Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 10

Tác giả: SHismyBFF

Link: https://archiveofourown.org/works/21642085/chapters/51606856

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

John rên rỉ lăn qua lăn lại, những tia nắng đầu tiên rọi vào mắt anh. Chú cún con đã khiến cả anh và Sherlock bận rộn gần như cả đêm, John thậm chí còn không nhớ mình đã ngủ trên giường của Sherlock.

"Ồ tốt, anh tỉnh rồi." Sherlock đang chuẩn bị tư thế, sẵn sàng cho một tai nạn khác. "Tôi không thích phải thừa nhận điều này, nhưng Mummy có thể đã có lý. Chúng ta sẽ không bao giờ nuôi một con chó, John."

John càu nhàu đồng ý. "Chà, ít nhất không phải là một chú chó con... có lẽ chúng ta có thể giải cứu một con chó lớn hơn đã được huấn luyện tại nhà." John đang nằm nghiêng, tựa đầu vào cánh tay mình, nhìn Sherlock đang dính vào anh như sam - ngạc nhiên rằng giờ đây anh đã được phép công khai đánh giá cao con người đó.

Có tiếng gõ cửa khiến cả hai bất ngờ. John ngồi dậy, làm phẳng chăn ga gối đệm trong khi Sherlock nhanh chóng đẩy tất cả những món đồ liên quan đến cún cưng vào tủ của mình. Cậu đóng sầm cửa tủ lại ngay khi cửa phòng ngủ mở ra.

Mummy nhìn quanh phòng một cách nghi ngờ. "Giáng sinh vui vẻ, các con... mọi thứ ở đây ổn chứ? Bố và ta hình như đã nghe thấy tiếng động đêm qua...?" Mẹ ngoáy mũi một cách tế nhị, không biết mình đang ngửi thấy mùi gì trong phòng.

"John gặp ác mộng, mẹ ạ. Chúng con xin lỗi vì đã làm phiền". Sherlock lườm John đầy ẩn ý.

"À... vâng, ừm... xin lỗi mẹ. Đêm qua con hơi khó ngủ. Con hy vọng chúng con đã không làm phiền mẹ quá nhiều?" John ngại thật chứ không phải giả vờ.

"Không hề, John, con đừng lo lắng!" Mummy nói gấp gáp nhưng đầy thông cảm. "Bây giờ, tại sao chúng ta không xuống bếp ăn sáng?" Mummy bắt đầu bước vào phòng, sau đó dường như nghĩ kỹ hơn về điều đó. "Và Sherlock, mang đồ giặt xuống đi, được chứ? Ta sẽ giặt và trả lại cho con vào chiều nay." Bà quay lưng bỏ đi. "Hẹn gặp lại cả hai ở tầng dưới!"

John chộp lấy một chiếc gối từ phía sau và ném nó về phía Sherlock, đánh thẳng vào mặt cậu. "Như vậy để làm gì?!" Sherlock cáu kỉnh phẫn nộ.

"Cậu được cho là thiên tài, cậu không thể hiểu ra sao?" Mặt John đỏ bừng khi nhận xét về chuyện giặt giũ. "Cảm ơn vì đã nói tôi như vậy, Sherlock". John ngã người trở lại giường.

Sherlock tiếp tục nhìn John đầy thắc mắc.

"Chúa ơi, Sherlock. Mẹ cậu không chỉ nghĩ rằng chúng ta đã ngủ cùng nhau mà còn có thể nghĩ rằng tôi đã làm ướt giường vì những cơn ác mộng của mình!" John vùi đầu vào những chiếc gối còn lại trong sự xấu hổ khi sự hiểu biết cuối cùng cũng hiện rõ trên khuôn mặt Sherlock.

"Có mùi nước tiểu nồng nặc ở đây, John. Bà ấy sẽ cần phải làm quen với nó, có thể mất đến một tháng để bố huấn luyện con thú nhỏ này." Sherlock đứng dậy, mang cái gối trở lại giường.

Cậu mất một lúc để đánh giá cao khi thấy John nằm dài trên giường mình, chiếc áo len của anh bị kéo lên để lộ một dải da hấp dẫn. Thật đáng tiếc khi đêm đầu tiên của họ với tư cách là một cặp vợ chồng đã dành cho nhau món quà Giáng sinh của cha cậu, chứ không phải dành cho nhau.

