Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa đặt tiêu đề 15

chương 29

Nửa zombie

Tên đuôi chuột lắc lắc nắm đấm, u ám nhìn sang Hứa Vong Xuyên.

Diệp Tịch Nhan ở dưới đài khẩn trương nắm chặt góc áo, nhìn chàng trai phía trên, khá lắm, anh còn ác hơn, trực tiếp chỉ vào bao tay dao găm đen nhánh, tròng vào bốn ngón tay, bên ngoài có gai, ở cuối còn có một thanh dao găm sắc mỏng.

Chu Siêu cười run cả người.

"Thế nào, tưởng người đàn ông của mình là ngốc bạch ngọt, nhảy lên làm bao cát thịt cho tên chuột sao?"

Diệp Tịch Nhan chọc vào cằm anh, quai hàm phình lên. "Anh ấy không đánh nhau trước mặt em."

Hai lần động thủ đều do bọn lưu manh đùa giỡn cô.

Bình thường đi với cô mà đụng độ gì đó cùng không dây dưa theo, nghe Triệu Quang Minh nói, đều là sau đó mới bắt đám người đến dạy dỗ lại.

Chu Siêu tặc lưỡi: "Có im miệng không, ăn no bát cơm chó khắm lặm rồi."

Diệp Tịch Nhan hừ một tiếng.

Cô thích thể hiện đấy.

Nhìn về hình thể thì Hứa Vong Xuyên chiếm thế thượng phong nhưng tên chuột không hổ danh xưng, rất thích né tránh, vất vả lắm mới bắt được thì lại chuồn mất.

Nghe khán giá xung quanh hô hào thì tên này trước là kẻ trộm, còn là loại có thầy dạy đàng hoàng, biết Súc Cốt Công. Hứa Vong Xuyên vừa bắt được tay hắn, chưa kịp dùng sức thì tên chuột này đã tháo khớp cánh tay, quay người dùng tay khác cho Hứa Vong Xuyên một đấm.

Không kịp tránh.

Hứa Vong Xuyên đưa tay chặn lại, cứng rắn chịu một quyền.

Bao tay rời đi, tiếng kinh hãi vang lên không ngớt, vụn thuỷ tinh cắm vào da thịt, máu đỏ chảy dọc theo cánh tay cường tráng thành mấy đường dài.

Tên chuột liếm liếm môi, hai mắt toả sáng.

Hưng phấn đến mức hai gò má rung lên.

Diệp Tịch Nhan ngừng thở.

Lông mày Hứa Vong Xuyên nhăn tít lại, chậm rãi hít hơi, thừa dịp hắn ta còn đang đắc ý, bao tay dao găm bỗng nhiên đâm vào bả vai hắn.

"A!"

Toàn trường vang lên tiếng gào đau đớn.

Mặt của mọi người đều nhăn nhúm lại.

Diệp Tịch Nhan lắc đầu, trấn tĩnh lại, sợ thì sợ nhưng cứ trải qua tình thế nát bét cô lại càng có thể nhanh chóng lấy lại cảm xúc.

Tên chuột liều mạng né tránh, sau khi cánh tay phục hồi như trước, hai mắt đột nhiên lồi ra, xương cốt toàn thân vang lên tiếng răng tắc, khoé miệng chảy ra chất lỏng huỳnh quang.

Không biết trúng gió gì.

Hứa Vong Xuyên cũng không phải hạng chính nhân quân tử, kệ mày co rút thành dạng gì, cho hai đấm vào mặt, cứ thế đánh biến dạng. Người bình thường đúng ra đã sớm đầu hàng, nhưng tên chuột lại không chịu lên tiếng.

Hứa Vong Xuyên thấy sự việc không đúng thì tránh ra.

Chỉ một giây sau, tên chuột mặt mũi toàn hố lõm đứng bật dậy, phì một hơi, trực tiếp phun ra nửa đầu lưỡi.

"Hắn cắn đứt lưỡi mình?!"

Chu Siêu giật mình.

Diệp Tịch nhan dựng cả tóc gáy, đồng thời luôn cảm thấy tình cảnh này rất quen mắt.

Tên chuột sau khi cắn đứt lưỡi thì như điên lên, dùng đủ loại tư thế kì lạ xông vào Hứa Vong Xuyên, trong miệng ừng ực nuốt máu, tốc độ cực nhanh, mắt thường chỉ nhìn thấy bóng lướt qua.

