Chương 27
Ngồi thẫn thờ trên giường, Aerum ném quả bóng cao su nảy xuống đất, đợi nó bật lên, rồi lại ném nó xuống thật mạnh.
Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Yoonsik không hề vui mừng khi cô về, không còn yêu thương và quan tâm cô như ngày xưa. Anh hay cáu gắt, không còn chiều chuộc cô mỗi khi cô tỏ bản tính bướng bỉnh và nghịch ngợm của mình.
Bây giờ thì cô cũng đã hiểu thái độ của Somin đối với cô là thế nào, cô ta chẳng bao giờ nói chuyện với cô, suốt ngày im lìm như người câm, lại còn tỏ ra đáng thương.
Giờ cô mới để ý anh khi nói chuyện với cô ta luôn nhẹ nhàng, khác hẳn khi nói chuyện với cô, luôn tỏ ra mệt mỏi và sẵn sàng cáu gắt.
Trong ba năm cô đi, anh đã có người mới rồi sao? Đã trao lại cái tình yêu dành cho cô cho người khác rồi sao, trái tim đã không còn bóng hình cô nữa sao?
Yoonsik, sao anh lại đối xử với em như thế, cuối cùng chỉ có mỗi em đợi chờ anh chăng?
Hay tại vì mình đã xa nhau quá lâu, để nơi trái tim mà đáng ra khắc bóng hình em lại chứa đựng hình ảnh của một người khác?
Quả bóng cao su bay chệch quỹ đạo thẳng vốn có, nó nảy ra ngoài và đập vào bức tường đối diện.
Aerum đứng phắt dậy, nhưng không phải để nhặt lại quả bóng, cô với gương mặt phức tạp, đẩy cửa lao ra ngoài.
"Cô Di!"
Cô Di ngước lên, thấy Aerum chạy từ trên cầu thang xuống, gọi giục giã.
"Sao thế ạ?"
"Cô Di...tôi hỏi cái này, cô phải trả lời thành thật nhé, không được giấu tôi đâu đấy!" – Aerum chạy đến gần, túm lấy tay cô Di, khuôn mặt đầy đợi chờ.
"Vâng? Nhưng có chuyện gì ạ?"
"Cô....Somin ấy...đã đến đây làm bao lâu rồi?"
"À..." – Cô Di bối rối "Nhưng sao cô lại hỏi thế?"
"Trả lời tôi đi, không được nói dối!" – Aerum hỏi lại, đôi mắt ánh lên tia cương quyết khiến cô Di nhất thời lúng túng không biết nói sao. Sao Aerum lại hỏi đến chuyện của Somin?
"À...cũng khoảng mấy tháng" – Cô Di áng chừng, cô cũng không nhớ Somin đã đến làm ở đây bao lâu.
"Quan hệ giữa anh Yoonsik và chị ấy thế nào?" – Aerum chau mày hỏi.
"Ơ tôi...." – Cô Di không biết trả lời thế nào, quan hệ giữa Yoonsik và Somin bà thừa biết rằng không chỉ là quan hệ ông chủ - osin như bình thường. Nhưng làm sao bà có thể nói cho Aerum chứ, bản thân bà cũng vô cùng quý mến Somin hiền lành chăm chỉ, đương nhiên không muốn Aerum ghét cô.
"Sao cô lại hỏi thế?"
"Trả lời tôi nhanh lên, sao cô cứ hỏi lại thế?" – Aerum cáu, cô quát lên. Chờ đợi một câu trả lời từ cô Di sao mà khó khăn, nhất là một câu trả lời cô đã biết được phần nào đáp án, cái kiểu lưỡng lự của bà thật khiến cô mất kiên nhẫn.
"Cô Aerum, cô đừng suy nghĩ lung tung, thực ra...Somin và cậu chủ chỉ là quan hệ ông chủ và osin, không có gì mờ ám hết...cô yên tâm nhé..."