Sherlock thả chiếc gối lên người John, rồi cúi người xuống để đắp cho bác sĩ. Cậu được thưởng bằng một tiếng kêu ngạc nhiên, nhanh chóng biến thành tiếng cười khúc khích đặc trưng của John. John ném cùi chỏ về phía sau, thúc mạnh vào Sherlock, khiến cậu hét lớn "Ooofffhhh!" đổi lại. John vặn mình, kéo Sherlock vào một vị trí thoải mái hơn. John gục đầu trong vòng tay của Sherlock, tựa vào vai cậu. Sherlock vòng tay qua người bác sĩ, nhẹ nhàng siết chặt anh và hôn lên thái dương của John.

"Giáng sinh vui vẻ, John." Sherlock thì thào. Cậu không nhìn John nhưng vẫn cảm thấy anh đang cười.

John quay đầu lại, tựa cằm vào ngực Sherlock để nhìn thẳng vào mắt thám tử. "Tôi cũng yêu cậu, cậu biết không?" John nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy nhiều cảm xúc hơn những gì anh có thể diễn tả thành tiếng. "Rất nhiều, Sherlock. Tôi yêu cậu rất nhiều." Giọng anh trầm và khàn khi đưa tay lên hôn lên môi Sherlock. Điều này cảm thấy rất đúng, hai người họ cùng nhau, như thế này.

"Tôi biết, John." Cuối cùng thì Sherlock cũng trả lời, siết chặt lấy John và vò đầu bứt tóc. "Tôi đã suy luận nhiều như vậy, anh thấy đấy." Cậu nhếch mép cười với blogger của mình. "Bây giờ, làm thế nào để anh xin cho chúng ta được nuôi chú chó con này trong gia đình?"

Sau khi chia sẻ bữa sáng ngày lễ ngon lành, cả gia đình quây quần trong phòng khách để mở quà. Mummy đã thắp đèn cổ tích trên cây trong khi bố nhóm lửa. Sherlock và John vật lộn với điều khiển TV thông minh, cuối cùng đồng ý về một danh sách nhạc cho kỳ nghỉ.

"Ồ, ta ước Myc có thể tham gia cùng chúng ta. Ta đã hy vọng rằng nó có thể xuất hiện, một cách bất ngờ." Mummy nghe có vẻ khá thất vọng.

"Có lẽ giống như một hồn ma của người Dickens." Sherlock đã kiếm được một món quà từ Mummy.

"Sherlock, tại sao con không chơi Father Christmas cho chúng ta nghe?" Mẹ ngồi vào ghế sô pha với bố trong khi Sherlock bắt đầu chia quà thành từng đống.

John ngạc nhiên về số lượng quà mình nhận được, chỉ mong đợi một hoặc hai. Đôi má của Sherlock đỏ bừng khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của John. "Tôi có thể đã đi quá đà một chút, John. Tôi hy vọng anh không phiền". Cậu ngồi cạnh John trên tấm thảm phía trước ngọn lửa.

John nắm nhẹ tay cậu. "Tại sao tôi lại bận tâm? Nó có nghĩa là cậu đã nghĩ về tôi." Anh khẽ thì thầm, ghé vào và lướt qua má Sherlock bằng đôi môi của mình. Anh thích thú khi nhìn khuôn mặt Sherlock chuyển từ ửng hồng sang đỏ rực. Bố và mẹ chăm chú quan sát họ, trong khi nắm tay nhau.

Buổi sáng tràn ngập những món quà chu đáo được trân trọng mở ra. Mummy cười thành tiếng khi nhấc đĩa bánh mới ra khỏi hộp. "Ôi, các chàng trai... thật là nực cười! Ta thích nó!" Bà thốt lên.

Khi dường như không còn món quà nào để mở, Sherlock đứng dậy. "Nếu anh thứ lỗi cho tôi, tôi tin rằng tôi đã để lại một vài món quà trên lầu." Cậu vấp phải một đống giấy gói và ruy băng, kiểm soát bản thân và lấy lại thăng bằng một cách duyên dáng.

Mummy đã bắt đầu thu dọn phần còn lại của giấy và túi bị xé khi Sherlock xuất hiện trở lại. Một tay xách một túi quà lớn, tay kia là một gói đồ phẳng trông cứng cáp. Sherlock đưa gói quà phẳng phiu cho John với một nụ cười và một cái nháy mắt, sau đó quay sang bố. "Giáng sinh vui vẻ, bố. Đây là của cả John và con, và nó không thể được trả lại". Cậu đưa cho bố cái túi, quay lại ngồi cạnh John.

Bố đặt chiếc túi xuống sàn, gỡ bỏ lớp giấy lụa ở trên cùng. "Ôi trời, nhìn này Katy! Nó là một chú chó con!" Ông đem con thú nhỏ ra khỏi túi quà. "Ta đã bỏ lỡ việc nuôi một con chó quanh nơi này. Ồ, nó buồn ngủ."

