Chương 9
" "Lạc an" là tác phẩm thành danh của tác giả này, thật sự không tệ." Cô gái trẻ tuổi đã khơi mào đề tài này gật đầu: "Nhưng tôi vẫn thích nhất là "Thập hoàn ký", phụ nữ trong đó thật mạnh mẽ, làm cho người đọc cảm thấy thật thoải mái, thú vị hơn nhiều những nữ chính chỉ biết đau khổ vì tình mà tôi đã đọc."
Jisoo ở bên cạnh cười thầm, ngày đó, khi viết quyển tiểu thuyết này, thật ra cô bị một số tiểu thuyết ngôn tình khác kích thích, nhìn nữ chính vì đàn ông mà đòi sống đòi chết, cô thật khó chịu, vì vậy mới viết về mười người phụ nữ thân phận khác nhau nhưng đều vô cùng mạnh mẽ, có niềm kiêu hãnh riêng, nhưng rồi cũng cho những người phụ nữ này một tình yêu hoàn mỹ.
Nói trắng ra, đây chỉ là một seri truyện rất YY, những người phụ nữ này tuy không dịu dàng động lòng người, yếu đuối, mảnh mai, nhưng vẫn có một người đàn ông hết lòng vì bọn họ. Tiểu thuyết này phù hợp với sở thích của độc giả nữ cũng không có gì lạ.
Mấy người hàn huyên một lúc rồi liên tục có người bỏ đi, khi chỉ còn lại Ji Ah và So Hee, Jisoo cũng thở phào nhẹ nhõm, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
"Jisoo, đây là danh thiếp của chị, sau này thường xuyên gặp mặt nhé, bên kia còn một số việc, xin lỗi chị không ở lại được." Ji Ah trao đổi danh thiếp với Jisoo rồi đứng dậy đi vào trong đám người. Nhìn thấy Taehyung, cô liền lộ ra một nụ cười mờ ám, chạm cốc với anh: "Jisoo kia thật không tệ nha."
Taehyung cười vô cùng ôn hòa: "Đương nhiên cô ấy không tệ."
Ji Ah lắc đầu thở dài: "Hiếm khi nào cậu lại vừa mắt một cô gái, nhưng cô gái xuất sắc như thế cậu phải giữ cho chặt, nếu không ngày nào đó bị người ta cướp mất, hối hận cũng không kịp." Nói xong, Ji Ah nhìn lại, đại thiếu gia họ Park đang tiến về phía Jisoo.
Trong cuộc sống có một loại đau khổ, chính là bạn ghét một người, mà người đó cứ lượn lờ trước mắt bạn, dân gian gọi đó là nghiệt duyên.
"Jisoo, thật khéo." Jinyoung ngồi xuống một bên sô pha, không ngồi cùng So Hee.
Jisoo nghĩ chuyện này thật sự rất không khéo, gặp phải So Hee, cô gọi nó là xui xẻo, gặp phải cả hai người, trình độ xui xẻo của cô tăng gấp bội.
Trong cuộc sống có một loại đau khổ, chính là bạn ghét một người, mà người đó cứ lượn lờ trước mắt bạn, dân gian gọi đó là nghiệt duyên. Jisoo lẩm nhẩm trong lòng vài lần, mình là một người đạo đức, mới mở miệng nói: "Đúng là khéo."
"Em tới cùng Taehyung?" Trong giọng nói của Jinyoung mang theo vẻ chất vấn.
Jisoo trừng mắt nhìn, suy nghĩ xem mình nên trả lời thế nào: "Anh có hứng thú với việc riêng của tôi quá nhỉ?" Nói xong, trong mắt cô hiện lên vẻ trào phúng, Jinyoung hắn có tư cách gì để đứng ở góc độ đó châm biếm cô?
Jinyoung còn muốn nói gì đó đã bị So Hee cướp lời: "Jisoo, tôi biết trong lòng cô hận tôi, nhưng cô đâm sau lưng người khác như vậy cũng hơi quá đáng rồi đấy."