Cô Di trấn an Aerum bằng mấy cái vỗ vai ân cần, nhưng Aerum vẫn không hề nguội đi sự bồn chồn và lo lắng, cô quát lên, ngữ khí không còn kiên nhẫn.
"Cô nói dối! Rõ ràng quan hệ của 2 người họ không bình thường, cô tưởng cháu là con nít à mà không nhận ra???"
"Cô Aerum..." – Cô Di không biết phải trấn tĩnh Aerum ra sao. Tuy biết cô từ nhỏ, nhưng bà vẫn luôn lắc đầu ngán ngẩm mỗi khi tính cách ương ngạnh của cô phô ra. 3 năm rồi, bản thân Aerum cũng chẳng có gì thay đổi.
"Trời ơi, tức chết mất...." – Aerum bất chợt hét ầm lên, cô lao đến xô đổ chiếc lọ hoa cắm mấy bông thủy tiên mà hồi tối Somin đã tự tay cắm.
___________
"Em với Kim phu nhân nói chuyện gì vậy?"
Jisoo đang nhấm nháp ly rượu vang, cô ngẩng lên nhướn mày nhìn Taehyung.
"Hả? À..." – Jisoo gật gù – "Em chỉ nói chuyện xã giao thôi mà.."
Taehyung đưa ly rượu lên môi, trầm ngâm nói.
"Anh không ưa lắm Kim phu nhân. Ngày trước bà ấy là bạn thân của một vị phu nhân của công ty Doanh Hòa, lúc nào cũng đi cùng nhau. Sau đó khi Doanh Hòa phá sản, không thấy bà ta nữa. một thời gian sau mới biết, vụ Doanh Hòa phá sản cũng có một chút công sức của bà ta."
Ngón tay cầm ly rượu của Jisoo hơi cứng lại. Bao nhiêu năm rồi mà tính cách độc địa nham hiểm đó của bà bác vẫn không thay đổi. Những lời ngon ngọt của bà bác rót vào tai cô là những lời nói giả tạo không chút sượng miệng, thật là một người đàn bà nguy hiểm.
"Jisoo."
"Công việc của Kim gia, em không cần thiết phải quan tâm. Cái hôn ước đó dù có hay không cũng là giả. Người anh yêu là Kim Jisoo, vì vậy em không cần phải nói dối."
Taehyung nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương. Cô là con người kiêu ngạo, việc phải giả mạo làm người khác là một điều không hề đơn giản, chứng tỏ là cô yêu anh và muốn hy sinh vì anh. nhưng anh lại không muốn. anh muốn mọi người ngưỡng mộ nhìn cô vì cô là bạn gái của anh, vì con người thuần khiết lạnh lùng nhưng thánh thiện của cô. Chứ không phải vì cái tên Jang Boram, vì cái danh tiểu thư của Chim Ưng. Và anh yêu cô bằng tình yêu chân thật, chứ không phải vì cái hôn ước rỗng tuếch. Anh muốn cô là chính mình, không cần thiết phải vì anh mà gồng mình. và dù cô có là Kim Jisoo mà mọi người không biết đến, thì cô vẫn cao quý và đẹp đẽ lạ thường.
"Em hiểu" – Cô nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích – "Em xin lỗi!"
"Ngốc ạ" – Anh vuốt má cô và đặt lên đó một nụ hôn phớt nhẹ nhàng. Bờ môi anh chạm nhẹ vào đôi má mịn màng khiến nó hơi ửng hồng, cô cúi mặt xuống che giấu đôi mắt long lanh e ấp.
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi ta mới được yêu?
______________
Cánh cổng sắt nặng nề mở ra, chiếc BMW đỏ rực như con quái thú mang màu máu phóng vụt vào sân. Yoonsik lạnh lùng bước ra, ném chiếc chìa khóa lên bàn, nhìn quanh quất không thấy Somin, anh ngước lên chiếc đồng hồ Thụy Sĩ cổ kính trên tường, khẽ thở dài vì biết Somin đã về rồi.
