CHƯƠNG 32
Nháy mắt đã tới cuối tháng 11, cuộc thi đấu sudoku sắp tới. Mấy ngày nay Trí Tú vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc thi bởi vậy nên ngoài giờ tự học buổi tối ra thỉnh thoảng giữa trưa cô cũng tới phòng huấn luyện để luyện đề.
Thật ra cô cũng không muốn dựa vào sudoku để được tuyển vào đại học, có lẽ đây là bù đắp cho tiếc nuối của kiếp trước mà thôi.
Năm đó sau khi cô giành được giải quán quân trong nước, vốn dĩ có cơ hội tham gia giải thưởng sudoku thế giới nhưng Bùi Uyển cho rằng sudoku làm lãng phí thời gian của cô, cuối cũng cuộc thi thế giới đó Trí Tú không thể đi được.
Bây giờ, cứ coi như một lần tùy hứng của cô đi.
Lúc giữa trưa, Trí Tú lấy sandwich trong túi ra, cô yên lặng ngồi trên ghế dựa vừa ăn sandwich vừa đọc sách. Bỗng nhiên điện thoại vang lên.
"Cậu lại không ăn trưa nữa à?"
Nhận điện thoại, giọng Tại Hưởng bên kia có chút bất đắc dĩ.
Trí Tú có chút không hiểu, trong miệng cô vẫn còn sandwich, cô chậm rãi nuốt hết rồi mới trả lời: "Sao cậu biết?"
Vốn dĩ Tại Hưởng đang khẽ nhíu mày nhưng vì những lời này mà thả lỏng ra.
Cậu căng thẳng cả buổi, kết quả người ta lại không thèm để ý chút nào.
Cậu đứng lên đi ra ban công, khẽ nói: "Vừa rồi nghe Văn Thiển Hạ nói, cậu ấy nói giữa trưa hai ngày nay cậu đều tới phòng sudoku để huấn luyện."
Trí Tú vẫn luôn ăn trưa chung với Văn Thiển Hạ, mấy ngày nay vì phải chuẩn bị cho cuộc thi hôm chủ nhật cho nên giữa trưa đều không đi ăn cơm.
Trí Tú khẽ ừ một tiếng.
Tại Hưởng hỏi: "Muốn thắng vậy à?"
Trí Tú hơi giật mình, chưa từng có ai hỏi cô chuyện này, muốn thắng sao?
Muốn, rất muốn.
Tại Hưởng im lặng chốc lát rồi lại mở miệng nói: "Muốn thắng thì cũng phải đi ăn cơm, cậu tưởng ăn sandwich thôi là đủ à?"
Trí Tú cúi đầu nhìn sandwich trong tay, còn bình giữ nhiệt bên cạnh nữa, nước ấm bên trong còn đang bốc khói, cô chớp chớp mắt, nói nhỏ: "Sandwich ăn cũng ngon mà."
"Ngốc nghếch." Nghe giọng nói mềm mại của cô, đột nhiên Tại Hưởng cười cười.
Cậu hơi dừng một chút rồi nói, giọng nói lộ ra ý cười: "Đừng ăn sandwich nữa, đợi anh trai mang đồ ăn ngon cho cậu."
Ngón tay Trí Tú đang tính lật sách bài tập qua trang khác thì lại nghe được tiếng anh trai, nhất thời cả người xù lông lên, có chút không vui nói: "Cậu nói gì đó. Cậu mà là anh trai gì chứ."
"Anh trai Kim đó." Tại Hưởng kìm nén nụ cười trả lời.
Vốn dĩ Trí Tú không có ý này, không ngờ lại bị cậu trêu đùa ngược lại, tức giận: "Tớ cúp đây."
Sau đó cô cúp điện thoại ngay.
Chốc lát sau cô ăn sandwich xong rồi lại uống thêm một ly nước, đang chuẩn bị đứng dậy đi toilet.
Bây giờ đang vào giờ ăn trưa nên cả tòa nhà hoạt động đều yên tĩnh giống như chỉ có một mình cô. Phòng huấn luyện đội sudoku ở tầng dưới, toilet nằm cuối hành lang, bên đó có một cánh cửa nhỏ thông với hướng sân bóng rổ.
