Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.

DAY ONE 

[Ngày thứ nhất]

**



Tiếng vang của lời tỏ tình đột ngột đến mức lố bịch của Sunoo dội vào những bức tường trong thư viện yên tĩnh, trước khi kịp đến với biểu cảm kinh ngạc của Heeseung. Sunoo có thể thấy chính xác thời điểm lời tuyên bố của mình thấm vào không gian xung quanh.

Khuôn mặt chàng trai đối diện thu lại thành một tập hợp những biểu cảm: kinh ngạc, bối rối, khó chịu và điều cuối cùng đọng lại trên nét mặt anh mà Sunoo không có cách nào lí giải được. Đó không phải là sự ghê tởm hay tức giận, mà là thứ gì đó đã làm dịu đi viền mắt anh và tô điểm cho khuôn mặt anh một sắc thái mềm mỏng hơn.

Sau vài giây ngưng đọng, như thể có thứ gì đó vang lên "cạch" một tiếng rồi Heeseung đột ngột di chuyển. Anh đặt hộp sữa dâu xuống bàn với một tiếng động lớn mà hẳn anh sẽ trách mắng nếu người gây ra nó là Sunoo. Heeseung sải bước về phía cậu, ánh mắt kiên định. Đôi chân dài chỉ mất vài bước chân để đi qua phòng. Anh không dừng lại trước mặt Sunoo mà nắm lấy cổ tay, kéo cậu ra khỏi toà nhà.

"Anh đang làm gì vậy," Sunoo kêu lên khi thấy mình bị đẩy ra khỏi cửa một cách thô bạo. Sau khi cánh cửa đóng lại phía sau, Heeseung quay người lại đối mặt với cậu.

"Anh đang làm gì sao? Chính em mới là người đang làm gì đó chứ?" Giọng anh trầm xuống, có phần kiềm chế; Heeseung là kiểu người khi càng buồn bực thì anh sẽ giữ im lặng hơn mức bình thường. 

"Em chỉ đang thú nhận tình cảm của mình trước khi bị đẩy ra ngoài một cách bạo lực như thế này," Sunoo đáp trả.

Heeseung vuốt sống mũi, nhắm mắt lại rồi hít thở sâu. Sunoo không nghĩ mình đã từng thấy anh rơi vào trạng thái như thế này bao giờ. Đường nét căng thẳng hiện rõ trên vai anh, cơ hàm nghiến chặt. 

"Đừng nghĩ anh không biết em có ý gì," Heeseung lẩm bẩm.

Sunoo nheo mắt, nói. "Anh đang nói về cái gì cơ?"

Đôi mắt của Heeseung lại quay về phía cậu, lúc này anh trông thực sự rất khó chịu "Anh không phải kẻ ngốc, sunfl...Sunoo," anh giận dữ nói. "Anh biết hôm nay là ngày Cá tháng tư."

Sunoo ngạc nhiên. Cậu thậm chí còn chưa kiểm tra ngày tháng nhưng khi nhớ lại hành động thách thức và biểu hiện trêu chọc của Jungwon, mọi thứ càng trở nên rõ ràng. Heeseung hẳn đang nghĩ đây là một trò đùa ngày Cá tháng tư. Hoặc nó đã từng là như vậy.

Đôi khi tất cả giống như một trò đùa, những cảm xúc mà cậu dành cho Heeseung. Những gì cậu vẫn cảm thấy nơi anh, bất chấp tất cả. Nó giống như là một chuyện cười ngớ ngẩn vì Heeseung sẽ chẳng bao giờ có cảm giác tương tự với cậu.

"Nó không phải một trò đùa," Sunoo thờ ơ nói. Bởi một nửa điều đó là sự thật dù cho nửa còn lại là giả dối. Bản thân lời tỏ tình có hơi thô thiển và thẳng thắn nhưng hành động hét lên điều đó với Heeseung giữa một thư viện chứa đầy người ư? Chắc chắn cậu không muốn bất cứ điều gì khác ngoài việc moi ra một chút khó chịu từ anh. "Nếu em là trò đùa đối với anh thì cứ thoải mái từ chối tình cảm của em," Sunoo mỉa mai tiếp lời, một nụ cười ngọt ngào đến phát bệnh nở trên khuôn mặt cậu.

Thật dễ dàng khi có thể quay trở lại với những thói quen cũ, với những nụ cười chế nhạo và những lời nói gai góc. Nếu cậu không thể nhận được phản ứng mình mong muốn từ Heeseung, thì cậu cũng sẽ nhận được nó bằng cách này hay cách khác.

Heeseung chế giễu, "Em yêu anh sao?" Anh nhướng mày hỏi. Giọng anh có chút khàn, giống như chúng đang khiến anh tổn thương khi phải phát ra thành tiếng. Sunoo hài lòng khi thấy phản ứng kháng cự lại lời tỏ tình của cậu trên gương mặt anh.

"Đó thực sự là một điều bí ẩn, phải không?" Sunoo thì thầm nói.

"Câu trả lời không thuyết phục lắm," Heeseung lạnh lùng nói.

"Em không biết rằng công việc của mình là phải thuyết phục anh đó," cậu phản bác lại.

Heeseung thở ra một hơi thật dài. Anh cẩn thận tháo mắt kính, rồi gấp lại và móc nó lên phía trước chiếc áo sơ mi của mình. Sức nặng của chiếc kính kim loại đã khiến đường viền cổ áo chùng xuống, để lộ một chút xương quai xanh của anh. Sunoo đảo mắt nhìn lên.

