Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 37

Trí Tú nhìn Tại Hưởng đang ngẩn người không nhịn được đưa tay ra quơ quơ trước mặt cậu, cuối cùng mí mắt nam thần cũng động đậy, nhếch lên chìn chằm chằm vào cô.

"Tớ thi xong rồi." Trí Tú ngiêng đầu vẫn nói với kiểu giọng lạnh nhạt kia nhưng hôm nay trong nó lại chứa chút cảm giác nói không nên lời.

Bởi vì cô là người nộp bài thi đầu tiên nên nếu không có gì bất ngờ thì cô sẽ đứng thứ nhất.

Mặc dù lần này chỉ là vòng đấu loại thí nghiệm nhỏ nhưng cũng đã lâu chưa tham gia thi đấu sudoku nên Trí Tú vẫn rất hưng phấn, ngay cả lúc thi sự hưng phấn này cũng không yên ổn lại.

Tại Hưởng nhìn bộ dáng có chút kiêu ngạo đang hếch đầu lên kia khiến cho bật cười.

Cậu khẽ xoa đầu Trí Tú, nói: "Thật lợi hại."

Trí Tú trừng mắt với cậu, nói thầm: "Tớ phát hiện ra chuyện cậu rất thích sờ đầu tớ, sau này không được như vậy nữa."

Giọng cô thiên kiểu ngọt mềm lại còn đang kiểu thiếu nữ thanh xuân, cho dù đang oán giận thì cũng giống như đang làm nũng.

Tại Hưởng cười.

Trí Tú nói: "Thầy Hứa nói thi xong không được về trước phải ở đây chờ người khác nữa."

Ý cô đang kêu Tại Hưởng đi trước ai ngờ cậu lại gật đầu: "Tớ đợi chung với cậu."

"Nếu không cậu cứ về trước..." Trí Tú muốn nói lại thôi.

Tại Hưởng biết tâm tư của cô, cậu hỏi: "Cậu sợ bị người khác nhìn thấy đứng chung với tớ à?"

Trí Tú ngẩng đầu nhìn cậu, trên khuôn mặt thiếu niên dần dần biến mất ý cười trong mắt ngày càng lạnh lùng hơn, dần dần có xu thế rét lạnh làm đáy lòng người khác phát run.

Tại Hưởng nói: "Tới bây giờ cậu vẫn sợ người khác nhìn thấy tớ đứng chung với cậu? Vẫn cảm thấy tớ không xứng đứng chung một chỗ với cậu sao?"

Hay muốn vứt bỏ quên đi người giống như cậu?

Trí Tú hé miệng thở dốc nhưng cuối cùng cô vẫn chọn im lặng. Gió lạnh thổi qua người nhưng không khí giữa hai người còn rét lạnh hơn tiết trời mùa đông.

Ghét bỏ sao?

Cuối cùng Tại Hưởng vẫn nói: "Tớ đi trước."

Cậu đi ra cửa, Trí Tú đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cậu ngày càng xa, trong mắt chứa cảm xúc bất thường không tan được ngay cả trong lòng cô cũng vậy, nhưng cảm giác đó lại bị lớp khói trắng tầng tầng lớp lớp che mất.

Cô không nhìn rõ được suy nghĩ chân thực nhất trong lòng mình.

Lúc Tại Hưởng đi ra bên ngoài vừa đúng lúc chạm mặt với Tiết Dĩ Nhu từ trong cuộc thi đi ra.

Tiết Dĩ Nhu không ngờ lại gặp Tại Hưởng ở đây, trên mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô ta cản cậu lại, hỏi: "Tại Hưởng, sao cậu lại ở đây?"

Tại Hưởng không để ý đến cô ta, vòng qua người cô ta đi khỏi.

Tiết Dĩ Nhu cắn môi, cho dù Tại Hưởng đã thể hiện sự không thích rõ ràng như vậy với cô ta nhưng cô ta vẫn không cam lòng.

Thời niên thiếu gặp được người trong lòng, thích người đó là chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Nhưng muốn buông tha thì lại cần thời gian thật lâu.

Tối thiểu đến bây giờ Tiết Dĩ Nhu vẫn không muốn buông tha.

Cô ta đi theo phía sau Tại Hưởng, nói: "Chuyện của cậu với Đường Chấn Bằng, tớ tin tưởng tuyệt đối cậu không phải loại người tùy tiện đánh người, chắc chắn do anh ta đã làm gì đó."

Tại Hưởng nghe vậy thì đột nhiên dừng chân lại.

Tiết Dĩ Nhu còn tưởng rằng vì lời nói của mình mà cậu được an ủi, trên mặt lập tức vui mừng đang muốn mở miệng nói tiếp.

