Chapter 6: Power Outage
Tác giả: RosieFreebatch
Link: https://archiveofourown.org/works/29044149/chapters/71288265
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.
Summary: Một kẻ giết người hàng loạt đã tạo ra tình trạng mất điện vào ban đêm để che đậy tội ác của chúng. Khi mất điện xảy ra vào giữa ngày, đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.
☉☉☉
John gật đầu lia lịa khi nhập các ghi chú từ lần khám bệnh cuối cùng vào máy tính của mình. Những ngày vừa qua, anh đã thức gần như cả ngày lẫn đêm để giúp đỡ Sherlock trong một vụ án giết người hàng loạt. Kẻ sát nhân bằng cách nào đó đã có thể gây ra tình trạng mất điện trong thời gian ngắn trong khi hầu hết London đang chuẩn bị đi ngủ, và dưới sự bao phủ của bóng tối, hắn ta sẽ tấn công, chọn một nạn nhân ngẫu nhiên không may để gây án.
John cũng vẫn đang làm việc tại cuộc phẫu thuật. Anh đã thông báo trước hai tuần, quyết định rời đi và dành thời gian để hỗ trợ chồng giải quyết các vụ án, nhưng Sarah đã yêu cầu anh ở lại trong phần còn lại của tháng. Cô đã tìm được người thay thế anh, nhưng cô ấy không thể bắt đầu cho đến đầu tháng Năm. Anh đồng ý ở lại, nhưng sau nhiều giờ mà anh không nghĩ là mình sẽ ở lại, kết hợp với vụ án giết người hàng loạt khó khăn và rắc rối này, anh trở nên cực kỳ kiệt sức và nhận ra mình nên có những giấc ngủ ngắn nếu có thể. Anh đã dành giờ ăn trưa của mình để ngủ trong văn phòng.
John cuối cùng cũng hoàn thành nốt ghi chú, nhấm nháp một tách trà nóng có chứa caffein, hy vọng thức uống sẽ giúp anh tỉnh táo. Anh còn hai giờ để đi cho đến khi ca làm việc của mình kết thúc, và anh rất biết ơn vì ngày mai được nghỉ.
Anh ngả người ra ghế và vươn vai, một tiếng ngáp dài thoát ra từ miệng anh. Và sau đó đèn tắt.
John giật mình nhảy ra khỏi ghế, nhưng anh đã kịp lấy điện thoại trong ngăn kéo, bật đèn lên. Anh định gửi một tin nhắn cho Sherlock, nhưng rồi anh nhận ra rằng mới một giờ rưỡi chiều, ngày thứ Tư. Việc mất điện chỉ xảy ra vào tối thứ Năm và Chủ nhật, thường là từ mười giờ đến một giờ sáng. Một cơn rùng mình lạnh sống lưng John. Có phải kẻ giết người đã thay đổi cách hoạt động?
Vì lý do nào đó, anh đã đi nhìn ra ngoài cửa sổ của mình. Anh nhìn thấy mọi người đi bộ xuống phố, và anh thấy đèn ở quán cà phê bên kia đường. Nó dường như vẫn hoạt động như bình thường, ngoại trừ phòng khám. Vì vậy, có lẽ sự cố này chỉ xảy ra ở đây. John thả lỏng một chút, thở ra một hơi dài.
Có tiếng gõ cửa. "John, là Sarah."
John lại thở sâu. "Vào đi."
Sarah bước vào, mang theo một ngọn đuốc lớn. "Rõ ràng chúng ta là những người duy nhất bị mất điện. Valerie đang gọi điện cho công ty điện lực để xem họ có thông tin gì không."
John gật đầu. "Trong một giây, tôi đã nghĩ rằng đó là tên điên."
"Tôi cũng vậy. Nhưng sau đó tôi thấy đèn sáng bên kia đường và tôi không còn lo lắng nữa." Sarah ra hiệu cho John rời khỏi phòng của mình. "Ra sảnh đi, ngoài đó có nhiều ánh sáng hơn. Tôi nhất định phải lấy máy phát điện cho nơi này."