Trí Tú vào toilet, cô mới vừa đóng cửa lại ai ngờ bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, vốn dĩ Trí Tú cũng không để ý nhưng lúc cô nhìn qua khe hở dưới ván cửa dưới chân phòng kế bên lại thấy đôi giày người đang đứng bên ngoài, hai mắt trợn to, nét mặt lộ ra sự sợ hãi.
Là giày của đàn ông.
Cô đứng bên trong phòng vệ sinh, không nhúc nhích, mà người ở bên ngoài vẫn đang đứng trước cửa phòng kế bên cô.
Trí Tú hít sâu một hơi tính mở miệng thì đột nhiên cửa phòng kế bên bị gõ, tiếng cũng không lớn nhưng toàn thân Trí Tú đều dựng tóc gáy.
Người bên ngoài cười một trận, điệu cười rất quái dị, tiếng cười quái dị do người đó cố ý làm.
Cổ quái dọa người.
Trí Tú căng thẳng, không nhịn được hét lớn một tiếng.
Người bên ngoài nghe tiếng thét chói tai của cô, như nhận được một đáp án hài lòng liền xoay người bỏ chạy. Trí Tú chờ khi đối phương chạy khỏi toilet mới mở cửa phòng ra.
Chờ khi cô đẩy cửa đi ra thì mới phát hiện chân mình không còn sức.
Cho dù cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn phải vịn vào tường để đi ra.
Khi đi tới cửa ngoài toilet thì Tại Hưởng đang từ hành lang bên kia mang cơm tới, chạy tới bên cạnh cô nhìn thấy cô như vậy, lập tức hỏi: "Trí Tú, cậu sao thế?"
Trong nháy mắt Trí Tú nhìn thấy cậu, cả người thả lỏng, nhưng sự sợ hãi trong lòng lại càng nghiêm trọng hơn.
Tại Hưởng ném đồ lên mặt đất đưa tay đỡ lấy cô, vừa thấy cậu thì sự bình tĩnh và kiên cường mà Trí Tú cố giữ lấy đều biến mất hầu như không còn, hốc mắt cô đỏ lên, khẽ nói: "Vừa rồi có nam sinh xông vào toilet."
Tại Hưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa nhỏ thông với hướng sân bóng rổ, lúc cậu từ bên kia đi qua cũng không gặp người khác.
Cho nên nhất định đối phương rời khỏi theo hướng này.
Cậu khẽ nói: "Cậu có ổn không?"
Trong hốc mắt Trí Tú phiếm nước mắt, nhưng vẫn gật đầu nói: "Tớ không sao, cậu nhanh bắt lấy cậu ta, bắt tên biến thái đó lại."
Cô rất sợ, nhưng cô không muốn để cho đối phương chạy trốn, bởi vì lần này là cô rồi lần sau đối phương sẽ còn hù dọa những nữ sinh khác ở trong trường nữa.
Tại Hưởng nói: "Cậu ở đây chờ tớ."
Trước khi cậu rời khỏi, Trí Tú nói: "Tớ thấy cậu ta đi một đôi giày thể thao màu đen."
Tại Hưởng chạy về phía cửa nhỏ, Trí Tú hít sâu một hơi, bước từng bước theo cậu đi ra ngoài. Tại Hưởng tìm kiếm bốn phía, trong thời gian ngắn như vậy nhất định đối phương chưa chạy xa.
Sau đó cậu thấy một nam sinh mặc đồng phục Tứ Trung đi giày thể thao màu đen, cậu lập tức vọt tới.
Tại Hưởng bắt lấy đối phương, một tay giữ mặt đối phương đối diện với mình, nhưng đối phương vẫn lộ ra nét mặt không có chút ngoài ý muốn nào.
Ngược lại cậu ta còn khẽ cười với Tại Hưởng, "Cậu muốn làm gì hả Tại Hưởng?"
Tại Hưởng bị cậu ta chọc giận, cậu vung quyền đấm lên mặt đối phương, khoảnh khắc này cậu giống như một con thú nhỏ cáu kỉnh, trong mắt là sự thô bạo lạnh lùng đáng sợ.