Cậu tránh nhìn vào mắt của Heeseung, hay bất kỳ bộ phận nào khác trên cơ thể anh trong lúc chuẩn bị tinh thần nếu chàng trai trước mặt có bảo cậu cút khỏi đây hoặc nói rằng anh không bao giờ muốn gặp lại Sunoo nữa.

"Ba mươi ngày," Heeseung nói.

Sunoo cúi xuống, thoát khỏi đám mây mà mình đang nhìn. Cậu cau mày với anh. "Gì cơ?"

"Ba mươi ngày," Heeseung nhắc lại, "Anh sẽ để em yêu anh trong ba mươi ngày."

Một loạt câu hỏi ập đến trong tâm trí Sunoo một cách mơ hồ. Nhưng câu đầu tiên mà cậu buột miệng hỏi lại: "Tại sao phải là ba mươi ngày?"

"Đó là khoảng thời gian để em nhận ra rằng em không hề thích anh nữa."

Điều đó là không thể, Sunoo nghĩ. Không may rằng, cậu đã có mười năm để nhận ra điều tương tự, nhưng không hiệu quả lắm. "Và nếu sau ba mươi ngày, em vẫn thích anh thì sao?"

Heeseung quan sát cậu một cách cẩn thận. Sunoo vặn vẹo dưới cái nhìn chăm chú của anh. Cậu không biết phải làm gì mỗi khi Heeseung nhìn mình như thế, giống như anh ấy đang cố gắng nhìn thấu và tìm ra những mưu đồ bên trong tâm trí Sunoo. Cậu không biết tại sao; như thể Sunoo là một quyển sách mở toang – dù cậu chỉ vừa mới tuyên bố tình yêu của mình giữa một thư viện đông đúc người, Chúa ơi. Heeseung mới chính là người tỏ ra bí ẩn lúc này đó chứ.

Có vẻ như bất cứ điều gì mà Heeseung đang tìm kiếm đều không xuất hiện. Anh thả người về sau, hơi ngập ngừng. "Điều đó sẽ không xảy ra," anh nói. Có chút sự nhẫn nhịn trong giọng nói của anh. Sunoo cho rằng có lẽ Heeseung đã miễn cưỡng cam chịu số phận để trở thành đối tượng tình cảm của cậu.

"Nhưng ý anh là gì khi nói rằng anh sẽ để em yêu anh?" Sunoo châm chọc. "Anh cũng bắt đầu yêu em ư?" Cậu tất nhiên đã biết câu trả lời. Nhưng chẳng phải một vết thương hở càng có cảm giác thoả mãn hơn nếu bạn càng khoét nó sâu hơn sao. 

"Không, Sunflower," Heeseung nhẹ nhàng nói. "Anh sẽ không bắt đầu điều đó."

Có lẽ Sunoo không hoàn toàn là một quyển sách mở. Đó cũng là một điều tốt, nếu không thì cậu đã không thể ngăn mình nao núng trước cú đòn đau nhói mà anh vừa giáng xuống.

"Vậy, đây là loại thoả thuận gì chứ?" Sunoo nhẹ nhàng hỏi.

"Loại kinh khủng nhất," Heeseung trả lời. Anh cười khẩy, hơi vẻ gượng gạo. "Vậy em đồng ý chứ?"

"Không," Sunoo nói. Cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấy khuôn mặt hơi xịu xuống của Heeseung, nhưng Sunoo không có thời gian để suy nghĩ về điều đó trước khi tiếp tục. "Nếu đó là một thoả thuận thì chúng ta không nên làm như vậy."

Heeseung bối rối nhìn cậu. "Ý em là gì?"

"Hôm nay là ngày đầu tiên để anh..." Sunoo nói và bước nhanh đến chỗ Heeseung trước khi mọi dũng khí kịp biến mất. Sunoo có thể nhìn thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong đôi mắt đen, to tròn đó. Đôi mắt mở lớn khi Sunoo kiễng chân để đặt một nụ hôn nhanh chóng lên má Heeseung. "... trở thành của em," cậu thì thầm vào tai anh. Heeseung phát ra một tiếng ho sặc sụa và Sunoo nhanh chóng lùi ra sau.

Cậu cảm thấy có chút hài lòng trước vẻ bối rối trên gương mặt Heeseung và mỉm cười khi thấy khuôn miệng anh há hốc ra vì kinh ngạc.

Đây là một ý tưởng tồi tệ. Một thứ vô nghĩa. Sunoo thậm chí không biết mình đang chờ đợi điều gì. Bây giờ họ có tính là hẹn hò không? Trong ba mươi ngày, nếu Heeseung đã khăng khăng như vậy?

Rõ ràng là những cảm xúc của cậu đã không được đáp lại. Có lẽ điều mà Sunoo cần lúc này chính là thời hạn. Cậu sẽ cho phép mình yêu Heeseung không hổ thẹn, chỉ trong một tháng, rồi khép lại chương này và bước tiếp. Ít nhất cậu sẽ biết cái cảm giác gọi Heeseung là của mình như thế nào.

"Vậy, thoả thuận chứ?" Sunoo nói, chốt lại số phận của mình.

"Theo một cách kinh khủng nhất thì...," Heeseung thốt lên, trông vẫn còn choáng váng. "Được, anh đồng ý." 



**

translated by eun. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com