"Tất nhiên bây giờ nó đang ngủ," Sherlock phàn nàn. "Nó đã khiến John và con thức suốt đêm!"

Daddy bế con chó con lên để Mummy kiểm tra. Bà thở dài cam chịu. "Điều đó giải thích cho những âm thanh kỳ lạ từ phòng của con đêm qua." Bà cười khúc khích, ôm lấy chú cún cưng trên tay. "Chú chó con này sẽ khá thú vị, Charles. Tôi hy vọng ông biết tùy thuộc vào mình để chăm sóc cho nó!" Bà ấy có vẻ nghiêm nghị, nhưng biểu hiện của bà rất yêu thương khi ôm chặt con chó nhỏ. "Tôi cho rằng nó cần một cái tên, ông muốn gọi nó là gì?"

"Nó làm tôi nhớ đến một con chó mà tôi biết khi còn là một cậu bé," bố nói. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ gọi nó là Archie." Mẹ đứng dậy, đặt Archie vào lòng bố. "Rất vui được gặp con, Archie. Được rồi, ta sẽ chợp mắt trước bữa trưa Giáng sinh. Hẹn gặp lại tất cả mọi người". Mummy gom một số quà để mang lên lầu với bà. Bố ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt lại khi đưa tay vuốt lưng Archie. Những âm thanh của tiếng ngáy nhẹ có thể sớm được nghe thấy từ hướng của họ.

John nhìn Sherlock, nhướng mày. "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?" Anh dựa vào bên cạnh Sherlock, giơ gói hàng phẳng phiu lên.

"Tại sao anh không áp dụng các phương pháp suy luận của tôi, John?" Sherlock nói với một nụ cười.

"Chà, nó bằng phẳng, bằng kích thước của cái phong bì mà anh đã nhận từ Mycroft... ồ không, đây có phải là một món quà từ Mycroft không?!" John ngồi thẳng dậy. Anh mở tờ giấy, lôi ra một tập tài liệu dày cộp.

Sherlock gật đầu động viên. "Về mặt kỹ thuật, anh chính xác. Nhưng thực ra đó là một món quà cho cả hai chúng ta". Sherlock mỉm cười với đôi lông mày nhướng lên của John. "Đó là một vụ án, John!" cậu nói, vui vẻ.

"Ummm... tuyệt vời. Điều đó thật thú vị." John thích các vụ án, anh thực sự thích. Nhưng khi họ tham gia vào một vụ án, rõ ràng là công việc được ưu tiên. Một phần nhỏ trong anh đã hy vọng họ sẽ có một vài ngày bên nhau... bây giờ họ đã... bên nhau. Không có phiền nhiễu như công việc và vụ án... Mà thôi, không thể khác được, anh nghĩ.

Sherlock nhìn tất cả những suy nghĩ này lướt qua khuôn mặt biểu cảm của John. Cậu mỉm cười, choàng tay qua người bác sĩ của mình. "Đừng lo lắng, John. Anh sẽ thích cái này." Sherlock mở tập tài liệu, lôi ra một tập tài liệu du lịch. "Mycroft cần một số công việc được thực hiện ở Quần đảo Virgin thuộc Anh. Chúng ta sẽ giải quyết nhanh chóng, sau đó sẽ có một kỳ nghỉ ở đó, cho đến khi anh phải quay lại làm việc, nếu anh muốn."

John mỉm cười khi lật qua tập tài liệu, tưởng tượng đang bơi ở vùng biển Caribbe với Sherlock, uống một cốc bia lạnh trên bãi biển, ngủ trưa trên võng... "Nghe thật hoàn hảo, Sherlock. Tôi không thể chờ đợi được nữa". John gục đầu vào vai Sherlock, đêm dài bắt đầu trôi qua với anh.

Sherlock cầm lấy tập tài liệu, đặt nó sang một bên. "Tốt, John, chúng ta sẽ đi sau bữa trưa. Anh có tình mang theo súng của mình không?" Cậu hỏi, phớt lờ cái nhìn ngờ vực mà John dành cho mình.

"Tại sao tôi lại mang súng đến nhà bố mẹ cậu?" John hỏi. Sherlock chỉ nhìn anh. "Vâng, được rồi, tôi có đem." Anh càu nhàu.

"Thật hoàn hảo, John. Chúng ta tạo nên một đội hoàn hảo." Chàng thám tử nghiêng người, hôn say đắm bác sĩ của mình. "Giáng sinh vui vẻ, John".

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com