Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Cô độc

Không tới...

Cơ Phát không tới phiên tòa...

Hàn Diệp nhìn chiếc ghế trống cách mình một khoảng ngắn, thời gian bắt đầu phiên tòa đã qua hơn ba mươi phút, nhưng Cơ Phát vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

"Luật sư bị cáo vẫn còn chưa tới sao?" Vị thẩm phán nhăn mày khó chịu hỏi.

Thực tập sinh của Cơ Phát cũng đang hoang mang, nghe thẩm phán nói liền có chút run rẩy, y chỉ mới lần đầu theo đến phiên tòa để học tập, làm sao biết ứng xử những trường hợp như thế này chứ?

Vị thẩm phán rất không thích người đi muộn, dẫn đến kết quả phán quyết cũng sẽ bị ảnh hưởng, trên tay Hàn Diệp cũng có đầy đủ bằng chứng, rất nhanh vụ án này liền có thể đưa ra kết luận.

Hoàng Vệ Bình vô tội được thả tự do, Lưu Trí Sâm cùng đồng bọn đều bị phán tội tử hình, còn Cơ Phát... dường như bốc hơi khỏi thế gian, ngay cả văn phòng cũng không đến.

Ban đầu Hàn Diệp còn cho rằng Cơ Phát sợ thua nên rút lui, sau đó mới biết được anh không đến văn phòng mấy ngày, nhà ở vẫn còn đồ đạc, nhưng bóng dáng thì chả thấy đâu.

Hàn Diệp bắt đầu có chút lo lắng, lúc này cậu mới phát hiện, mình vẫn còn thích Cơ Phát, vẫn còn lo lắng cho anh, thế nhưng chính cậu lại không hiểu rõ con người này, cái gì cũng không hiểu.

Bên này, Hoàng Vệ Bình ở trong nhà gọi điện thoại với Lâm Thâm, đột nhiên chuông cửa vang lên, anh không thể làm gì khác hơn đành bảo Lâm Thâm gác máy.

Cảnh tượng mà anh gặp phải có lẽ cả đời cũng không bao giờ quên được, Cơ Phát một thân đầy máu đứng trước cửa nhà anh, sắc mặt tái nhợt như muốn ngất xỉu, anh còn chưa kịp hỏi cái gì đã bị đẩy vào trong nhà, cửa 'cạch ' một tiếng khóa trái.

Bên ngoài truyền đến âm thanh của giày da, sau đó cánh cửa nhà của Hoàng Vệ Bình giống như bị khủng bố, đám người kia hẳn là có đem theo vũ khí, bọn chúng dùng nó đập 'leng keng' lên cánh cửa.

Hoàng Vệ Bình nhíu chặt mày, đột nhiên xảy ra tình huống này khiến anh không hiểu chuyện gì cả, người bên cạnh lúc này đã bước đến nắm lấy tay anh mà khóc.

"Anh ơi..."

Hoàng Vệ Bình khó hiểu thương xót, anh bất giác dùng giọng nói dịu dàng để trấn an người đang sợ hãi "Đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì?"

Cơ Phát trên người không có nơi nào là lành lặn, chân phải bị đánh gãy, còn chưa có xử lí vết thương đã chạy một đoạn xa làm cho nó càng trở nên nghiêm trọng, mơ hồ còn thấy được đoạn xương trắng gợn người.

"Anh ơi..." Cơ Phát nỉ non gọi, nhưng lại không có can đảm để nói, lời đến bên miệng không thể nào thoát ra được, chỉ có thể khóc nức nở túm lấy vạt áo Hoàng Vệ Bình.

"Trước tìm chỗ trốn đã." Hoàng Vệ Bình theo kinh nghiệm cảnh sát mà mở cửa sổ lớn, sau đó dùng máu chà lên sàn nhà nhằm đánh lạc hướng, còn mình thì mang Cơ Phát trốn trong tủ áo cũ kĩ ở nhà kho.

Chẳng bao lâu đám người kia đã phá cửa tràn vào, bọn chúng quả nhiên bị Hoàng Vệ Bình lừa gạt, sau một hồi tìm kiếm trong nhà liền rời đi, hoàn toàn không biết ở trong nhà kho nhỏ còn có hai con người đang nín thở theo từng hành động của bọn chúng.

Đợi cho đám người đi hết, Hoàng Vệ Bình mới thở phào nhẹ nhõm, anh bước ra khỏi tủ sau đó quay đầu kiểm tra Cơ Phát, cũng chẳng hiểu tại sao, mỗi lần anh nhìn Cơ Phát đều luôn có cái gì gắn kết hai người, làm anh không thể không lo lắng cùng quan tâm người này.

