Chương 2
Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, thấy tên người gọi cô do dự một chút rồi ấn nút nghe. Bên kia giọng nam từ tính vang lên, pha lẫn chút dịu dàng:
-Bé con, anh thấy em không trả lời liền gọi đến luôn. Lâu lắm rồi anh không nghe giọng em, thật sự rất nhớ em
Bàn tay không cầm điện thoại của cô bấu chặt vào lòng bàn tay, tiếng nói lạnh lùng không ngừng vang lên "cháu cách con cô xa một chút, con dâu cô mong muốn không phải là cháu". Thấy cô không đáp anh lại nói:
-Bé con em có đang nghe anh nói không đấy.
Cô hít thật sâu khẽ nói:
-Không có gì. Em đang suy nghĩ một vài việc
-Anh cảm thấy gần đây em hay bị lơ đễnh lắm đấy nhá. Có mệt không? Có cần nghỉ làm một thời gian không?
Thanh Du liền lên tiếng:
-Không sao. Em dạo này khá bận, anh cũng chú ý giữ sức khỏe. Em cúp đây
Đầu dây bên kia gấp gáp nói:
-Em mới nói với anh có mấy câu mà đã muốn cúp máy. Anh cảm thấy em càng ngày càng né anh đấy. Đợi anh về là em biết tay anh
Cô biết anh chỉ mạnh miệng mà thôi, cô chỉ đáp qua loa vài câu rồi nhanh tay cúp máy. Cô sợ nếu kéo dài thêm cô sẽ không kìm được mà bật khóc.
Gia Huy bên này cầm điện thoại nhìn thật lâu, anh có cảm giác Thanh Du có gì rất lạ. Cảm giác bất an không ngừng tăng lên, ngón tay thoăn thoắt bấm gọi một số điện thoại:
-Alo, tôi muốn hỏi cậu một chút. Thanh Du dạo này có gặp chuyện gì không? Tôi cảm thấy em ấy rất lạ
Đầu dây bên kia im lặng một lúc như đang nhớ lại đáp:
-Không có. Dạo này cô ấy đi làm bình thường, ăn uống cũng ngon miệng. Chỉ là rất ít giao tiếp với mọi người. Khi có cậu ở bên cô ấy cũng xem như còn nói chuyện đi, còn bây giờ cô ấy gần như ngắt mọi liên kết với mọi người xung quanh
Gia Huy khẽ nhíu mày nói:
-Được rồi, cảm ơn cậu. Cậu chú ý giúp tôi, có gì báo tôi nhé.
Cúp điện thoại Gia Huy vẫn cảm thấy bất an không yên, anh có cảm giác cô có chuyện gì đó giấu anh. Chuyện này chắc chắn rất quan trọng nhưng tại sao cô lại không nói.
Cuối tuần, hai mẹ con Bảo Trân cùng với mẹ Gia Huy bay qua nước A thăm anh. Thấy Gia Huy ở cổng sân bay, Bảo Trân lao đến nói:
-Anh Huy anh có nhớ em không?
Gia Huy khẽ né người giar vờ tiến lên phía trước để đón hành lý lờ đi câu hỏi kia. Thấy vậy Bảo Trân mặt phụng phịu đi về phía mẹ, mẹ Gia Huy thấy vậy nói:
-Bảo Trân hỏi con mà con không trả lời sao. Mẹ đâu có dạy con vô lễ như vậy
Gia Huy nhún nhún vai nói:
-Con nhất thời không chú ý
Nói đoạn anh lơ đãng hỏi:
-Chỉ có mọi người đến thôi sao, không còn ai nữa à?
Bảo Trân bên cạnh lên tiếng:
-Chỉ có mẹ em, mẹ anh và em đến thăm anh thôi. Anh đang chờ ai à?
-Không có, mau về khách sạn thôi. Mọi người chắc mệt rồi.
Nói xong anh liền kéo hành lý đi về phía xe, cắt đứt cuộc trò chuyện không có ý nghĩa này.