Chiều cao giữa hai người có sự chênh lệch quá rõ ràng, đối phương không có lực để đáp trả chỉ có thể bị động bị đánh.
Bên này nhanh chóng bị người trong sân bóng rổ chú ý tới. Có mấy người đi lại đây, ngay từ đầu còn có người muốn kéo Tại Hưởng ra nhưng phát hiện cậu giống như đang phát điên đánh người nằm trên mặt đất.
Lúc Trí Tú chạy tới, chỉ nhìn thấy máu trên mặt đất và trên mặt đối phương, vốn dĩ cô còn đang thở gấp bây giờ tiếng hít thở lại càng dồn dập hơn. Đến khi cô nhìn thấy gương mặt dính máu kia thì đột nhiên sửng sốt.
Đúng rồi, đây là người mà cô gặp ở trạm xe bus, là người mà Tại Hưởng vừa thấy đã ra tay.
Trí Tú bừng tỉnh tiến lên trước, cô liều mạng giữ tay Tại Hưởng lại, hô: "Tại Hưởng, Tại Hưởng, đủ rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa cậu ta sẽ gặp chuyện không may đó..."
Giọng cô mang theo sự run rẩy chưa hết sợ hãi, tất cả những chuyện từ lúc nãy đến bây giờ đều xảy ra quá nhanh, cho dù là cô thì đây cũng là lần đầu tiên gặp chuyện như thế này.
Bây giờ trong đầu cô vẫn còn đang sợ hãi bởi tiếng cười quái dị kia.
Cho dù đã là mùa đông, thời tiết lạnh như vậy nhưng trên trán cô đều là mồ hôi.
Vốn dĩ Tại Hưởng đang lâm vào sự tức giận phát cuồng nhưng khi nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, đột nhiên dừng hành động lại, cậu quay đầu nhìn Trí Tú.
Hốc mắt cô vẫn đang đỏ bừng, đôi môi run nhè nhẹ, ngay cả bàn tay nắm lấy cậu cũng trắng bệch.
Trí Tú như vậy, làm cho Tại Hưởng đau lòng muốn vỡ tung.
Cậu hận không thể giết tên súc sinh trước mắt này, nhưng mà cậu sợ dọa đến cô.
Trí Tú khẽ cúi đầu nhìn vào bàn tay cậu, bàn tay cậu dính đầy máu, nhưng không biết là máu của đối phương hay là máu của cậu.
Cô lắc đầu, khẽ nói: "Không đáng."
Vì người như thế, không đáng làm hại đến mình.
Người kia vẫn nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, xem ra thật sự bị đánh không nhẹ. Xung quanh vẫn có học sinh đang đứng, nhưng ngại Tại Hưởng nên không dám tiến lên.
Mãi đến khi Tại Hưởng nói: "Đi, tớ đi với cậu tới phòng huấn luyện lấy đồ cho cậu trước."
Trí Tú thoáng nhìn qua người nằm trên đất, nhưng Tại Hưởng lại không chút do dự nắm tay cô kéo đi, lạnh giọng nói, "Yên tâm, nó không chết đâu."
Trí Tú quay lại phòng huấn luyện thu dọn hết đồ đạc của mình vào ba lô rồi đeo ba lô lên đi tới bên cạnh cậu.
Tại Hưởng nói với giọng điệu thoải mái: "Phí mất phần cơm mang qua cho cậu, cơm rang của tiệm này không biết ngon hơn bao nhiêu lần so với tiệm lần trước cậu mua cho tớ."
Trí Tú vẫn chưa hồi hồn, cô khẽ gật đầu: "Lần sau rồi ăn."
Đột nhiên Tại Hưởng cười khẽ, Trí Tú không ngờ lúc này mà cậu còn cười được, không nhịn được nói: "Bây giờ cậu còn cười gì nữa?"
Tại Hưởng nghiêng người, ngón tay cậu khẽ chọc cằm Trí Tú, hơi nhếch môi.
"Bởi vì bây giờ cậu rất ngoan, rất nghe lời."