Cơ Phát đã sớm ngất xỉu ở trong tủ, Hoàng Vệ Bình hoảng sợ đỡ người ra bên ngoài. Trên người Cơ Phát đều là những vết thương do tra tấn để lại, vô cùng thảm thương, anh cũng đã từng bị đám người Lưu Trí Sâm hành hạ đến chết đi sống lại nên rất hiểu cảm giác này, hẳn là Cơ Phát đang đấu tranh với đau đớn đi?

Hoàng Vệ Bình lấy ra điện thoại gọi điện cho Lâm Thâm, hắn chẳng mất bao lâu đã chạy tới, ngay cả cảnh sát cũng có mặt, Cơ Phát bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên phải chuyển đến bệnh viện gấp.

"Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?" Thấy bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, Hoàng Vệ Bình không khỏi lo lắng hỏi.

Hoàng Vệ Bình cũng rất khó hiểu, Cơ Phát bị thương, anh đáng lẽ nên hả hê mới đúng, nhưng tim anh cứ liên tục đập mạnh không ngừng, hơi thở phập phồng khó chịu.

"Hiện tại cậu ấy mất máu khá nhiều, chúng tôi phải truyền máu gấp, nhưng cậu ấy thuộc nhóm máu AB có Rh-, loại máu quý hiếm nhất trên thế giới nên chỉ có nhóm máu cùng loại mới có thể cứu sống cậu ấy."

"Vậy đã có máu thích hợp để truyền hay chưa, tôi cũng thuộc nhóm AB Rh-."

Bác sĩ vui vẻ nở nụ cười "Vậy thì tốt rồi, xin hỏi cậu là người nhà bệnh nhân?"

"Không phải, chúng tôi chỉ là bạn."

Bác sĩ lại có chút khó hiểu "Thông thường loại máu này là do di truyền, hai người thật sự không có quan hệ?"

Hoàng Vệ Bình như rơi vào trầm tư, cái gì gọi là di truyền?

Anh và Cơ Phát hẳn là trùng hợp, đúng, chỉ là trùng hợp...

Hoàng Vệ Bình đồng ý truyền máu, ban đầu Lâm Thâm còn ngăn cản, nhưng bởi vì anh quá kiên quyết, hắn không thể ép buộc anh.

Cuối cùng Cơ Phát cũng được cứu sống, Hoàng Vệ Bình thở phào nhẹ nhõm, không còn chuyện gì bận tâm nữa nên Lâm Thâm yêu cầu anh trở về nghỉ ngơi, dù sao truyền đi không ít máu, đối với cơ thể anh thật sự không tốt lắm.

Hoàng Vệ Bình cũng biết Lâm Thâm lo lắng cho mình, anh không dám làm trái ý hắn nữa, Cơ Phát tạm thời an toàn, anh không cần phải ở lại đây 24/24.

Vốn dĩ giữa hai người chỉ là người dưng, nói chính xác hơn là đối thủ, nếu Cơ Phát cãi thắng vụ kiện, anh sẽ phải vào tù, anh không nên cùng người này tiếp xúc quá nhiều.

Những ngày sau đó, Hoàng Vệ Bình cũng không có đến bệnh viện, anh được Lâm Thâm chăm đến mập lên vài kí, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Cơ Phát.

......

Hàn Diệp khi nghe được tin tức, cậu liền chạy đến bệnh viện, lúc đó Cơ Phát cũng đã tỉnh, hai người mặt đối mặt nhưng lại không nói với nhau câu nào.

Trên gương mặt Hàn Diệp đều là lo lắng, Cơ Phát nhìn sơ cũng nhận ra, nhưng anh không có ý định vạch trần, hai người vốn dĩ không nên như vậy.

"Xin lỗi..." Hàn Diệp cuối cùng cũng lên tiếng, cậu muốn nói xin lỗi anh, cũng không biết tại sao, rõ ràng người ham danh ham lợi là Cơ Phát, người vì đồng tiền mà bào chữa cho tội phạm khủng bố cũng là Cơ Phát, nhưng cậu lại cảm thấy người có lỗi trong chuyện này chính là mình.

"Cậu xin lỗi chuyện gì?" Cơ Phát liếc mắt nhìn Hàn Diệp hỏi.

"Không biết..."

"Vậy thì cậu xin lỗi làm gì?"

Hàn Diệp không đáp, cậu cúi mặt như một chú cún làm sai, chỉ là nhìn đến dáng vẻ đau ốm của Cơ Phát, cậu không nhẫn tâm lạnh lùng với anh.

