Chương 6.
DAY FIVE
[Ngày thứ năm]
**
Sunoo tỉnh dậy vào sáng Thứ Hai với một bên ráy tai đau nhói và một cơn co giật ở mí mắt. Cậu đang trong một tâm trạng khủng khiếp. Không có lý do nào khác ngoài việc hôm nay là ngày quay trở lại trường học và cơn đau âm ỉ do lỗ xỏ gây ra đang dần khiến cậu phát điên.
Cậu trượt khỏi giường. Khi đang chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu ngày mới thì điện thoại của cậu rung lên, báo hiện tin nhắn mới.
Seungie Hyung
Nhịp tim cậu đột ngột tăng. Lại nữa?
Mặc chiếc áo len màu bạc hà của em cho hôm nay nhé!
Sunoo thầm chửi rủa. Đầu tiên Heeseung bắt cóc cậu vào một buổi sáng Chủ Nhật và bây giờ anh lại cả gan lựa chọn trang phục cho cậu? Anh ấy nghĩ mình có bao nhiêu đặc quyền khi trở thành bạn trai của Sunoo chứ?
Sunoo mở tủ để lấy chiếc áo len được người kia nhắc đến. Chất vải cashmere mềm mại mà cậu chưa bao giờ mặc nó ra ngoài, dù chỉ một lần. Không phải vì bản thân chiếc áo không đẹp, mà là vì Heeseung đã tặng nó cho cậu.
Năm ấy, khi lớp của họ tổ chức Ông già Noel bí mật, mỗi người đã bốc thăm ngẫu nhiên một cái tên được bỏ trong chiếc nón. Ít nhất thì nó đáng lẽ phải là ngẫu nhiên. Cho đến khi Sunoo bắt gặp Heeseung lén lút trao đổi tờ giấy của mình với một người khác trong lúc giáo viên không để ý. Dù Sunoo đã tỏ ra đánh giá trước màn giao dịch mờ ám của anh, nhưng không hề hé miệng ra câu gì. Đó là lý do tại sao cậu vô cùng hoài nghi khi vào đúng ngày trao quà, Heeseung chạy lon ton đến bàn mình với một chiếc hộp được gói đẹp đẽ trên tay.
Cậu kéo chiếc áo ra, nhìn chằm chằm vào nó. Rốt cuộc thì bạc hà vẫn là màu yêu thích của cậu. Và Sunoo đã phần nào có mối quan hệ êm đẹp với người tặng nó – ít nhất là trong thời điểm hiện tại – nên đây cũng là một dịp tốt để cho nó ra mắt chăng.
Điện thoại của cậu rung lên lần nữa.
Anh đang ở bên ngoài.
Sunoo thở dài thườn thượt. Thôi thì, ít ra cậu cũng tiết kiệm được tiền xăng.
--
Sunoo mở tung cửa xe của Heeseung – rồi lập tức đóng sầm nó lại. Ngay lúc chuẩn bị quay trở lại nhà mình, cậu nghe thấy tiếng cửa sổ xe trượt xuống phía sau.
"Em đi đâu thế?" Heeseung gọi to.
Sunoo quay phắt lại. "Tại sao anh lại mặc đồ giống em? Tại sao chúng ta lại mặc áo giống nhau?"
"Em chưa bao giờ nghe về đồ đôi à?"
"Điều gì khiến anh nghĩ rằng em muốn mặc đồ đôi với anh?" Sunoo cáu kỉnh.
"Ồ, anh không biết nữa, có thể là do em đã bày tỏ tình yêu với anh giữa một thư viện chật cứng người? Giờ thì lên xe đi đồ ngốc cứng đầu," Heeseung nói, với tay qua ghế lái phụ để mở cửa xe.
Sunoo bực bội bước vào, nhìn chiếc áo len giống hệt mình trên người Heeseung với vẻ nghi ngờ.
"Anh không cần phải lái xe đưa em đến trường như vậy," cậu nói. "Chẳng phải anh đang quá nghiêm túc về mối quan hệ này sao?"
Sunoo cắn môi lo lắng, nhìn sang Heeseung. Cậu ngạc nhiên khi thấy chàng trai kế bên cứng người, quai hàm nghiến chặt.
"Anh không nên sao?" Heeseung trầm lặng nói.
"Em không biết," Sunoo ngượng nghịu lầm bầm, thả người xuống ghế. Cậu không biết Heeseung có ý định gì nhưng nếu anh ấy cứ tiếp tục như vậy, Sunoo rất có thể sẽ trở nên quá thoải mái khi ở bên anh. "Hãy làm những gì anh muốn."