Nếu là lúc bình thường, cô có 100 lý do để từ chối cậu nhưng bây giờ cô lại mềm mại nói lần sau đi ăn, đột nhiên cậu muốn làm cho lần sau tới nhanh lên một chút.
Má Trí Tú đỏ lên, nhưng cô vẫn nhìn cậu, đôi mắt càng hồng hơn, đột nhiên hỏi: "Tại Hưởng, cậu có thể bị gì không?"
Nhiều người thấy cậu đánh người như vậy.
"Sợ gì chứ, chúng ta có lý mà." Tại Hưởng khẽ nói, nhưng thấy nước mắt Trí Tú muốn rơi xuống, trong lòng cậu lại nhói lên, rất đau.
Cho dù vừa rồi lúc đánh người cậu cũng không kích động như vậy.
Tại Hưởng nói: "Ai, cô gái nhỏ, sao thích khóc vậy chứ."
"Tại Hưởng, tớ sẽ làm chứng cho cậu, nếu trường học tìm cậu thì nhất định tớ sẽ nói cho mọi người biết là do tên đó xông vào toilet nữ trước." Trong giọng nói Trí Tú còn hơi nức nở.
Nghe cô nói vậy xong chóp mũi Tại Hưởng lại hơi hơi chua xót.
Mặc kệ là trước kia hay bây giờ thì cô gái nhỏ của cậu vẫn luôn dũng cảm như vậy.
Vĩnh viễn đều phải nhớ bảo vệ cô, cho dù cô đã không còn nhớ rõ cậu nhóc lúc nhỏ kia nữa.
*
Trí Tú quay lại lớp học còn Tại Hưởng lại không đi cùng cô. Lúc cô vào lớp, tất cả mọi người đều nhìn cô, Văn Thiển Hạ vội vàng kéo cô về chỗ, hỏi: "Tú Tú, thực sự là Tại Hưởng đã đánh đàn anh lớp 12 sao?"
Trí Tú giật mình.
Văn Thiển Hạ sốt ruột nói: "Vừa rồi tất cả mọi người đều truyền tai nhau nói đột nhiên Tại Hưởng lại đánh một đàn anh lớp 12 ở sân thể dục."
Trí Tú cũng không biết người kia là học sinh lớp trên, tính cả lần này thì đây là lần thứ hai cô nhìn thấy đối phương.
"Có chuyện gì vậy?" Văn Thiển Hạ khẽ hỏi.
Nhưng Trí Tú không nói gì.
Tại Hưởng đã nói với cô, kêu cô đừng nói gì hết, nếu giáo viên trường học tìm cậu thì tự cậu sẽ tìm lý do.
Văn Thiển Hạ thấy cô không nói lời nào, lại nói thầm: "Trên web forum cũng đang truyền khắp nơi, cả cảnh Tại Hưởng đánh người cũng bị người ta quay lại. Tú Tú, tớ cảm thấy cậu nên cách xa Tại Hưởng một chút, tớ thấy mặt người trong ảnh đều là máu, cậu nói xem đều học cùng một trường mà sao lại ra tay ác độc như vậy chứ, khó trách trước kia tất cả mọi người đều sợ cậu ấy."
Đương nhiên Văn Thiển Hạ biết Tại Hưởng có ý với Trí Tú, chỉ cần có mắt nhìn thì đều có thể nhìn ra.
Nhưng Trí Tú vẫn không đáp lại cậu.
Nhưng mà bây giờ lời đồn trong trường lại ác liệt như vậy, Trí Tú cũng bị Tại Hưởng liên lụy tới. Là bạn bè, Văn Thiển Hạ không thể không sốt ruột cho cô được.
Dù sao nếu như bị giáo viên nói hai người họ yêu sớm, kiểu gì cùng bị mời cha mẹ đến trường.
Đối với học sinh cao trung mà nói, yêu sớm là vấn đề lớn.
Năm lớp 10, trong lớp họ có một đôi yêu sớm bị phát hiện, hai người đó không những bị mời phụ huynh mà còn bị bắt nghỉ học ba ngày ở nhà để tỉnh táo lại.