Này hẳn là do cậu thật sự rất yêu anh, cho dù anh có làm chuyện gì đi nữa, cậu cũng sẽ rất khó mà thốt ra rằng 'anh có tội'.

"Anh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao hôm đó không đến phiên tòa, vì sao lại bị đám người kia truy đuổi?"

Cơ Phát nhìn cậu "Vậy cậu trả lời tôi câu hỏi lúc nãy đi, vì sao phải xin lỗi tôi?"

"Là bởi vì..." Hàn Diệp dừng một chút, sau đó khàn giọng nói tiếp "Tôi yêu anh, yêu từ bốn năm trước."

"Yêu? Hàn Diệp, tình yêu của cậu là xem tôi như bạn giường sao, bốn năm trước cũng vậy, bốn năm sau gặp lại cũng là như vậy, cậu vui lắm đúng không?"

"Không phải, tôi lúc đó chỉ là quá tức giận, tôi nhìn thấy anh đi cùng... một nam nhân khác vào khách sạn, sau đó... sau đó anh giúp hắn ta bào chữa."

Cơ Phát đột nhiên bật người đánh Hàn Diệp bụp bụp mấy cái, gương mặt giận dữ quát tháo "Đánh chết cậu, tầng ba ở đó là nhà hàng, tôi vào nhà hàng! Nhà hàng đấy!"

"Không phải cậu thông minh lắm sao? Đầu óc cậu đem ngâm giấm rồi à?"

"Nói cho cậu biết, cơ thể của tôi ngoại trừ cậu, chưa một ai có thể chạm vào!"

Cơ Phát đánh xong một trận liền vô lực ngồi phịch xuống giường, khóe mắt đỏ ửng ầng ật nước.

"Cậu nói cũng đúng, tôi vốn dĩ là một người tham danh lợi, lúc đó tôi lựa chọn cùng hắn ta bước vào nơi đó đã không còn đường có thể rút lui được nữa..."

"Cơ Phát..." Hàn Diệp có chút run rẩy, cậu ngồi xuống bên cạnh anh, một tay vươn ra ôm chặt lấy thân thể gầy yếu.

"Cậu khi đó hẳn là rất ghét dáng vẻ đó của tôi nhỉ? Nếu như được chọn lại, tôi nhất định sẽ không chọn con đường này, bây giờ tôi hối hận rồi, Hàn Diệp, tôi hối hận rồi." Cơ Phát nói xong liền khóc nấc lên, gương mặt xinh đẹp chôn trong ngực Hàn Diệp, thân thể run rẩy đến lợi hại.

Hàn Diệp thở dài, cậu vuốt lưng trấn an anh "Phát Phát, em không có ghét anh, em chỉ là ghen tuông, muốn anh chỉ thuộc về một mình em."

"Hiện tại vẫn chưa muộn, em sẽ cùng anh vượt qua mà."

Cơ Phát không biết có nghe thấy hay không, cậu chỉ biết anh thút thít ngủ say trong lòng mình, thân thể cuộn tròn như tự mình bao bọc lấy bản thân.

Đỡ Cơ Phát nằm lên giường, Hàn Diệp cũng theo đó nằm xuống, không bao lâu cũng ngủ say bên cạnh anh, tay vẫn ôm lấy vòng eo của anh.

Lúc Cơ Phát tỉnh dậy, Hàn Diệp vẫn còn đang ngủ, anh nhìn cậu trong chốc lát, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống như mưa đổ làm ướt cả gối nằm.

"Muộn rồi, tôi đã bỏ lỡ thứ quan trọng nhất, xin lỗi cậu." Cơ Phát khẽ thầm thì, anh tiến tới hôn nhẹ lên trán Hàn Diệp rồi xuống đến hai cánh môi đỏ ẩm của cậu.

"Tôi cũng yêu cậu, Tiểu Diệp."

Cơ Phát nhích người, đem cánh tay của Hàn Diệp đang đặt ở eo anh nhẹ nhàng lấy ra, sau đó đứng lên đi vào toilet.

Lúc quay lại thì trên người Cơ Phát đã thay đổi một bộ quần áo khác, anh bước đến cạnh giường, tay nhịn không được sờ lên gương mặt điển trai của Hàn Diệp.

"Tạm biệt, Tiểu Diệp."

Nói xong, Cơ Phát để lại một tờ giấy bên cạnh Hàn Diệp, sau đó mở cửa rời đi trong thầm lặng.

----------

Lời tác giả: Ai học luật cứ bỏ qua cho sai sót của mình đi ạ, huhu chủ yếu là chuyện tình cảm thôi chị em ơi 🥲🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com