể nào là Kim Taehyung.
Vừa thấy mất mát, lại vừa thấy
thoải mái.
Cách đây rất lâu, tâm trạng lúc đó của cô rất xấu, người đó không nói nhiều, chỉ yên lặng ở cùng cô.
Một lát sau, Bae Joohyun ngẩng đầu lên, cô không phải là người sống trong quá khứ, cô thích nhìn về tương lai hơn.
Kim Taehyung định về phòng ngủ, nghe thấy tiếng chuông cửa thì ngừng lại.
Do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đi
ra mở cửa.
Bên ngoài, Bae Joohyun chỉ mặc chiếc áo đỏ rực hở rốn chứ không có áo khoác để lộ vòng eo nhỏ nhắn trắng muốt, thoạt nhìn trông rất mềm mại.
Kim Taehyung nhìn cô, hỏi: "Lại muốn uống rượu?
Bae Joohyun nghĩ ngợi một chút, hỏi: "Hôm trước để rượu ở nhà anh, chắc là anh vẫn chưa uống hết nhỉ?"
Kim Taehyung xoay người đi vào nhà, Bae Joohyun đi theo sau. Anh hất cằm về phía tủ kính, "Trong đó, muốn uống thì lấy mà uống "
Bae Joohyun đi tới lấy chai rượu ra, xoay người nhìn anh: "Anh ngồi với tôi đi."
Kim Taehyung đang định từ chối thì cô cúi đầu, nói nhỏ: "Tôi sẽ
khóc đấy."
Anh: "..."
Bae Joohyun được như ý muốn, ôm rượu ngồi xuống sofa, Kim Taehyung nhìn cô rót rượu ra lỵ, cô là con gái miền Nam mà sao lại uống rượu còn giỏi hơn con gái miền Bắc thể không biết?!
Cô ngoái đầu nhìn anh: "Anh không uống thật hả?"
Kim Taehyung nhàn nhã dựa vào sofa, từ chối một cách quả quyết: "Không uống."
"Tôi thấy hơi lạnh."
Kim Taehyung chau mày, qua một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi lấy áo cho cô.
Nhận được áo, Bae Joohyun vừa cười vừa mặc vào, cái thứ năm rồi, không biết anh có nhiều quần áo không nhỉ? Chắc là nhiều thứ nhỉ? Dù sao cũng là ảnh đế lẫy lừng mà, trang phục cho các sự kiện phải có đủ chứ, biết đến khi nào mới dọn hết tủ đồ của anh đây?
Lâu quá.
Có đang nghĩ cách thì bỗng nhiên chai rượu trong tay bị lấy đi mất.
Kim Taehyung lộ vẻ mất kiên nhẫn, anh đặt chai rượu lên bàn, kéo cô dậy, "Được rồi, đừng uống nữa, về ngủ đi."
Bae Joohyun đi chân trần, dùng một chân giẫm lên chân anh, không đau, chân có rất mềm mại.
Kim Taehyung khẽ sửng sờ, đẩy
cô ra, nói một cách vô tình: "Về đi."
Đúng là không thể chiều theo cô gái này được mà, hôm nay anh hơi nhường một chút thôi mà cô đã vượt qua giới hạn anh đặt ra rồi. Thật ra, khi cô vượt qua giới hạn, anh mới sực tỉnh là mình vừa đồng ý cho cô vào nhà uống rượu.
Nếu cứ thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện
Bae Joohyun dẫu môi, "Tôi còn chưa uống xong mà."
Kim Taehyung nhíu mày, ngay sau đó vẻ mặt anh trở nên lạnh lẽo, nụ cười cũng lạnh không kém, "Vậy cô uống đi, tôi đi ngủ."
Sao thích ngủ thế chứ, trên xe cũng ngủ, đóng phim cũng ngủ, và nhà cũng ngủ, cứ hễ rãnh là anh lại ngủ.
Thấy cô vẫn không chịu về, Kim Taehyung đi vào phòng ngủ.
Bae Joohyun bỗng nhiên la lên: "Đợi đã!"