Mấy hôm nay, anh rất ít khi nhìn thấy cô, đến một câu hỏi han cũng không thể nói. Ở trường, nhiều lúc anh muốn qua lớp gặp cô, nhìn thấy cô với đôi má bầu bĩnh, mái ngố, luôn cười toe toét như nắng mùa xuân và đeo chiếc ba lô hình gấu Pooh béo.
Anh nhớ cô.
Nhiều lúc thấy cô ở nhà, anh chỉ muốn lao đến ôm chầm lấy cô.
Anh nhớ cô da diết. nhớ những câu nói đùa của cô. Nhớ những khi cô ôm hai con mèo vào lòng và chu môi xưng mẹ mẹ con con.
Nhưng bây giờ đã không còn nữa, cô luôn nhìn anh một cách kín đáo, luôn đáp lại anh bằng những nụ cười gượng gạo và giả tạo vô cùng.
Anh đã biến cô thành thế sao?
Cả Aerum, cả Somin, anh đều khiến họ buồn.
Rốt cuộc, anh phải làm sao?
Somin có lẽ cũng rất sợ anh sẽ về với Aerum mà bỏ mặc cô, bỏ mặc cô gái đã kéo anh thoát khỏi miền ký ức đau thương của Aerum, bỏ mặc cô gái đã khiến anh tức phát cáu, bỏ mặc cô gái mà anh đã khắc tên vào tim tự bao giờ.
Còn Aerum, sẽ buồn lắm nếu anh chạy theo thứ tình cảm mới mẻ mà bỏ quên thanh mai trúc mã, bỏ quên cô gái luôn yêu anh và dành cho anh một trái tim tràn đầy yêu thương, chân thành và tha thiết. Quên đi những tháng năm trẻ con nô đùa và tình cảm nảy sinh, quên đi mối tình đầu da diết và sâu sắc đến tận tâm can, quên đi những lời yêu thương ngây ngô đã trao nhau vào một ngày nắng hạ ngọt ngào.
Anh phải làm sao? Phải làm thế nào?
"Yoonsik."
Tiếng nói nhẹ nhàng như hơi thở trong màn đêm tĩnh mịch, từ trên cầu thang, Aerum bước xuống, ánh mắt nhìn anh tràn ngập yêu thương nhưng tối sẫm. Yoonsik giờ mới phát hiện nãy giờ mình vẫn đứng ngẩn ngơ dưới chân cầu thang.
"Em chưa ngủ sao? muộn rồi. "
Yoonsik hơi cau mày, anh cũng không hiểu sao mỗi khi nói với cô, anh cứ vô thức cau mày thể hiện sự bực mình và khó chịu, dẫu rằng cô không làm gì khiến anh phải như thế.
Aerum không chút phiền lòng, cô bước xuống, tiến gần đến tủ lạnh, lấy ra đĩa trái cây cô đã kỳ công gọt và trang trí, mỉm cười đưa cho anh.
"Anh ăn thử đi, đi dự party chắc đói lắm ạ?"
"Em cất vào tủ đi" – Yoonsik ngán ngẩm bước lên cầu thang – "Mai anh ăn"
Mặc dù không phủ nhận là bụng anh rất đói, nhưng cơn mệt mỏi làm anh chỉ muốn nằm xuống giường và đánh một giấc.
"Em đã rất tốn công đấy, Yoonsik!"
"Thì em để vào tủ đi, mai anh ăn mà. Bây giờ anh rất mệt, đừng bắt anh làm gì nữa."
Yoonsik không nhìn Aerum, giọng nói hơi gắt, bước nhanh chân lên cầu thang không ngoảnh đầu lại.
Cánh cửa đóng lại, Yoonsik mệt mỏi cởi chiếc áo vest ra rồi ném nó lên giường. tiếp đó anh cởi cúc áo ở cổ tay, và khi những chiếc cúc đằng trước chuẩn bị được anh cởi ra thì Yoonsik bỗng cảm thấy cánh cửa sau mình đã mở, và một người vừa bước vào, tiến về phía anh mỗi lúc một gần.
"Aerum, em về phòng ngủ đi, muộn rồi."
