2
Seokjin thường không phải kiểu người hay than phiền. Thực chất, anh mới chính là người mà những kẻ khác hay tìm tới để than phiền. Anh chưa bao giờ có thời gian để giải quyết những vấn đề của bản thân bởi vì anh quá bận để giải quyết gần như toàn bộ cuộc đời người khác. Vì thế mà bạn cùng phòng của anh (những người bạn cùng phòng khốn khổ khốn nạn của anh) có thể đã không chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho màn giải trình thần tốc và vô tổ chức đặc trưng của anh. "Khoan, từ từ đã nào," Hoseok cắt ngang, "Nếu cậu trai này đã lui tới thư viện mỗi ngày trong suốt mấy tháng, tại sao anh lại chưa từng đề cập đến cậu ta trước đây?". Cậu giả vờ bị xúc phạm, "Hàng ngày, em đều hỏi anh 'Công việc thế nào?' và anh thì rõ ràng đã lừa dối em!"
Jin thở dài, anh chưa bao giờ có thể nói hết một câu hoàn chỉnh mà không bị Hoseok nhảy bổ vào họng. Hoseok, không thể tranh cãi được, là một người bạn cùng phòng thân thiện hơn, người luôn biến mọi thứ thành một vở kịch. Yoongi, mặt khác thì ... đang ngủ. Điều mà cậu ta chắc chắn là chưa làm khi Jin bắt đầu câu chuyện. Hoseok cũng đồng thời nhận ra điều này và lắc vai Yoongi một cách đầy khoa trương. "Dậy đi! Jin hyung đang có một cuộc khủng hoảng tuổi trung niên và điều đó nghĩa là anh sẽ là người tiếp theo, cho nên tập trung cao độ vào!". Chỉ khiến Yoongi khó chịu, vì thế Hoseok tiếp tục với một điều mà chắc chắn sẽ khiến anh phải chú ý: "Tiện đây, Jimin có ghé qua trong lúc anh ra ngoài và thằng nhóc nói rằng anh trông rất dễ thương khi ngủ."
Nó hoàn toàn không phải thật. Yoongi chỉ ra ngoài có 5 phút. So với một người chẳng mấy quan tâm đến những vấn đề của Jin như Yoongi, Jin đã nhiều lần giúp anh đối mặt với cơn cảm nắng một chiều dành cho con trai của người chủ đất, Jimin. Yoongi quả có tỉnh dậy vì việc này, dẫu vậy, "Vậy thì tại sao cậu lại không gọi anh dậy cái đ -" để rồi nhanh chóng nhận ra đó là một lời nói dối, "Anh ghét cậu. Anh quay lại ngủ tiếp đây, chuyện này chẳng thú vị chút nào."
"Tốt thôi," Hoseok đáp cộc lốc, "Em sẽ phải nghe về anh bạn thư viện mà Jin hyung đã phớt lờ suốt mấy tháng một mình vậy,". Yoongi cử động với sự miễn cưỡng, nhưng sự thật rằng anh vẫn giữ cho hai mắt mình mở ra là quá đủ để Jin có thể đảm bảo mình đã có được sự chú ý. "Giờ thì, hyung, anh sẽ nói với em tại sao anh lại chưa bao giờ đề cập tới cậu bạn này trước đây chứ?"
Jin thoáng đỏ mặt. Nó khá xấu hổ, nhưng đúng thật là vậy: "Bởi vì anh chưa bao giờ nhìn thấy mặt cậu ta trước đây ..."
Hoseok vỗ tay và tạo ra một tiếng động tựa như một bé gái 5 tuổi. "Điều đó tốt đấy chứ, hả?"
"Ừ thì, cậu ta ... hấp dẫn," Jin thừa nhận, "Nhưng anh không hề BỊ cậu ta thu hút. Cậu ta vẫn là một tên khốn. Thật sự, cậu ta ở trong thư viện mỗi ngày và thậm chí còn không buồn cố gắng đọc sách! Cậu ta chỉ tùy tiện sử dụng wifi và mang cà phê vào trong trong khi không được phép làm như thế. Đây là cái kiểu người gì vậy chứ?"
Yoongi cười khỉnh, "Nghe giống loại việc mà em sẽ làm đấy."
Anh nhận về một cái cụng nhẹ trên cánh tay từ Hoseok, "Đó là bởi vì anh là một tên khốn."