Giây lát sau, cô chạy chân trần đến trước mặt anh, đột ngột dang hai tay ôm lấy anh.
Cái ôm này quả bất ngờ, Kim Taehyung bị cô nhào vào lòng nên phải lùi về sau mấy bước để đứng vững, anh ghim người trong lòng lại, tức giận mắng cô: "Bae Joohyun, cô nổi điên cái gì thế?"
Bae Joohyun vẫn ôm eo anh. Cô ôm chặt lấy anh, còn anh thì không đẩy cô ra quá mạnh, thế nên cô vẫn đứng yên trong lòng anh. Mấy giây sau, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi muốn thử xem cảm giác ôm anh ở ngoài đời có giống khi đóng phim
Kim Taehyung nghiêm mặt, anh giữ lấy vai cô rồi đẩy cô ra, ánh mắt anh không lãnh đạm như thường ngày nữa mà lúc này mang đây vẻ cảnh cáo và phiền não.
Nhân viên đoàn phim, thậm chí tin tức trên báo chí và các diễn viên trẻ từng hợp tác với anh đều nói anh rất đáng sợ khi nổi giận, chỉ cần ánh mắt thôi đã khiến chân người ta mềm nhũn nhưng Bae Joohyun lại khác, không biết có phải do lá gan của cô lớn quá hay không mà trước kia không ưa anh, và những khi anh giận thì cô cũng chẳng thấy sợ. Thậm chí cô còn nghĩ những lúc như thế Kim Taehyung mới giống con người, còn bình thường thì cứ như khối không khí lạnh.
Sắc mặt của Kim Taehyung rất xấu, đây là lần đầu tiên anh được cô ôm như thế này nên thấy hơi giật mình. Nếu lúc trước cô chỉ đùa thôi thì lúc này, anh có thể nhận ra sự chân thành và cố chấp trong đôi mắt cô.
Ánh mắt cô khiến anh phiền lòng, đành phải chau mày đuổi người: "Đừng làm loạn nữa, về đi."
Mặc dù nhà anh không lạnh nhưng sàn nhà hơi lạnh, Bae Joohyun co ngón chân lại nói, "Tôi không làm loạn, tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi."
Xác nhận xem có phải trái tim đập lỡ nhịp là vì đã bị anh thu hút hay không.
Cô xác nhận được rồi.
Nhưng trông anh phiền não như thế thì chắc cô sẽ bị cấm cửa rồi.
Trước khi anh nổi giận, Bae Joohyun thức thời xoay người đi ra cửa, ngoái đầu lại nhìn anh: "Tôi về đây."
Kim Taehyung không ngoảnh đầu lại, Bae Joohyun ngẫm nghĩ một chút rồi vòng trở lại, ngẩng đầu cười với anh, "Này Kim Taehyung, anh không còn nhỏ nữa, tới tuổi tìm bạn gái rồi, nhưng nhìn anh thế này thì chắc là chưa theo đuổi ai đâu nhỉ?"
Ấn đường của Kim Taehyung khẽ giật: "Về đi, đừng để tôi nói đến lần thứ ba."
Bae Joohyun bĩu môi, mặc dù rất muốn biết điểm giới hạn của anh nhưng cô vẫn nhịn, quan hệ của hai người vẫn chưa đâu vào đâu hết, cô phải kiềm chế một chút, thế là cô ngoan ngoãn đi tới sofa mang dép vào.
Kim Taehyung: "Cầm ly về."
Bae Joohyun không thèm để ý tới anh, đi ra tới cửa rồi mới ngoái đầu lại cười, "Không, hôm khác tôi lại qua uống tiếp."
Nói xong, mở cửa đi về nhà.
Kim Taehyung mím chặt môi, tức giận mà không biết phải xả vào đâu, anh đi tới sofa, nhìn nửa chai rượu còn lại rồi nghĩ tới cô nói hôm khác lại qua uống, anh hừ lạnh, rót rượu ra, cầm ly lên ngẩng đầu uống cạn.
Hôm khác ư, không có đâu.
Uống rượu xong, anh thấy hơi chuếnh choáng.
☁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com