John đi theo cô, và ngay lập tức bị ánh nắng chiếu từ cửa sổ sảnh vào. Các đồng nghiệp còn lại của anh đều ngồi hoặc đứng. Anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế trống của lễ tân, và gửi một tin nhắn cho Sherlock để cậu biết chuyện gì đã xảy ra và đừng lo lắng.
Vài phút sau, Valerie, lễ tân, đứng dậy. "Tôi vừa nhận điện thoại với công ty điện lực. Cảm ơn chúa vì điện thoại di động. Anh sẽ không tin vào điều này. Ai đó cố tình ngắt nguồn điện lưới đến văn phòng của chúng ta. Họ nói rằng điện sẽ hoạt động trở lại trong hai giờ tới hoặc lâu hơn."
John nghe thấy một số tiếng rên rỉ. "Tuyệt vời, tôi đã lên lịch cho ba bệnh nhân nữa", một bác sĩ đa khoa nói.
Sarah thở dài. "Có vẻ như chúng ta sẽ phải đóng cửa sớm. Chúng ta không thể hoạt động khi không có điện và không có điện thoại bàn. Bất kỳ ai có bệnh nhân, hãy sử dụng điện thoại di động của bạn để gọi cho họ và đặt lịch lại. Sau đó, chúng ta sẽ tiến hành dọn dẹp vệ sinh nhanh chóng và khóa cửa rời đi. Tôi sẽ quay lại sau để kiểm tra xem chúng ta có điện hay không, và nếu có, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai. Chúc mọi người một ngày tốt lành."
John trở lại văn phòng của mình để gọi cho một bệnh nhân mà người đó phải đến vào lúc hai giờ rưỡi để cho bệnh nhân biết chuyện gì đã xảy ra, và sắp xếp lại cuộc hẹn vào sáng thứ Sáu. Anh thấy Sherlock đã không nhắn lại cho anh như thường lệ. John không để tâm đến điều đó, nghĩ rằng Sherlock đang nghiên cứu một số thí nghiệm ở nhà hoặc ở St. Bart's và quá mải mê nên không kiểm tra điện thoại của mình.
*****
John về đến nhà một giờ sau, hoàn toàn kiệt sức. Sherlock không có ở nhà, vì vậy John đã gửi một tin nhắn khác nói rằng anh đã về nhà và sẽ gọi món cho bữa tối. Anh đi thẳng vào phòng ngủ của mình, cởi giày và tất, rồi gục xuống giường, ngủ thiếp đi trong vài phút, vì vậy anh không nghe thấy tiếng điện thoại của mình có tin nhắn.
*****
John tỉnh dậy vì tiếng cửa đóng sầm. Anh hơi giật mình, cố gắng lấy lại sức của mình, trước khi anh nghe thấy một giọng nam trung quen thuộc. "JOHN!" Anh dụi mắt, vươn vai và đi đến chào chồng.
Sherlock ngay lập tức vòng tay dài quanh người bác sĩ của mình. "John, chúng ta đã làm được!"
"Chúng ta đã làm?" John hỏi, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Anh nhìn lên Sherlock và thấy sự phấn khích tràn ngập trên khuôn mặt cậu. "Xin lỗi, tôi vẫn đang ở chế độ ngủ."
"Những kẻ giết người hàng loạt, chúng đã bị giam giữ!"
Thông báo đó đã đánh thức John. "Cảm ơn Chúa! Chờ đã- những kẻ giết người hàng loạt? Có hai người?"
Sherlock gật đầu lia lịa. "Đó là một cặp vợ chồng. Người chồng từng làm việc cho nhà máy điện trước khi bị sa thải vì thói quen đi muộn. Anh ta có thể vào nhà máy, cải trang thành bảo vệ mà họ thuê để dọn dẹp và đóng tất cả các lưới điện cho thành phố. Trong khi anh ta làm điều đó, vợ anh ta là người đâm người ta chết."