Không quay đầu lại, Yoonsik nói giọng đều đều, tay đang định cởi thêm mấy cái cúc nữa thì một vòng tay mảnh khảnh và mát lạnh ôm qua người anh từ đằng sau khiến bàn tay anh khựng lại. Aerum tựa đầu vào lưng anh, thỏ thẻ.
"Yoonsik, em yêu anh"
Yoonsik thở nhẹ, anh gỡ tay Aerum ra, quay người lại đối diện với cô.
"Về phòng đi" – Giọng anh vẫn đều đều.
Aerum ngước lên nhìn anh, cô mặc chiếc áo ngủ bằng vải mềm mỏng tang gần như trong suốt, ngắn đến đùi, để lộ đôi chân trắng nõn. Quai áo tuột xuống làm bờ vai trần lộ ra một cách hờ hững.
"Em yêu anh" – Cô lặp lại.
"Anh biết, em mau về đi" – Yoonsik kéo quai áo Aerum lên.
"Em ngủ ở đây." – Aerum nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cương quyết.
"Em nói gì vậy?" – Yoonsik cau mày.
"Em nói em muốn ngủ ở đây."
"Được thôi"
Yoonsik nhún vai, anh không muốn đôi co với Aerum nữa. anh bước qua cô, tiến đến mở cánh cửa ra.
"Anh sẽ ngủ bên ngoài."
Aerum vội quay lại, giơ tay kéo anh lại, giọng nói vẫn vô cùng cương quyết và ngang ngạnh.
"Không được, anh phải ngủ với em"
"Em nói cái gì vậy?" – Yoonsik bắt đầu cáu. Anh giật tay mình ra khỏi tay Aerum, toan bước ra cửa.
"Yoonsik! Ở lại với em!"
Aerum quyết không chịu thua, cô đẩy cho cánh cửa đóng lại, sau đó ôm chầm lấy anh. sợ anh sẽ lao ra ngoài, Aerum vội vàng rướn người lên, hôn vội vàng lên môi anh. Cô hôn mạnh mẽ, bờ môi như khao khát cháy bỏng.
"Aerum!"
Yoonsik đẩy Aerum ra, lập tức né tránh những nụ hôn của cô. Nhưng càng tránh, Aerum càng ôm chặt lấy anh, hôn anh mải miết. Dùng môi mình khóa chặt lấy môi Yoonsik, Aerum dùng tay cởi nhanh cúc áo Yoonsik ra.
"Aerum!"
Yoonsik quát lớn, anh đẩy mạnh Aerum ra. Aerum như người đã mất đi lý trí, cô nhìn anh.
"Yoonsik, em yêu anh! Anh là của em! Em sẽ không để cho người khác cướp anh đi đâu!"
Aerum hét lên, rồi cô lao đến ôm lấy Yoonsik, xô anh ngã xuống đất, sau đó nằm đè lên người anh. Vì trước khi đi dự party, Yoonsik chưa ăn gì mà đã uống rượu khiến anh hơi choáng váng mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Thêm cái đẩy ngã của Aerum, bây giờ mắt anh đã hoa lên.
"Aerum, em tránh ra!"
Aerum lao đến hôn anh, chiếc quai áo đã tuột xuống, để lộ khá nhiều những mảng da trắng muốt. Aerum không màng, cô tiếp tục hôn anh, thứ vang lên duy nhất trong đầu cô lúc này là bằng mọi giá phải biến anh là của cô.
Mắt Yoonsik bây giờ đã hoa lên, anh nhìn một ra hai, cộng thêm cái đầu đau như búa bổ và mí mắt chỉ chờ sụp xuống.
"Biến thái!"
Tiếng gọi trong trẻo của ai đó vang lên, xoáy mạnh vào màng nhĩ Yoonsik, anh mở bừng mắt, mọi vật trước mắt bất ngờ trở nên rõ nét.
"Aerum!"
Aerum ngã sóng xoài ra nền đất bên cạnh, Yoonsik bật dậy, phẫn nộ nhìn cô.