"Tôi hận cô cái gì?" Jisoo bật cười ra tiếng, cũng không che giấu sự giễu cợt và khinh thường của mình: "Người khác không thích cô đâu có liên quan gì tới tôi?" Nói xong, ánh mắt cô lướt qua toàn thân So Hee một lượt, quay đầu nhìn về phía Jinyoung: "Ánh mắt của anh cũng thật không tệ."
Sắc mặt Jinyoung lại thay đổi, trang phục của So Hee hôm nay quả thật có chút không trang trọng, trang sức cũng không thích hợp với trường hợp hôm nay, lại bị Jisoo nói vậy, hắn không nén được giận.
Thấy sắc mặt Jinyoung thay đổi, Jisoo khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nhìn So Hee, lần đầu tiên nói ra những lời khó nghe: "Đừng tự biến mình thành trò cười, nói trắng ra là đừng tự biến mình thành đồ chơi của kẻ khác, nếu bản thân không trang trọng thì đừng đến trước mặt tôi để phải xấu mặt. Đừng nói hiện giờ cô không thể trở thành bà chủ nhà họ Park, cho dù cô có thể cũng sẽ không khiến tôi có một chút nuối tiếc." Nhà họ Park sẽ không bao giờ để người như So Hee bước vào cửa, cô hiểu rõ điều đó hơn So Hee rất nhiều.
Lời này mắng cả SoHee và Jinyoung, thậm chí còn ngấm ngầm giẫm một chân lên thể diện của Jinyoung,sắc mặt Jinyoung vô cùng khó coi.
So Hee không nhịn được nữa, giọng nói trở nên sắc bén: "Cô cho rằng cô bám vàođược Taehyung là giỏi lắm chắc?"
"Loại người thế nào thì thế giới trong mắt kẻ đó cũng y như thế, cô cho rằng côlàm kẻ thứ ba, tham tiền của kẻ khác thì mọi người sẽ đều như cô?" Jisoo hừ lạnh:"Đừng đem tư duy nông cạn, ngu ngốc của cô ra để càng thêm mất mặt." Nói xong,cô đứng dậy định bỏ đi.
Một bên mặt thoáng qua một bóng đen, Jisoo xoay người, đưa tay ra cản, cầm lấycổ tay So Hee, bàn tay dùng sức, thành công khiến cho sắc mặt So Hee trắng bệch.Cô lạnh lùng nhìn Jinyoung đang đứng lên theo: "Quản người phụ nữ của anh chochặt, đừng để cô ta ra ngoài phát điên, đến lúc đó cái mất không phải thể diệncủa tôi mà là của nhà họ Park các người đấy." Nói xong, cô dùng sức đẩy So Heera, So Hee lảo đảo một cái.
So Hee vô cùng tức giận, giơ tay lại định đánh, lần này lại có người ngăn cản,người ngăn cản lần này là Taehyung.
Taehyung trước giờ là một người luôn được chú ý, anh vừa hành động đã có khôngít người phát hiện, thấy người gây chuyện là người phụ nữ như gái làng chơi mà Jinyoungđưa đến, hứng thú hướng về đâu không cần nói cũng biết.
Ji Ah đứng bên cạnh Dong Ho, cau mày nói: "Người phụ nữ này không có chút trangtrọng, vừa rồi khi nói chuyện với bọn em, một chút lễ phép cũng không có, bâygiờ vì sao lại muốn động tay động chân với cả một người dễ gần như Jisoo?"
Mấy người bên cạnh Ji Ah nghe được câu nói không nặng không nhẹ này đều có chútsuy nghĩ, ánh mắt nhìn So Hee và Jinyoung lại càng thêm sâu xa.
Jinyoung lớn lên trong môi trường này, sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảyra, hắn lạnh lùng nhìn So Hee: "Cô uống say rồi, về đi!"
So Hee nghiêng đầu nhìn Jinyoung: "Jinyoung, hiện giờ em mới là người phụ nữ củaanh!"
Ánh mắt của mọi người xung quanh lại càng có vẻ hiểu ra, nhưng khi nhìn thấy vẻmặt bình tĩnh của Jisoo, lại nghĩ hình như mình đoán sai rồi.