Thanh Du sau khi tạm biệt bệnh nhân của mình liền bị thu hút bởi âm thanh ở bên ngàoi sân vui chơi. Tiếng cười nói, bóng dáng nô đùa chạy nhảy, những câu nhắc cẩn thận đôi khi lại vang lên tạo nên một bức tranh thật đẹp. Nhìn những hình ảnh này Thanh Du không khỏi nhớ đến khoảng thời gian ở với bà, lúc đó cô cũng cùng những người bạn chạy nhảy trên cánh đồng sau mùa gặt, leo lên những cây cao hái quả, lội xuống những con suối bắt cá. Nhớ đến những khoảnh khắc đó Thanh Du khẽ cười nhẹ, đột nhiên một giọng nói vang lên:
-Rõ ràng cười lên rất đẹp vậy mà em cứ cô giấu đi là sao.
Thanh Du xoay người nhìn lại người lên tiếng, là Thùy Dung-chị dâu của Gia Huy, cũng là đồng nghiệp của cô. Thanh Du khẽ chào:
-Chào chị ạ, chị xong việc rồi à?
Chị Dung nhìn xuống sân vui chơi, ánh mắt cũng tràn đầy dịu dàng:
-Ừ chị vừa xong công việc. Thanh Du có lẽ em sẽ nghĩ chị hơi nhiều chuyện nhưng làm tham vấn tâm lý cho trẻ đôi khi em cũng cần thời gian nghỉ ngơi và tự giải tỏa những tiêu cực mà bản thân em đón nhận. Em cũng chỉ là một người bình thường, tiếp nhận quá nhiều sự tiêu cực nhìn thấy quá nhiều bóng tối của lòng người đối với em không phải là chuyện tốt.
Thanh Du nghe vậy nhìn về phía chị thật lâu sau đó mới lên tiếng:
-Em hiểu, chị yên tâm.
Sau đó cả 2 cũng không ai lên tiếng nữa, đều tạp trung nhìn ngắm những đứa trẻ nô đùa dưới sân chơi.
Sau khi trở về phòng làm việc Thanh Du ngồi thẫn thờ nhìn ngắm vào khoảng không thật lâu. Sáng nay khi đưa mẹ và Bảo Trân ra sân bay, nhìn hình ảnh Bảo Trân làm nũng cùng nụ cười cưng chiều của mẹ cô có chút ghen tị. Mẹ hình như đã lâu lắm rồi không cười với cô như vậy. Nhưng rất nhanh Thanh Du liền xóa bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi đầu, bản thân đã chấp nhận điều này từ lâu bây giờ cần gì phải níu kéo đoạn tình cảm mờ nhạt đã bị nhuốm màu thời gian đó nữa.
Cốc..cốc..cốc
Thanh Du lên tiếng:
-Mời vào
Một y tá bước vào nói:
-Bác sĩ bệnh nhân của cô tới rồi ạ
Thanh Du điều chỉnh tâm trạng sau đó đáp lời:
-Là bé Mỹ Anh phải không? Hình như cô bé hôm nay có lịch tái khám
Y tá liền kiểm tra thông tin một lát rồi nói:
-Dạ đúng rồi ạ. Hôm nay là ngày tái khám của cô bé
Nghe vậy Thanh Du liền ra hiệu y tá cho cô bé vào. Mỹ Anh là cô bé điều trị với cô trong thời gian khá dài, tình hình lúc tốt lúc xấu cho nên cần chú ý và tái khám thường xuyên. Lúc Mỹ Anh bước vào trên tay cô bé cầm chặt một túi kẹo, sau khi đóng cửa lại thì đặt túi kẹo lên bàn nói:
-Chị ơi cho chị ạ
Thanh Du nhìn vào túi kẹo thật lâu, sau đó nở nụ cười nói:
-Em nên giữ lại cho bản thân đi. Rồi, chúng ta bắt đầu buổi thăm khám nhé.
Mỹ Anh nghe vậy cơ thể hơi căng lên, sau đó ngồi xuống cái ghế đối diện với Thanh Du. Kiểm tra lại đợt tái khám lần trước, Thanh Du lên tiếng:
-Dạo này em còn mất ngủ, chán ăn không?
Mỹ Anh khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu. Thanh Du lập tức nhíu mày nhẹ giọng hỏi:
-Em lắc đầu rồi lại gật đầu là có nghĩa đôi khi ăn ngủ được, đôi khi không? Haylà ngủ được nhưng không ăn được hoặc là ngược lại, ngủ không được nhưng ăn được. Em cứ bình tĩnh rồi nói chị nghe nhé.
Thanh Du dừng một chút rồi lại lên tiếng:
-Không sao, chị ở đây đợi em.