"Em làm cái trò gì thế? Tình yêu của em là thế này sao? em nói yêu anh là thế này sao? anh cứ ngỡ em vẫn là Aerum ngày xưa cơ đấy, em đã trở thành một con người như thế này từ khi nào vậy?"
Aerum nằm trên đất, cô không có ý định ngồi dậy, bộ váy ngủ mỏng manh xộc xệch, bộ ngực trắng nõn căng tròn lộ ra phân nửa, nước mắt chảy dài trên sàn đá hoa cương mát lạnh.
Yoonsik quay đi, anh mở cửa bước ra ngoài bằng những bước chân mạnh, cánh cửa cũng bị đóng lại hết sức thô bạo. sau khi tiếng "rầm" của cánh cửa vừa dứt, những giọt nước mắt liên tục rơi ra từ đôi mắt đang mở thao láo vô hồn của Aerum. Những giọt nước trong suốt như những viên ngọc lăn dài trên má. Aerum nắm chặt lấy gấu váy, nấc lên từng tiếng. tiếng nấc nghẹn của cô vang vào bốn bức tường im lìm. Ngoài cửa sổ, gió khẽ đu đưa hàng cây như tiếng thở dài não nề.
Yoonsik vặn vòi nước, hứng đầy nước lên hai bàn tay rồi hất lên mặt. Anh muốn làm cho mình tỉnh táo hơn bằng nước lạnh. Anh ngẩng lên nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi, từng giọt nước lăn từ trán xuống cằm, vuốt ve khuôn mặt như tượng tạc.
"A! Anh Yoonsik, trả kẹo cho em!"
"Em bắt được anh thì anh trả kẹo cho."
"Không biết, anh chạy nhanh hơn em cơ mà, em không biết đâu, huhuhu, trả kẹo cho em!"
"Nhưng mà mẹ em nói ăn kẹo nhiều là sẽ bị sún răng, không ai lấy đâu!"
"Em không biết, có anh lấy em rồi, em không sợ!"
"Ê ai thèm lấy em, em vừa mập vừa tròn, răng lại sún"
"Mẹ em bảo thế, mẹ em nói chúng ta sẽ lấy nhau!"
"Thế em phải kiêng ăn kẹo đi thì anh mới lấy em!"
"Oa...oa...oa....mẹ ơi!"
"Ê, ê thôi được rồi, kẹo này kẹo này! Trả cho em!"
Yoonsik lấy vòi hoa sen, điên cuồng xịt hết lên mặt và lên người.
"Anh Yoonsik! Anh nói xem, bệnh của em có khỏi được không?"
"Đương nhiên là được, Aerum ngốc, anh sẽ ngày đêm cầu nguyện cho em khỏi bệnh!"
"Không được đâu. Mẹ em nói bệnh này là bệnh máu trắng đấy, là máu trắng, anh biết không? Sẽ không khỏi được đâu."
"Được mà!"
"Bác sĩ nói nếu không tìm được tủy thích hợp, em chỉ còn sống được mấy tháng nữa"
"Không! Anh tuyệt đối không để em chết, tuyệt đối không để ông trời mang em đi đâu! Ông trời ơi! Người có nghe thấy không? Nếu có mang, hãy mang tôi đi, không được mang Aerum!"
Aerum gục đầu vào ngực Yoonsik, nước mắt như mưa, cắn môi đến bật máu.
Yoonsik đập vỡ hết chai lọ thủy tinh trong phòng tắm.
"Yoonsik, Aerum nó chết rồi cháu ạ!"
"Cô, cô đùa cháu ạ? Sao Aerum lại chết được, em ấy mới sang đó được mấy tháng!"
"Nó mất rồi, mất thật rồi cháu ơi!"
"Cô đừng có gạt cháu, Aerum đã nói nhất định sẽ về, cháu cũng nói sẽ đợi em ấy, cô đừng có gạt cháu, cả ba mẹ nữa, đừng im lặng như vậy, nói gì đi chứ, nói là không phải đi!!"