Thế nhưng cô ta lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng phía Tại Hưởng: "Cậu biết lý do tôi đánh nó không?"

Tiết Dĩ Nhu giật mình, khẽ lắc đầu.

Cô ta không biết.

Tại Hưởng cười lạnh, "Tại tôi nhìn thằng đó không vừa mắt mà thôi."

Câu này tất nhiên làm mất mặt Tiết Dĩ Nhu tìm lý do thay cậu, mặt cô ta đỏ ửng xấu hổ tới mức mặt đỏ tai hồng. Rất nhanh, Tại Hưởng rời khỏi đó để lại Tiết Dĩ Nhu đứng tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Tiết Dĩ Nhu đứng trong gió lạnh một lúc rồi xoay người quay lại sân vận động, vừa mới đi được vài bước thì gặp Trí Tú.

Trong chớp mắt, đột nhiên Tiết Dĩ Nhu biết vì sao Tại Hưởng lại xuất hiện ở đây.

Không phải tình cờ mà vì cậu tới xem Trí Tú.

Cô ta nhìn chằm chằm Trí Tú, có tức giận, có căm hận, còn có cả sự ghen tị.

Hai người ở trong đội sudoku không hợp nhau, Trí Tú cũng xem như đạp Tiết Dĩ Nhu xuống để vào đội sudoku. Nhưng chuyện này cũng không liên quan Trí Tú bởi vì chuyện này do Tiết Dĩ Nhu khơi mào ra trước.

Bây giờ xung quanh không có ai nên Tiết Dĩ Nhu trút hết vẻ ngang ngược ra ngoài.

Dù sao cũng không ai thấy, cô ta cũng không cần bảo vệ hình tượng của mình.

Cô ta liếc Trí Tú, quái gở nói: "Hóa ra mày thông đồng với Tại Hưởng, mày thật lợi hại."

Trí Tú mới tranh cãi một trận không lớn không nhỏ với Tại Hưởng, trong lòng vốn dĩ cũng đang khó chịu, vừa đi tới cửa đã gặp phải Tiết Dĩ Nhu chửi bới.

Sao, nhìn cô thấy dễ bắt nạt lắm à?

Trí Tú thản nhiên nhìn lướt qua cô ta: "Không phải cậu đã được chứng kiến sự lợi hại của tôi từ lâu rồi à, cảm thấy làm bại tướng dưới tay tôi còn chưa đã ghiền sao?"

"Mày!"

Trí Tú không thèm đặt Tiết Dĩ Nhu vào mắt, cười lạnh, đè giọng lại: "Tốt nhất nhân lúc tôi còn đang dễ nói chuyện thì cậu câm miệng lại còn kịp, nếu không tôi sẽ làm cho cậu bi thảm hơn cả lần trước."

Từ trước đến nay Tiết Dĩ Nhu luôn là người thắng cuộc, huống hồ cô ta cũng chưa thực sự gặp được đối thủ.

Người có bộ dáng xinh đẹp thì không có thành tích tốt như cô ta, người có thành tích tốt thì lại không được xinh đẹp như cô ta, lẽ tự nhiên, cô ta biến thành thiếu nữ toàn năng xinh đẹp, từ trung học đến phổ thông mọi việc đều thuận lợi.

Nhưng mà cô ta lại không biết, Trí Tú là thiên chi kiêu nữ, là viên minh châu trân quý nhất trên cao. Từ nhỏ đến lớn sự tồn tại của cô luôn nghiền ép người khác.

Đối với kiểu đóa sen trắng như Tiết Dĩ Nhu, từ trước đến nay cô đều không thèm cúi đầu nhìn một cái.

Tiết Dĩ Nhu còn đang kinh ngạc thì Trí Tú đã đẩy cô ta ra, lạnh giọng nói: "Cậu cản đường tôi."

Cô đi ra sân vận động, thật ra cô cũng không biết mình ra đây làm gì, bên ngoài thực sự rất lạnh. Vừa rồi lúc cô thi đấu tay cô đã rất lạnh nhưng dù vậy trong lòng cô vẫn hưng phấn.

Đi ra ngoài làm bàn tay cô lạnh cóng.

Nhưng cô cũng không muốn quay lại nhìn mặt Tiết Dĩ Nhu, cô đứng cạnh bồn hoa bên ngoài cúi đầu tính chiều dài viên gạch dưới chân.

Chân sau theo gót chân trước, tính từng bước.

Ngay lúc cô đang xoa tay muốn làm cho ngón tay ấm áp một chút đột nhiên bên cạnh có một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô rồi để một món đồ nóng hầm hập vào lòng bàn tay cô.