--
"Tại sao Sunoo lại được ăn còn em thì không?" Jay than vãn khi Heeseung giật lấy chiếc bánh kẹp của mình. Sunoo nhai nhóp nhép thanh sô-cô-la bơ đậu phộng một cách vui vẻ, lè lưỡi với Jay từ phía bên kia bàn. Nếu việc mặc đồ đôi với Heeseung khiến cậu không bị la mắng trong thư viện nữa, thì cậu sẽ vui vẻ mặc giống anh mỗi ngày.
"Em ấy là một ngoại lệ."
"Dựa trên điều gì?" Jay đăm chiêu hỏi.
Heeseung ậm ừ, nghiêng đầu về phía Sunoo, dò xét nhìn cậu qua cặp kính. "Em ấy dễ thương."
Sunoo lập tức nghẹn họng, trong khi Jay lắp bắp đầy tức giận. "Dễ thương hơn em?"
Heeseung khịt mũi chế nhạo. "Jay, nếu anh đưa ra ngoại lệ cho bất kỳ ai dễ thương hơn em được mang thức ăn vào đây, thì nơi này sẽ tràn ngập kiến mất."
Sunoo nuốt một ngụm nước để làm dịu cổ họng, cố gắng hết sức để xoá đi vết ửng hồng như đang bỏng rát trên má.
Em ấy dễ thương.
Được rồi, có lẽ Lee Heeseung chính là điểm yếu của cậu.
Ít ra thì, lần này cậu không bị tịch thu sữa dâu nữa.
--
"Chà," Jungwon kinh ngạc phán xét, đưa mắt nhìn Heeseung và Sunoo ngồi cạnh nhau ở bàn ăn. Cả ba đã nhất trí rằng họ sẽ ngồi cùng nhau trong giờ nghỉ. "Điều này thật kỳ lạ," Sunoo ậm ừ đồng ý. "Nó giống như ngày xưa vậy."
Heeseung di chuyển một cách không thoải mái, trong khi Sunoo mắng nhẹ. "Wonie."
"Ồ, xin lỗi," Jungwon cười toe toét, trông không có vẻ hối lỗi chút nào. "Em không nên đề cập đến con voi trong phòng sao (1)?"
Con voi được nói tới là chuyện ngày xửa ngày xưa, khi ba người họ vẫn còn thân thiết. Trên thực tế thì Heeseung và Sunoo đã quen nhau từ trước khi Jungwon xuất hiện. Đúng là, có chút giống với ngày xưa thật.
"Em nghĩ sao về quần áo của bọn anh, Jungwon-ah?" Heeseung nhanh chóng tay đổi chủ đề với một nụ cười nhếch mép. Jungwon nhìn cả hai bằng con mắt đánh giá, gật đầu chấp thuận.
"Rất đẹp. Rất tế nhị. Rất dễ thương," cậu nói. "Mà em tưởng anh không thích bạc hà mà, Heeseung?" Cậu hỏi, nhướng một bên mày với Heeseung. Mặt chàng trai hơi tái đi. Sunoo từ từ quay sang anh.
"Anh không thích sao?"
"Jungwon," Heeseung rít lên, mắt nhìn bất kỳ nơi nào trừ Sunoo.
"Anh đã nói với em rằng mình cũng thích vị bạc hà khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên," Sunoo nói với vẻ hoài nghi. "Đó thực tế là thứ đã khởi đầu...tình bạn của chúng ta. Thậm chí hôm qua anh và em vừa mới ăn kem sô-cô-la bạc hà..."
"Công bằng mà nói, em là người ăn nhiều hơn," Heeseung lầm bầm.
Một nụ cười sảng khoái nở trên khuôn mặt Jungwon. "Ối. Em đã lỡ đề cập đến lời nói dối mà anh dùng để chiều theo ý người mình thích sao?"
Sunoo lườm cậu. "Điều đó không buồn cười đâu, Wonie."
"Ai nói điều đó không buồn cười chứ?" Jungwon thản nhiên đáp.
"Không có người nào hết, Heeseung chưa bao giờ thích anh," Sunoo nói, giọng cậu đột ngột trở nên cứng rắn và có chút cay đắng. "Rốt cuộc thì anh ấy là người đã chạy trốn khỏi anh mà."
Jungwon bồn chồn, trông cực kỳ khó xử. Khuôn mặt Heeseung trở nên tái nhợt hơn, miệng anh há ra rồi ngậm lại như cá mắc cạn. Cuối cùng, anh cắn môi quay đi mà không nói lời nào.
Không có gì ngạc nhiên; trốn tránh luôn là điều mà Heeseung làm tốt nhất.
Sunoo đã quen với điều đó rồi.
--
(1) Nguyên tác: elephant in the room - con voi trong phòng, có nghĩa là những vấn đề ngay trước mắt mà người khác thường tránh đề cập đến nó.
**
translated by eun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com