"Yoonsik....chúng ta phải chấp nhận sự thật thôi con ạ... Aerum...."
"Không, Aerum!!!!!!!!!"
Từng giọt dòng chất lỏng đặc sệt có mùi tanh từ tay Yoonsik tuôn ra, hòa loãng với nước trong phòng tắm. những mảnh vỡ của chai lọ thủy tinh văng tung tóe bên cạnh anh. Yoonsik ngồi gục xuống, máu vẫn chảy như suối.
Aerum ngày đó....
Aerum bây giờ...
Thất vọng thật đấy.....
Quả cầu lửa kiêu hãnh nhô lên từ phía chân trời xa, ánh nắng tràn vào phòng, chim chóc hát ca vui vẻ.
Yoonsik mệt mỏi mở mắt ra, đã đến giờ đi học. anh dùng lòng bàn tay đập mấy cái vào trán cho đầu óc tỉnh táo lại, Yoonsik bước ra khỏi giường, vào phòng vệ sinh. Và công việc đầu tiên là dùng ánh mắt lướt qua bãi chiến trường của mình tối hôm qua. Giữa đống mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe có lẫn vài giọt máu tươi đã đông đặc.
Anh để chế độ lạnh, bật vòi nước, hất lên mặt. nước buổi sáng dù có mát lạnh thế nào nhưng cũng vẫn không thể làm Yoonsik tỉnh hơn, mọi thứ trước mắt anh vẫn mù mờ.
Nước xối xuống vết thương trên tay anh. Xót. Nhưng nhiệt độ thấp của nước đã khiến anh chẳng còn cảm giác gì nữa.
Cánh cửa lặng lẽ mở ra, Yoonsik bước ra ngoài. Bước chân bỗng đông cứng lại khi ở căn phòng số 3 bên cạnh, Aerum cũng bước ra với khuôn mặt nhợt nhạt không kém, và trên người vẫn mặc bộ váy trong suốt tối qua.
"Anh ngủ ngon chứ?" – Aerum hỏi, nụ cười nhạt mệt mỏi.
Yoonsik không đáp, anh lãnh đạm bước về phòng. tối hôm qua anh không ngủ ở phòng mình, và sáng nay phải về để thay đồng phục. May sao tối qua Aerum đã trở về phòng cô ấy, nếu không sáng nay về phòng, anh không biết sẽ phải nhìn cô với ánh mắt thế nào và vẻ mặt ra sao.
Thế mà cô lại có thể hỏi anh một cách thản nhiên như vậy. có phải là trong đầu cô, chuyện hôm qua chỉ như một giấc mơ không?
Được thế thì tốt quá.
Yoonsik chỉn chu trong bộ đồng phục trường Liberal Arts, sau khi hờ hững nhìn mình trong gương, anh quay người bước ra ngoài. Ánh mắt bỗng dừng lại trên khung ảnh đặt trên bàn.
Bức ảnh chụp anh và Aerum.
Vẻ mặt hạnh phúc cùng nụ cười rạng ngời.
Đôi mắt u ám và tối đi, anh đưa tay, phũ phàng đặt úp khung ảnh xuống.
Nụ cười đó khiến anh cảm thấy đau lòng và nuối tiếc về một quá khứ nhạt nhòa.
Cánh cửa mở ra, và khép lại sau tiếng "rầm".
"Cậu chủ không ăn sáng sao ạ?" – Cô Di hỏi khi thấy Yoonsik bước ra ngoài.
"Không. Tôi không đói." – Anh trả lời mà không quay đầu lại.
"Nhưng cậu chủ sẽ kiệt sức mất..." – Cô Di lo ngại.
Yoonsik không nói gì nữa, anh vơ lấy chiếc chìa khóa trên bàn, bước ra ngoài cửa. Chưa đầy một phút sau, cô Di nghe thấy tiếng xe phóng vèo qua chiếc cổng đen.