Nhiệt độ ấm áp truyền đến lòng bàn tay cô, trong lòng cô lặng lẽ thở dài một tiếng.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tại Hưởng đứng bên cạnh cô, trong lòng bàn tay cô là túi sưởi ấm cậu mới nhét vào.

Trên mặt thẩm Hưởng lộ ra chút bất đắc dĩ: "Nếu đã thấy lạnh vậy thì đứng ngoài đây làm gì?"

Trí Tú không ngờ cậu còn chưa đi, một giây sau Tại Hưởng lấy một đôi bao tay từ trong túi áo ra, dán lên mặt cô, ấm tới mức nơi đầu trái tim cô cũng run rẩy theo.

"Sao cậu còn..." Nhưng mới hỏi được một nửa Trí Tú đã ngậm miệng lại.

Ngược lại Tại Hưởng cười: "Sao không nói tiếp."

Trí Tú trừng mắt nhìn cậu, nói: "Không phải tại sợ có người tính tình quá lớn, ngay cả một câu cũng không nghe đã đi à."

Tại Hưởng yên lặng nhìn cô.

Cuối cùng Trí Tú cũng nói mấy lời cáu gắt này ra, trong lòng cô thoải mái không ít.

Vừa rồi Tại Hưởng nói cô kêu cậu đi trước bởi vì sợ người khác thấy cậu đứng chung với cô, cô không phủ nhận cô có suy nghĩ này. Nhưng cũng không phải lý do như cậu nói là ghét bỏ cậu mà cô chỉ sợ những người khác sẽ hiểu lầm hai người đang yêu đương thôi.

Thậm chí, ngay cả chính cô cũng không biết phải giải thích sự hiểu lầm này như thế nào.

"Cậu chán ghét tớ không?" Tại Hưởng hỏi cô.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt rõ ràng lại kiên định: "Tớ chưa từng ghét cậu."

Cho dù ngay từ lúc đầu quyết định cách xa cậu cũng không phải bởi vì ác danh của cậu mà chỉ do gút mắc đời trước của hai người mà thôi, cô không muốn giữa hai người có sự dây dưa sâu hơn.

Nhưng mà càng muốn cách xa thì ngược lại ngày càng gần hơn.

Cho dù cô dùng toàn bộ sức lực cũng không đẩy cậu ra được, không đẩy được sự tiếp cận của cậu.

Tại Hưởng gật đầu, cười nhẹ: "Tớ tin."

Thật ra ngay từ lúc đầu cậu đã biết cô không ghét bỏ mình, cho dù cậu từng trải qua cuộc sống như vậy nhưng cô cũng chưa từng ghét bỏ cậu. Cậu nhóc nhặt rác ven đường kia, cô đã từng dùng hết sức mình đứng trước mặt cậu bảo vệ cậu.

*

Lúc Tại Hưởng về đến nhà vừa mới nằm xuống sofa điện thoại đã kêu lên.

Cậu nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình di động, híp mắt, cậu không nhận chỉ để mặc kệ nó rung lên.

Cho dù cậu chưa từng lưu số điện thoại này nhưng cậu cũng chưa từng quên.

Đây là số điện thoại Trình Cối.

Vợ Kim Kim Minh.

Đối với Trình Cối, từ trước đến nay trong mắt Tại Hưởng bà ta chỉ có thân phận này mà thôi, cậu và bà ta bởi vì Kim Kim Minh nên mới có thể ở chung dưới một mái nhà.

Nhưng từ sau khi cậu lên phổ thông cũng không bằng lòng ở lại căn nhà đó nữa.

Ông cụ Kim thực sự thích cậu cũng không phản đối chuyện này chỉ vung tay lên mua cho cậu một ngôi nhà bên này, bề mặt cũng không lớn chỉ 160 mét vuông. Nhưng một người ở cũng đủ lớn rồi.

Huống hồ khu nhà này cũng là khu có giá cao, lúc trước lúc ông cụ cho nhà này cho cậu hai nhà khác của nhà họ thẩm đều oán giận, nói gần nói xa kêu ông cụ thiên vị.

Ông cụ Kim là nhân vật bậc nào, chỉ trừng mắt một cái đã không ai dám oán hận nữa.

Bây giờ nhà họ Kim có ai không biết đứa cháu nội Tại Hưởng nhặt từ bên ngoài về này là đứa cháu hợp mắt ông cụ nhất, cháu hai nhà còn lại đều thấp hơn nhiều.

Cũng bởi vì vậy cho nên Kim Kim Mình cực kỳ dung túng cậu.