Taehyung hoàn toàn không thèm để ý đến trò cười này, anh đưa tay hơi ôm lấy vaiJisoo, tay kia đưa đĩa trái cây cho Jisoo: "Vừa rồi em nói muốn ăn hoa quả, anhlấy cho em rồi này."
Jisoo cười cười, cầm lấy một miếng trái cây đưa vào miệng: "Cảm ơn."
Taehyung thấy tâm trạng Jisoo không tồi mới quay đầu nhìn về phía Jinyoung "CậuPark, không biết bạn gái tôi làm mất lòng bạn gái cậu thế nào mà khiến cô ấy muốnra tay đánh người?"
Vẻ mặt Jinyoung cứng nhắc nói: "Thật xin lỗi, cô ta là thư ký của tôi, thậtkhông ngờ lại là người như vậy, ngày mai tôi sẽ lập tức xa thải cô ta, để tổnggiám đốc Kim chê cười rồi."
"Thì ra là vậy, tôi còn tưởng cô gái có tính cách đặc biệt này là bạn gái của cậu."Taehyung nói xong câu này, ánh mắt hướng về phía So Hee: "Tính cách Jisoo hơi lạnhnhạt một chút, nếu có chỗ nào không phải, mong vị tiểu thư này thông cảm cho."
Lấy lùi để tiến, lấy thủ để công, lời này tuy là xin lỗi, nhưng nghe thế nàocũng là bạn gái của Jinyoung có lỗi. Ji Ah thở dài trong lòng, Taehyung hiểnnhiên không cho cô ta đường rút, chứng tỏ Jisoo rất quan trọng với cậu ta.
"Jisoo này có quan hệ gì với Taehyung?" Dong Ho thấp giọng hỏi bên tai Ji Ah.
"Chuyện này em cũng không rõ lắm, nhưng nhất định là Taehyung thích Jisoo rồi."Ji Ah nhíu mày: "Cũng không biết Jinyoung này tự nhiên lại phát điên thế nào,mang một người phụ nữ như thế tới để mất mặt, khiến cho tiệc rượu này chẳng đượcyên bình."
"Cậu ta bằng lòng mang một người như thế tới để mất mặt, chúng ta cũng khôngngăn cản được." Dong Ho cười trào phúng: "Xem ra nhà họ Park cũng chỉ được nhưthế thôi."
So Hee không phải không hiểu được ý tứ trong lời nói của Taehyung, cô ta liếc mắtnhìn Jisoo cười nhạt: "Nếu cô ta không lạnh nhạt, sao có thể bị người ta đá?"
Lời nói này cực kỳ không có trình độ, rất có vẻ đang khóc lóc ăn vạ, Taehyungnhíu mày, còn sắc mặt Jinyoung đã khó coi nay lại càng khó coi.
Jisoo nghĩ So Hee đã xem quá nhiều phim truyền hình, nếu không sao có thể mặcloại trang phục này tới tiệc rượu, lại diễn trò cười nữa. Nhưng cô không thểtheo được với cô ta, ở đây có rất nhiều nhân vật có địa vị, nhỡ may mất mặt, sợrằng nhiều năm sẽ không lấy lại được, nếu có độc giả nào nhận ra cô, bị ngườita nói nhân phẩm có vấn đề, cô còn mặt mũi nào mà sống trong giới văn học nữa.
"Jennie không biết từ đâu đi ra, chào hỏi Taehyung rồi dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Jinyoung và So Hee: "Jinyoung, sao anh còn dính lấy Jisoo, Jisoo đã nói không thích anh rồi. Còn So Hee cô nữa, có lầm hay không, Jinyoung không thích cô liên quan gì đến Jisoo, cô tìm Jisoo gây chuyện làm gì, Jisoo nể mặt các người là đồng hương mới nhường nhịn các người, đừng có được nước lấn tới."
Đời người là một bộ phim nhiều tập, cô không máu chó, tôi máu chó, tôi và cô đều không máu chó, người ta sẽ hất cho chúng ta một chậu máu chó. Jisoo nghe những lời chắc như đinh đóng cột này của Jennie, nhất thời nghĩ, tình tiết như thế thật con mẹ nó máu chó, chỉ là, Jennie nói như vậy có thể đem rắc rối tới cho bố cô nàng hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com