Aerum đặt chiếc dĩa còn chưa kịp quấn sợi mì nào xuống bàn. Cô đứng dậy, lặng lẽ bước lên phòng. Cô Di thắc mắc nhìn theo Aerum, trong lòng mịt mờ không hiểu giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cô Aerum...!"
_______________
Chiếc xe taxi dừng lại trong một con phố nhỏ. cánh cửa bật mở, cô gái trong xe hất nhẹ lọn tóc đen nhánh ra sau, vẻ mặt bình thản bước vào salon Angela.
"Chị Zu..."
Jisoo bước vào, chưa kịp kết thúc tiếng gọi thì hơi khựng lại, nhíu mày.
Kim Zu ngồi tựa vào lưng ghế sofa, tay cầm một tấm ảnh nhỏ, đôi mắt ầng ậc nước dán chặt vào nó. Ánh nắng từ bên ngoài không thể len được vào bên trong vì Zu vẫn đóng chặt các cánh cửa. vẻ mặt cô bé hệt như bông hoa đã sắp héo tàn.
"Chị Zu..." – Jisoo nhẹ nhàng tiến đến, gọi lại lần nữa.
Lần này Kim Zu đã giật mình ngẩng lên, cô hơi nheo mắt nhìn Jisoo vì cô đứng khuất bóng ánh nắng mặt trời.
"Em đến trả chị bộ đồ tối qua." – Jisoo mỉm cười, giơ lên chiếc túi, trong đó đựng bộ váy trắng hôm qua Zu đã diện cho cô.
Zu cười một cách vội vàng, bàn tay giấu vội tấm ảnh ra sau, tay kia quệt nhanh giọt nước vương trên mắt.
"Cô bé xinh đẹp" – zu đón lấy chiếc túi, cười tươi – "Buổi tiệc tối qua thế nào?"
"Mọi thứ đều ổn ạ"
Jisoo ngồi xuống bên cạnh Kim Zu, nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Zu.
Kim Zu trước mặt cô luôn cười hớn hở và nghịch ngợm, biểu cảm buồn rười rượi đó với Jisoo mà nói vô cùng lạ lẫm.
"Em uống gì, nhóc?"
"Em về bây giờ, không uống đâu ạ" – Jisoo lắc đầu
"Thế để chị lấy cho cưng bộ đồ của cưng tối qua nhá?" – Zu cười, cầm cái túi đứng dậy và bước vào gian trong.
Một lát sau Zu bước ra, trên tay là chiếc túi khác.
"Này" – zu đưa cho Jisoo, nụ cười vẫn dán trên môi tự nhiên hết sức.
Jisoo đón lấy chiếc túi. Như sực nhớ ra điều gì, cô vội tháo chiếc lắc bạc trên tay xuống. Chiếc lắc sáng rực, mỏng manh và nhỏ nhắn, lấp lánh ánh sáng bạc chói mắt.
"Có thứ này em trả chị nè."
Zu nghiêng đầu nhìn chiếc lắc đong đưa giữa những ngón tay thon dài của Jisoo. Một cách kín đáo, đôi mắt hơi tối sầm xuống một màu buồn bã.
"Tặng em đấy" – Cô cười, đẩy chiếc lắc về phía Jisoo.
Thấy Jisoo nhìn cô với vẻ thắc mắc, Zu cười, nụ cười tươi nhưng xen lẫn vẻ buồn trong đôi mắt to tròn.
"Chiếc lắc này là của một người rất quan trọng tặng chị. bây giờ chị tặng em." – Zu nhẹ nhàng giải thích
"Một người rất quan trọng? Sao chị lại tặng lại cho em?"
Zu cười, nụ cười vẫn buồn.
"Lúc tặng chị, người đó nói, đã cầu Chúa ban hạnh phúc cho nó. Ai đeo nó sẽ luôn được hạnh phúc."
Zu đưa chiếc lắc lên ngang mặt, đong đưa nó, ánh mắt dõi theo từng tia sáng lấp lánh phát ra.
"Bây giờ chị chẳng cần hạnh phúc nữa. Tặng em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com