Đợi mọi người nhìn thấy rõ.

Tên nhỏ gầy đã cưỡi lên đầu cá mập khát máu, hai chân kẹp cổ anh, bịt đường thở, bao tay đầy mảnh thuỷ tinh ra sức đánh vào đầu anh.

Chàng trai không chống đỡ được, "rầm" quỳ xuống.

Máu me đầm đìa...

Không có tiếng hô hào.

Không có tiếng thảo luận.

Tất cả khán giả đều đồng loạt lùi về phía sau một bước.

Đây không phải là càn quét quyền anh đen, nó còn vượt qua cả sự hiểu biết của nhân loại, giống như đang tấm ảnh cấp B. Bản tính khát máu bị ngăn lại bởi sự sợ hãi, thực chất bên trong nội tâm mỗi người đều toát ra cơn ớn lạnh.

"Hứa Vong Xuyên!"

Diệp Tịch Nhan đứng lên hô to: "Đánh vào đầu hắn! Đánh vào đầu!"

Đánh chỗ khác đều vô tác dụng!

Biểu hiện của tên chuột rất giống Zombie vừa mới biến dị, không có cảm giác đau, tốc độ cực nhanh, thích tấn công vào đầu người khác—Zombie thích nhất là ăn não người, bình thường sẽ chờ ăn xong óc mới gặm nhấm các bộ phận khác trên cơ thể.

Nghe được âm thanh của Diệp Tịch Nhan, ánh mắt đục ngầu của chàng trai bỗng sáng bừng, cơ thể đột nhiên vụt dậy.

Cục cưng... Cục cưng còn ở đó.

Anh không thể chết.

Hứa Vong Xuyên đạp về phía sau, cố ý ngã xuống đất, lộn ngược người, thử rất nhiều lần mới thoát khỏi hai chân thối rữa của tên chuột.

Không chần chờ, anh túm lấy đầu tên chuột đập mạnh xuống sàn.

Bang!

Bang!

Bang!

...

Không biết đập bao nhiêu lần, máu chảy đầu rơi, tên chuột mới dừng lại.

Dưới võ đài, nơi nơi đều là máu và óc trắng vương vãi.

Năng lực chịu đựng kém một chút đều nôn khan. Cũng có những tên đặc biệt biến thái, sợ hãi qua đi thì giơ lên một xấp tiền mặt ném về phía Hứa Vong Xuyên.

"Giỏi!"

"Tuyệt vời!"

Chàng trai ngồi bệt xuống mặt đất.

Gạt bỏ đám vụn thuỷ tinh dính vào da thịt, rồi lảo đảo đi xuống.

"Cẩn thận!"

Diệp Tịch Nhan hô to.

Tên chuột vốn đã chết giờ lại bò dậy, lấy ra con dao găm giấu dưới đế giày, lao về phía Hứa Vong Xuyên.

Vốn là định hướng về phía đầu, cơ thể đen gầy lắc qua lắc lại như nhận được tín hiệu, dừng một lát bỗng dưng đâm dao vào phần eo, hai chân chặn đứng, vừa cắt xong thì liếm tới như thể cực kỳ nghiện máu tươi.

Hứa Vong Xuyên chỉ có thể trơ mắt nhìn...

Anh chảy nhiều máu quá.

Không có sức chống trả.

Diệp Tịch Nhan giữ chặt Chu Siêu.

"Chị Siêu, giúp Hứa Vong Xuyên đi!"

"Không được, trừ võ sĩ dự thi thì không ai được lên đài, cô không biết hậu quả..."

"Đệch! Tôi quan tâm mẹ gì!"

Cô gái giật ống sắt, như bị điên bò lên võ đài, dùng hết sức vung tay lên.

Ầm!

Con chuột ngã xuống.

Diệp Tịch Nhan không chịu dừng tay, đoạt lấy con dao trong tay hắn ta, đầu tiên đâm thẳng vào hốc mắt, sau đó lại bổ thêm mấy nhát vào gáy mới dừng lại.

Cô gái áo đen xốc xếch quỳ giữ vũng máu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần yêu mị. Mặc dù đang run lên nhưng vẫn cầm chặt con dao chắn trước người Hứa Vong Xuyên...

Đồng tử chàng trai co chặt, nhìn cô không chớp măt, máu chảy vào mắt cũng không nháy.