Trong phòng yên tĩnh rất lâu, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ máy tinh dầu như đang vỗ về cảm xúc bất an của Mỹ Anh. Cô bé khẽ nhìn người trước mặt rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình, hít một hơi rồi nói:
-Em có phải là kẻ bỏ đi không ạ? Em không giỏi, em không xuất sắc, em xấu xí lại còn mắc bệnh. Em lén nghe được ba mẹ nói em là kẻ phiến phức, tại sao lại có đứa con như em.
Bàn tay cầm bút của Thanh Du nắm chặt, nhìn về phía túi kẹo cô đột nhiên hiểu ra tại sao hôm nay cô bé lại cầm kẹo đến cho mình, Mỹ Anh đang tìm kiếm sự chấp nhận, tìm kiếm sự có ích của bản thân. Thanh Du bước ra khỏi ghế, ngồi xuống trước mặt Mỹ Anh nói:
-Em thật sự là một cô bé rất tuyệt vời. Em xem khi em cười lên có má lúm đồng tiền rất đẹp, đôi mắt của em cũng rất xinh khi nhìn vào cứ như đang nhìn thấy một viên ngọc lung linh tỏa sáng
Nói rồi Thanh Du cầm gương đưa đến trước mặt cô bé, để cô bé tự ngắm nhìn bản thân. Quan sát đôi tay Mỹ Anh dần thả lỏng, Thanh Du lại lên tiếng:
-Em là học sinh giỏi 8 năm liền, còn từng đoạt giải 3 thi toán thành phố. Em còn biết chơi đàn Kalimba, học một chút liền đánh được cả bài trôi chảy. Vì vậy Mỹ Anh em là một cô bé thật sự rất giỏi, em không thể vì lời phủ nhận của người khác rồi phủ nhận năng lực của mình.
Mỹ Anh nhìn cô thật lâu rồi nói:
-Thật ạ? Em thật sự rất tốt ạ?
Thanh Du nhìn cô bé thật sâu giọng nói tràn đầy chắc chắn:
-Đương nhiên rồi. Em thật sự rất tuyệt vời
Sau buổi trị liệu với Mỹ Anh cô cảm nhận được bản thân thật sự rất mệt mỏi. Sắp xếp một chút cô tan làm sớm, đi đến nơi trú ẩn an toàn của cô.
Sau khi đưa mọi người về khách sạn, mẹ của Gia Huy gọi anh vô phòng, bà lớn tiếng nói:
-Gia Huy, con nên biết ai mới phù hợp với con. Thanh Du là cô bé giỏi nhưng con bé không phù hợp, một cô bé từ quê lên không biết đàn hát không biết xã giao, mối quan hệ không có đối với con không có tác dụng gì cả.
Gia Huy nghe xong bực bội nói:
-Mẹ, mẹ muốn kiểm soát cuộc đời của con và anh đến khi nào. Mẹ thật sự nghĩ mẹ sẽ làm được sao? Anh hai hay con đều tự quyết định cuộc đời của mình, nếu mẹ cứ xen vào như thế thì mẹ không chỉ mất đi một đứa con trai đâu
-Con dám ăn nói với mẹ như vậy sao?
Nghe tiếng quát của mẹ Gia Huy bật cười, giọng nói đầy châm chọc:
-Anh hai lấy chị dâu lâu như vậy còn không về thăm mẹ lấy một lần. Anh hai hay con đều không bao giờ để im cho mẹ sắp xếp cuộc đời đâu, chị dâu hay Thanh Du đều là những người mà cả anh hai lẫn con đều muốn bảo vệ. Thanh Du là giới hạn của con
Nói xong Gia Huy bước ra khỏi phòng, vô tình nhìn thấy hình ảnh Bảo Trân cùng mẹ đang vui vẻ một bên, anh khẽ gật đầu chào rồi đi mất. Trở về căn phòng của mình Gia Huy tự châm cho mình một điếu thuốc, anh xuyên qua làn khói mờ ảo nhớ lại câu chuyện đã cũ. Anh biết gia đình Thanh Du thiên vị, anh biết ở trong ngôi nhà đó cô không vui vẻ nhưng lần đầu tiên chứng kiến sự thiên vị đó đã khiến anh mỗi khi nhớ lại đều như có cảm giác đau đớn khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com