Hơn nữa còn bị đồn thổi những lời rất khó nghe, nói bạn nữ và bạn nam kia không những từng hôn nhau mà còn từng thuê phòng nữa.
Sau đó nghe nói nữ sinh kia không chịu nổi lời đồn nên đã tự sát ở nhà.
Sau đó thì chuyển trường, không ai nhìn thấy bạn ấy nữa.
Văn Thiển Hạ nói xong, vô cùng lo lắng nói: "Hơn nữa bây giờ trên web forum cái gì cũng có, có ảnh hưởng rất xấu đến cậu. Mọi người sẽ không quan tâm sự thật là gì chỉ loan truyền mù quáng thôi."
Trí Tú ngẩng đầu thật mạnh nhìn lên Văn Thiển Hạ, ánh mắt cô khá nghiêm túc, làm cho Văn Thiển Hạ sợ hãi.
Sau đó Trí Tú chậm rãi nói: "Tại Hưởng không hư hỏng như cậu nói đâu."
"Cậu ấy rất tốt."
Mĩ tới tiết học buổi chiều Tại Hưởng mới quay về lớp. Nhưng chỉ chốc lát sau chủ nhiệm và Kiều Dư Cầu cùng đến, hai người đứng ở cửa, Kiều Dư Cầu kêu: "Tại Hưởng, em ra đây một chút."
Học sinh lớp A8 đều căng thẳng nhìn giáo viên chủ nhiệm, rồi lại quay đầu nhìn Tại Hưởng.
Tại Hưởng chậm rãi đứng lên, ai ngờ cậu vừa mới ra tới hành lang giáo viên chủ nhiệm lại đứng ở cửa kêu tiếp: "Trí Tú cũng ra đây."
Giọng chủ nhiệm rất không tốt.
Học sinh A8 lại quay đầu nhìn qua Trí Tú.
Trong mắt có tò mò, có nghi ngờ, có lo lắng, cũng có vui sướng khi người gặp họa.
Đột nhiên giọng Tại Hưởng vang lên, lạnh lùng nói: "Thầy, người gây ra là em, thầy gọi bạn học không liên quan tới làm gì."
Chủ nhiệm có chút không kiên nhẫn: "Thầy gọi Trí Tú để tìm hiểu tình huống."
"Hiểu tình huống gì, tình huống là do em. Còn nguyên nhân đánh cậu ta, do em nhìn cậu ta không vừa mắt, cũng không phải lần đầu tiên bị đánh, chỉ cần lần sau cậu ta còn làm em khó chịu thì sẽ có lần thứ ba."
"Tại Hưởng, em làm gì đó." Qủa nhiên chủ nhiệm không nhìn chằm chằm Trí Tú nữa mà quay đầu nổi giận với cậu.
Tại Hưởng cũng không phản ứng đến thầy chỉ xoay người rời khỏi, chỉ là trước khi đi cậu nhìn Trí Tú đang đứng lên, khẽ nói: "Trí Tú, đừng xen vào chuyện của người khác, không có gì tốt cho cậu."
Trí Tú cứ nhìn cậu rời khỏi như vậy.
"Tú Tú, nữ sinh kia bởi vì lời đồn mà bị phá hủy, cho nên cậu phải cẩn thận."
"Mọi người sẽ không quan tâm đến sự thật là gì, họ chỉ mù quáng nhiều chuyện thôi."
Đúng vậy, tận mắt cậu đã nhìn thấy bộ dáng một người khi bị lời đồn hủy hoại như thế nào, chính mắt cậu nhìn bộ dáng nổi điên của mẹ cậu. Cho nên, cậu sợ những lời đồn này sẽ ảnh hưởng đến Trí Tú.
Mặc dù chuyện này chỉ có một phần vạn có thể, nhưng cậu cũng không dám cá cược vào nó.
Cô gái nhỏ của cậu ngay cả cậu lại gần cũng phải thật cẩn thận, cậu không chịu nổi khi chuyện đó xảy ra với cô.
Cậu không thể đánh cược.
Cho nên hiện tại việc cậu có thể làm đó chính là để cô phân rõ giới hạn với chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com