"Này, này mấy cậu," Không phải đáng lẽ ra họ nên gỡ rối giúp Jin à, chứ không phải là làm điều ngược lại? "Anh đang cần một lời khuyên ở đây."
Kẻ lỗ mãng hơn trong số hai người nhướn mày với Jin, "Em không hiểu, vấn đề ở đây là gì? Anh là một anh chàng điển trai, anh nghĩ cậu ta là một anh chàng điển trai. Và anh còn là một THỦ THƯ ôi lạy chúa tôi, một công việc đầy nóng bỏng. Em không quan tâm nó là khu vực dành cho trẻ em - em nói anh nên phang cậu ta. Kể cả khi cậu ta không phải gay, chỉ cần vồ lấy cậu ta khi cậu ta không cảnh giác và -"
"VẤN ĐỀ ở đây là anh muốn cậu ta ra ngoài! Chiếc bàn ấy ở đó là có lý do và chắc chắn không phải để chứa chấp những kẻ ăn bám. Cậu ta chỉ trùng hợp rất hấp dẫn, điều đó không thể ngăn anh làm đúng bổn phận của mình và yêu cầu cậu ta lên tầng trên. Anh thậm chí còn không biết cậu ta làm gì, cậu ta chỉ cắm đầu vào laptop -"
"Có thể là xem porn"
"Porn"
Hai người bạn cùng phòng đập tay vì thứ duy nhất họ có thể đồng ý với nhau trên cả cái trái đất chết tiệt này, và Jin phải đứng dậy rời căn phòng. "Hai cậu thật vô vọng. Ngay cả cậu nữa, Hoseok. Lần tới cậu ta mà còn phá thêm bất cứ luật lệ nào của thư viện, anh chắc chắn sẽ yêu cầu cậu ta rời đi."
_______
Anh chẳng phải chờ đợi quá lâu. Trong vòng ít hơn 24 giờ, chính xác là thế.
Jin chỉ vừa trưng bày xong một cuốn sách ảnh mới khi cậu trai bước vào với một cốc starbucks trên tay. Jin cảm thấy khóe mắt mình giật mạnh. Chắc chắn chẳng có trí nhớ của ai lại kém đến mức phá luật trong một ngày, nói rằng sẽ không phá luật lần nữa, để rồi làm lại chính xác những gì đã hứa là sẽ không làm ngay trong ngày tiếp theo cả. 'SẼ KHÔNG XẢY RA LẦN NỮA' cái đít.
Anh chờ đợi trong vài phút. Chỉ vừa đủ lâu để cậu ta có thể cảm thấy thoải mái, để cho sự gián đoạn đầy đe dọa của Jin càng trở nên không chào đón hơn. Khi anh cuối cùng cũng tiến đến, Jin gõ gõ ngón tay lên vai cậu ta y hệt như ngày trước. Mái tóc cậu ta vẫn hoàn hảo, gò má vẫn dễ thương và lúm đồng tiền vẫn nổi bần bật (đủ để khiến Seokjin phải xao nhãng). "Xin lỗi, thưa ngài, nhưng ngài chỉ có thể uống nước trong thư viện."
Cậu trai mỉm cười. Jin hoành hoành tráng tráng gặp rắc rối lớn rồi. "Đây là nước."
Okay. Nước trong một cái ly starbucks. Dành cho chất lỏng nóng.
"Thật sao?" Jin hỏi, vẫn cố để duy trì tiếng thì thầm theo quy chuẩn của một người thủ thư chuyên nghiệp nhưng gần như đã thất bại. "Được rồi, tôi sẽ tin cậu lần này." Anh còn có thể làm gì được nữa đây, chộp lấy cái ly và giật tung nắp ra à?
Cậu trai gật đầu, như thể thay cho, BIẾN RA KHỎI BÀN CỦA TÔI CÁI ĐỒ THỦ THƯ NHIỀU CHUYỆN TÔI MUỐN QUAY LẠI VỚI CỐC NƯỚC ĐÁNG NGỜ VÀ MẤY BỘ PHIM KHIÊU DÂM CỦA MÌNH NGAY BÂY GIỜ.
Về phần Jin, lại có thêm một lý do khác để không ưa cậu trai. Ngay khi cậu ta phá thêm bất cứ một luật lệ nào nữa, Jin sẽ trong tư thế sẵn sàng.