"Chết tiệt," John nguyền rủa. "Tôi không bao giờ nghi ngờ đó là hai, ít hơn là một cặp vợ chồng. Tự hỏi liệu họ có trả thù cho việc anh ta bị sa thải hay không."
"Đúng," Sherlock trả lời, tự hào về John. "Anh ta muốn quay lại nhà máy điện và khiến họ trông không đủ năng lực. Đáng buồn thay, các nạn nhân chỉ bị thiệt hại về tài sản, một phần trong âm mưu điên khùng của họ."
John lắc đầu. "Thật kinh khủng. Nhưng ít ra thì họ cũng bị bắt và giờ mọi người có thể làm việc dễ dàng trở lại. Nói là dễ dàng, cậu có nhận được tin nhắn của tôi về việc phòng khám bị mất điện không? Lúc đầu tôi nghĩ rằng kẻ giết người đã thay đổi cách hoạt động của họ, nhưng ai đó đã cố tình cắt đứt điện của chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã được cho về nhà."
Sherlock xua tay một cách miễn cưỡng. "Ồ? Tôi đã có một trong những người vô gia cư liên lạc của tôi bị cắt điện."
John bị chọc giận. "Gì?"
"Hôm nay tôi đã có mặt tại nhà máy điện để điều tra, và một trong những nhân viên đang cho tôi xem lại lưới điện. Tôi đã phát hiện ra nơi dành cho ca phẫu thuật và tôi đã trả tiền cho một người của mình để lẻn vào và đóng nó lại."
"Tại sao nhân danh tất cả những gì thánh thiện mà cậu lại làm như vậy?" John hét lên. "Vì sự cắt điện của cậu, chúng tôi đã phải sắp xếp lại lịch cho bệnh nhân- Và tôi gần như sợ chết khiếp khi nghĩ rằng một vụ giết người khác sắp xảy ra!"
Sherlock không hề lay chuyển trước sự bộc phát của John. "Bởi vì gần đây anh đã rất mệt mỏi. Tôi cảm thấy có lỗi khi giữ anh trong trường hợp này và tôi cảm thấy tồi tệ khi anh không thể rời bỏ công việc của mình cho đến khi người thay thế anh đến. Tôi chỉ muốn anh có một ngày để nghỉ ngơi. Hãy nghỉ sớm và có được giấc ngủ mà anh cần. Tôi xin lỗi nếu tôi làm anh sợ, nhưng tôi chỉ nghĩ đến anh." Cậu nhìn xuống John, khuôn mặt đầy yêu thương, đến nỗi John không thể tức giận được nữa.
"Cậu đúng là đồ khốn nạn. Cậu đã đi lâu như vậy để tôi có thể ngủ?"
Sherlock đỏ mặt và quay đi chỗ khác, gật đầu. "Anh rất cần thiết đối với tôi John, cả trong công việc và cuộc sống hôn nhân của chúng ta. Tôi rất đau lòng khi thấy anh như vậy."
John phải phì cười trước màn thể hiện tình cảm quá đà của Sherlock. "Cậu thật nực cười, cậu biết điều đó không? Nhưng tôi yêu cậu rất nhiều và không bao giờ muốn cậu thay đổi. Hãy đến đây." John mở rộng vòng tay, Sherlock ngay lập tức bay vào. "Bản thân cậu cũng đã có một ngày dài. Đến đây và ngủ trưa với tôi trước khi tôi gọi bữa tối thì sao?"
"Tôi rất thích điều đó John. Và tôi hứa, sẽ không bị mất điện nữa."
"Ồ, tôi không biết. Có lẽ cậu có thể sử dụng phép thuật của mình và tắt nguồn đến phòng khám vào ngày cuối cùng của tôi, vì vậy tôi sẽ về nhà sớm một lần nữa." John nháy mắt với chồng với một nụ cười tinh quái.
Sherlock mỉm cười đáp lại. "Tôi nghĩ rằng điều đó có thể được sắp xếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com