Quản lý sàn boxing nhảy ra, chửi ầm lên, "Bảo vệ! Bảo vệ! Làm ăn kiểu gì mà lại thả con điên này lên đài?"

chương 30

Giả làm người tốt

Khán giả tan tác như chim muông, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại chạy khỏi sàn đấm bốc. Chỉ có hai ba người muốn tiền không muốn mạng đang đứng đổi tiền.

Trận đấu này cuối cùng do có người lên đài quấy rối nên thắng thua không tính. Người sòng bạc xúm lại, định chặn Diệp Tịch Nhan và Hứa Vong Xuyên dạy dỗ một trận.

Một tên mặt ngựa cười giả dối nói: "Hai đứa học sinh lấy cái rắm ra tiền ấy, giữ cá mập khát máu lại để thi đấu, còn nữ thì đưa đi tiếp khách, mặt mũi xinh đẹp thế này,..."

Vừa nói vừa sờ mặt cô.

Diệp Tịch Nhan rụt người lại.

"Lấy tay thối của anh ra, tôi có tiền."

"Ôi ôi ôi, để anh xem có mấy đồng nào..."

Diệp Tịch Nhan lập tức mở túi ném ra mấy vạn tiền mặt.

Quản lý đầu trọc sững sờ, đá văng tên mặt ngựa. "Thật là có tiền nhưng cô đã phá hỏng quy củ của sàn boxing, không phải chỉ mấy vạn là giải quyết được đâu."

"Thế ông muốn bao nhiêu?"

"Thêm con số 0 nữa."

"Năm mươi vạn?" Chu Siêu nhảy ra, "Lão Mã, ông quá đáng thế, năm mươi vạn, sao không đi ăn cướp đi?"

Quản lý ngoài cười trong không cười," Không bỏ ra được thì đánh gãy tay gãy chân hắn rồi mới có thể đi ra ngoài!"

Mặt Chu Siêu tái xanh.

Nửa ngày sau thấy quản lý không nhớ chút tình cảm, anh hỏi vay tiền mấy chị em gay, trước tiên phải chuộc người ra ngoài rồi tính tiếp. Nhưng ai mà không phải vì tiền mà bán mạng, người nhìn ta, ta nhìn người, tất cả trợn mắt nhìn nhau.

Quản lý cười lạnh một tiếng.

Nghĩ thầm, thế này cũng coi như là hoàn thành được yêu cầu của Giang Diễn, nháy mắt một cái, mấy tên to cao ùa đến.

<Tài khoản được chuyển thêm năm mươi vạn>

Quản lý: ...?

Tên mặt ngựa vỗ đùi: "Ôi trời ơi, vậy mà tên cá mập chiên giòn này dính với tiểu phú bà! Phục rồi, lão tử cũng tuấn tú lịch sự sao không có phú bà trẻ đẹp nào coi trọng nhỉ !"

Diệp Tịch Nhan cất điện thoại, đỡ Hứa Vong Xuyên.

Thế nhưng anh nặng quá, như ngọn núi, ôm nửa ngày cũng không dậy nổi, cô gái mặt lạnh nhìn qua đám người.

"Tránh ra, tôi muốn gọi xe đưa anh ấy đến bệnh viện."

"..."

"Tránh ra! Lời các người vừa nói đều là đánh rắm sao?"

Quản lý khó xử.

Nếu như ông không đồng ý với Giang Diễn thì chắc chắn sẽ thả bọn họ đi ngay, năm mươi vạn đã thoả đáng rồi. Sớm biết thế này hô năm trăm vạn, ai biết một cô gái trẻ mà có tiền vậy chứ?

Ngực Diệp Tịch Nhan chập trùng lên xuống, con mắt đỏ rừng rực.

Hứa Vong Xuyên chật vật dựa vào cô, hơi thở yếu ớt, ánh mắt kinh ngạc chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô, ánh mắt như thành kính nhìn những ngôi sao vầng trăng trên trời.

"Cục cưng..."

"Im miệng, đừng nói! Em còn đang cãi nhau!"

Song phương giằng co.

Diệp Tịch Nhan bắt đầu bịa chuyện, nói anh hai nhà chú bốn làm ở cục an ninh, dám đụng đến bọn họ thì đợi đóng cửa chờ tra xét đi!

Lòng Chu Siêu rơi lộp bộp.

Vội vàng hoà giải, "Cô ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh Mã đừng chấp nhặt."