_______
"Cậu ta đổ nước vào một ly strarbucks! Cậu ta nghĩ gì kia chứ, chỉ tái sử dụng cái cốc từ hôm qua và làm đầy nó trong bồn rửa ư? Hoặc cậu ta đang nói dối hoặc cậu ta đơn giản là một kẻ bần tiện tồi tệ."
Yoongi ngước đầu lên từ công việc của mình, "Nghe như thể cậu ta hoặc là một kẻ thực sự ngốc nghếch hoặc là một thiên tài. Từ những gì anh đã kể với em, em không thể khẳng định chắc chắn là vế nào."
_______
Khi Jin nhỏ tuổi hơn thế này, anh từng muốn làm một ca sĩ. Giọng của anh rất tốt, anh biết điều ấy rõ như bất cứ người nào đã nghe giọng của anh vậy. Nhưng nó thật ... mạo hiểm. Thật là một ngành công nghiệp đầy cạnh tranh. Vì thế mà trong khi Hoseok đã đi theo giấc mơ của mình và trở thành một huấn luyện viên dạy nhảy, Yoongi đã đi theo giấc mơ của mình và trở thành một tiểu thuyết gia, Jin bị bỏ lại đây để trở thành một thủ thư. Nhưng một ngày nào đó, anh ước gì mình có thể quay trở lại đại học và theo đuổi giọng hát thay vì văn chương. Ví dụ như ngày hôm nay.
Bởi vì cậu trai lại ở đó. Với một ly starbucks.
Jin không chắc có nên tiếp cận cậu ta hay không. Bởi vì nếu anh gõ lên vai cậu ta lần nữa, và cậu ta tháo chiếc headphones quá mượt như vậy lần nữa, và Jin nói với cậu ta rằng cậu ta chỉ được phép uống nước lần nữa, vậy thì anh chắc hẳn trông sẽ rất ngớ ngẩn vì đã làm chính xác những gì của ngày hôm trước chỉ để nhận lại cùng một câu trả lời. Nhưng nếu anh KHÔNG nói chuyện với cậu ta, anh sẽ có may mắn được người thủ thư già tìm gặp sau giờ làm và khiển trách: "Tôi nhìn thấy một chàng trai với ly cà phê ban nãy. Cậu không quan tâm đến quy định chút nào hay sao?"
Anh lo lắng quá nhiều. Hoseok nói điều ấy mọi lúc và anh chối bỏ nó mọi lúc, nhưng thế không khiến nó bớt đúng đắn.
Cuối cùng, anh quyết định để mặc cậu trai với chiếc laptop và headphones và ly starbucks của cậu ta. Jin thậm chí còn không nhìn sang phía đó cả ngày hôm nay, anh quá bận bịu giúp Jeongguk với bản báo cáo của cậu nhóc và treo lên những tấm poster sến sẩm khuyến khích việc đọc sách.
Jeongguk tiếp cận người thủ thư trước khi ra về và cảm ơn Jin lần nữa vì sự giúp đỡ. "Giáo viên của em chưa bao giờ thực sự đọc Harry Potter cho tới khi cô đọc bản báo cáo sách của em!". Jin cười và xoa xoa mái tóc của Jeongguk, chào tạm biệt cậu nhóc.
Jin không hề nghĩ nhiều về điều đó, nhưng cậu trai luôn ra về cùng khoảng thời gian với Jeongguk, tầm một tiếng trước khi ca trực của Jin kết thúc. Cậu ta bước ngang qua bàn của Jin mỗi ngày, ngay sau khi Jeongguk rời đi, và Jin chưa bao giờ thực sự để ý. Lần này, anh vẫn tiếp tục giả vờ không để ý. Điều bỗng lại trở thành một thử thách, dẫu vậy, khi cậu trai hắng giọng thật to. Jin quay lại nhìn cậu ta. Cậu trai thực cao. Cậu nhẹ nhàng nâng ly starbucks của mình lên và gửi tới Jin một nụ cười chói mắt, hoàn toàn với hai má lúm lộ rõ. "Lần này là cà phê." Và rồi cậu ta rời đi.
Kim Seokjin chưa bao giờ thấy bản thân muốn hét lên một cách mãnh liệt như thế trong cuộc đời.
_______
"Anh nghĩ mình đoán ra rồi. Cậu ta là một thiên tài."
Yoongi cười, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên. "Chà, nếu vậy thì anh chết chắc."
Jin cũng đã sớm đoán ra được điều ấy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com