Còn Trình Cối, Kim Kim Minh cũng kiềm chế lại, không để bà ta tùy tiện tới làm phiền Tại Hưởng.

Nhưng hôm nay Trình Cối lại gọi điện thoại cho cậu, thật phiền.

Cuối cùng Tại Hưởng tắt luôn điện thoại.

Thứ hai đến trường chuyện Đường Chấn Bằng bị truyền ra ngoài. Bệnh viện mà anh ta nằm có phụ huynh học sinh Tứ Trung làm việc, biết Đường Chấn Bằng là học sinh vì thế phụ huynh dặn dò con cái nhà mình vài câu, kêu lúc tan giờ tự học buổi tối về nhà cẩn thận một chút.

Bằng không bị đập một gậy, không nói chuyện não bị chấn động mà xương sườn còn gãy mấy khúc.

Ra tay dồn vào đường chết.

Bởi vì chuyện này nên cả trường đều bàn tán, lúc trước tất cả mọi người đều biết Tại Hưởng đánh Đường Chấn Bằng nhưng chưa có ai từng nghĩ đến chuyện Đường Chấn Bằng trên đường về nhà lúc tan học lại bị đánh bị thương nặng như vậy cả.

Nhất thời tiếng bàn tán ào ào nổi lên.

Ngay cả ánh mắt học sinh A8 khi nhìn Tại Hưởng cũng thay đổi.

Hạ Giang Minh không nói gì chỉ nhìn nhóm người nơm nớp lo sợ kia, chủ nhật thầy giáo sẽ giao bài tập, sáng thứ hai đại biểu môn phải thu lại rồi nộp tới văn phòng nhưng đại biểu môn tiếng anh lại không dám tới đây, bộ dáng như sợ Tại Hưởng ra tay đánh một trận.

Hạ Giang Minh vui vẻ: "Mày có đầu óc không vậy? Nếu anh Hưởng làm chuyện này thì bây giờ có thể ngồi ở đây à? Đã bị cảnh sát bắt nhốt từ sớm rồi đâu còn ngồi đây để tụi bay nhìn chằm chằm."

Câu này... Hình như cũng đúng.

Trí Tú khẽ cười thành tiếng, sắp xếp bài tập của mình lại rồi cầm bài tập của Tại Hưởng lên xem.

Rốt cục đại biểu môn tiếng Anh cũng tới thu bài, cậu ấy giải thích: "Tớ không có ý đó."

Tại Hưởng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn người này một cái.

Trái lại không khí quái dị trong phòng học tán đi không ít, Trí Tú nhìn qua Tại Hưởng, giọng nói thoải mái đùa giỡn: "Xem ra dưới sự tô vẽ của các bạn học sinh ác danh của cậu càng trở nên lợi hại rồi."

Khó có khi cô đùa giỡn với Tại Hưởng như vậy. Nếu đây là thật cô cũng sẽ không quản tới, cô không muốn một mình cậu phải chịu đựng chuyện mình không làm.

Rõ ràng kẻ xấu thực sự không phải cậu mà là người khác.

Nhưng cậu lại bị hiểu lầm thành người đó rồi còn bị nói xấu sau lưng nữa.

Nghĩ tới thôi cũng làm cho người ta thấy khó chịu.

Đột nhiên Tại Hưởng ngẩng đầu qua nhìn cô, khẽ hỏi: "Vậy cậu có sợ tớ không?"

Trí Tú nhìn cậu cười khẽ, đôi mắt đen láy chớp chớp hàng mi dài rung rung: "Không sợ."

"Vậy tiếp tục ngồi cùng bàn với tớ được không, người khác đều sợ tớ chỉ có cậu không sợ."

Trí Tú sửng sốt, sao cô cảm thấy bản thân mình bị người ta gài bẫy thế...

"Trí Tú, được không?" Thiếu niên lại cố chấp hỏi lại, giống như nhất định phải nhận được đáp án của cô.

Tiếng chuông giờ tự học buổi sáng vang lên, tiếng đọc sách trong phòng học dần dần nổi lên, trong tiếng đọc sách và la hét ầm ĩ kia Tại Hưởng nghe được giọng nói mềm nhẹ phía thiếu nữ.

"Được."

Tác giả có lời muốn nói: Tại Hưởng: Kế hoạch thành công, dỗ dành vợ ngồi cùng bàn với tôi tiếp.

Hu hu hu hu hu hu Rốt cục Tú Tú cũng đáp lại A Hưởng, con trai, thành tâm của con đã cảm động cây vạn tuế rồi!!!

Trí Tú:??? Cây vạn tuế là cái quỷ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com