Nói cái gì cũng không thể nói những câu này, lúc đầu đánh gãy tay gãy chân là có thể ra ngoài, hiện giờ thì chắc phải băm ra vứt xuống cống mới chui được ra?

Diệp Tịch Nhan cũng là lần đầu tiên đụng phải tường cứng, mắt thấy sắc mặt đám người đột nhiên đen sì, lúc này mới biết đã giẫm vào mìn.

Da đầu cô tê dại.

Không dám rụt rè chỉ ngậm miệng trừng bọn họ.

"Ơ, sao náo nhiệt vậy?" Giang Diễn tháo kính râm ra, làn da trắng bóc như phát sáng trong bóng đêm hoàn toàn chứng minh được ba chữ "tiểu bạch kiểm".

Diệp Tịch Nhan kinh ngạc nhìn người đi tới.

Sao lại là hắn?

"Giang thiếu gia."

Quản lý ngẩn người, rồi lại nhìn khuôn mặt quật cường của Diệp Tịch Nhan, rồi lại quay qua nhìn Giang Diễn, trong phút chốc đã hiểu vị thiếu gia này không muốn cứng rắn, định mềm mỏng diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, nên ông thuận tiện giải thích.

Giang Diễn nghe xong thì chậc một tiếng, cất kính râm đi, "Làm sao phải so đo cùng mấy đứa nhỏ? Người ta cũng đền tiền cho ông rồi, chê ít à, thế bản thiếu gia lại thêm năm mươi vạn nữa thì đã đủ chưa?"

Quản lý ngừng lại.

Ông mới là người vừa rồi còn khuyên Giang Diễn đừng nên so đo với mấy đứa nhỏ đấy.

Hiện giờ con hàng này còn biết đóng giả cơ đấy, thực sự là...

Được rồi, vẫn không thể trêu vào.

"Không đến mức đó, không đến mức đó, Giang thiếu gia nói một câu là tôi thả người ngay."

Bọn cao to tránh ra.

Chu Siêu kêu hai người đến khiêng cáng cứu thương rồi nhanh chóng đỡ Hứa Vong Xuyên lên.

Giang Diễn còn bám vào cáng cứu thương đi theo.

Đưa lên xe mới giật mình chỉ vào hai người và nói: "Tôi nhớ rồi, bản thiếu gia đang gọi điện ở khách sạn thì bị các người đánh."

Diệp Tịch Nhan, "...Anh nhớ lầm rồi."

"Không thể nào!" Giang Diễn hùng hùng hổ hổ, "Khuôn mặt này của bạn trai cô hoá thành tro tôi cũng nhận ra! Quá hung ác!"

Thấy không lừa gạt cho qua chuyện được thì Diệp Tịch Nhan lập tức xin lỗi.

"Xin lỗi."

"Haiz. Được rồi. Chăm chỉ học tập đi đừng có đến những chỗ như vậy nữa nữa, sau vụ này nhớ cho kỹ vào đừng đến đấy nữa nhé."

Diệp Tịch Nhan nhìn hắn một hồi, rồi thu lại ánh mắt tựa vào cửa kính xe, hồn đều bay đi mất.

Toàn thâm mềm oặt.

Giang Diễn dừng lại một chút, móc khăn tay ra lau mặt giúp cô, "Hiện giờ mới biết sợ, trên mặt toàn máu này."

Quá là mạnh.

Cô nàng này quá là mạnh!

Giang Diễn ở trên tầng hai nhìn bọn họ mà trợn mắt há mồm.

Phải biết tình cảnh lúc ấy, bảo vệ duy trì trật tự còn bị doạ trốn vào phòng, thế mà một cô gái lại không muốn sống xông lên, hơn nữa còn dùng ống sắt đâm một nhát, như đâm vào khuôn mặt đẹp trai của gã.

Giang đại thiếu gia từng có rất nhiều phụ nữ, tất cả đều là loại lẳng lơ thích vượt tường cắm sừng cho chồng, nói thật, trong sự hiểu biết của Giang Diễn, phụ nữ đều có cái giá, chỉ cần có nhan sắc có tiền bạc, gặp hai câu dỗ ngon dỗ ngọt là vào tay ngay.

Chứ đã bao giờ gặp qua dạng người như cô?

Xinh đẹp muốn chết, thông minh, gia thế lại tốt, nhưng lại cứ ngu ngốc lỗ mãng bám vào tên tiểu tử nghèo.

Không cần tiền bạc, còn lấy tiền của mình cứu người yêu nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com