Chưa đặt tiêu đề 60
chương 117
Hữu dụng
Vì để chúc mừng Diệp Tịch Nhan trở về, mấy chiếc xe tải chở người đi sau cùng bắt đầu nổ pháo, tiếng chiêng trống vang trời hấp dẫn lượng lớn zombie kéo theo. Do khó tìm được đội múa lân nên họ phải cố tình sắp xếp như thế. Tiếng súng không ngừng, đám người đếm số, gào rống rung trời, muốn bắn đủ "1314"
999 đoá hồng kiếm không được chứ nổ 1314 cái đầu zombie thì chẳng dễ làm sao? Bọn nó chỉ mất mạng, thế nhưng Hứa Vong Xuyên thu được sự phô trương.
Bóng bay trái tim màu hồng liên tục thả ra.
Pháo giấy màu bụp bụp vang vọng.
Đội xe giăng đèn kết hoa với không khí sôi động ngày lễ trước mắt, so sánh với hai bên đường đi hoang vu vắng vẻ, làm nổi bật vẻ quái dị khác thường.
Quá là ồn ào.
Nông thôn mổ heo cũng không ồn ào thế này.
Đầu Diệp Tịch Nhan đau vô cùng, dị năng cũng không thể chữa khỏi.
Hứa Vong Xuyên ôm người lên chân, thành thật nói xe lửa sẽ để những người khác lái, đi khắp cả nước tìm kiếm tin tức của cha mẹ cô. Anh nói nhất định sẽ cho cô một câu trả lời, bảo Diệp Tịch Nhan đừng nên lo lắng, sau đó cười sát bên tai cô, giống như chú chim lặn lội đường xa cuối cùng đã tìm về tổ, mỗi âm tiết đều lộ ra sự dễ chịu và thoả mãn.
"Hoan nghênh trở về, bảo bối của anh."
"Anh thật điên khùng."
Động tĩnh lớn vậy, chắc sợ zombie và người sống sót trong khu khác không biết chắc, vừa về cái đã dựng cô thành bia di động sống, chỉ có anh làm được.
"Có à?" Hứa Vong Xuyên cong môi cười, tóc trắng phủ kín khiến mặt tràn ra sự u ám và bí ẩn, khác biệt với bình thường, không nhìn được chiều sâu, trực giác nói cho cô biết rằng có gì không thích hợp. Người đàn ông này như cục đá, không suy nghĩ, lớp ngoài sần sùi, nằm ở ven đường giẫm cái cũng ngại cấn, liếc mắt cũng ngại phiền, vừa cắt ra rèn luyện lại là một cảnh tượng khác.
Anh nói anh vẫn là người đàn ông của cô.
Nhưng suốt khoảng thời gian này anh đã thay đổi rất nhiều.
Nhìn xem, đã thành người đàn ông có tâm sự.
Bọn họ... có phải đang đến ranh giới hưởng thụ tình yêu của cặp đôi bên nhau nửa đời?
"Tốt mà, tăng không khí góp vui, không thích sao?"
Diệp Tịch Nhan kéo suy nghĩ lại, cười tươi, "Thích."
Trước kia cô chịu nhục đầu tư khá nhiều, không phải là chờ đến lúc anh thành công, vượt qua cả thời gian thần tiên ở bên Trương Hiểu Thi kiếp trước sao? Thật vất vả ngóng trông, cũng không thể cứ mãi lo lắng nhăn nhó trước sau, giờ không hưởng thụ chắc chắn sẽ có người hưởng thụ thay cô.
Không đợi Hứa Vong Xuyên mở miệc, Diệp Tịch Nhan bắt đầu sắp xếp những việc cần làm đêm nay.
Cô nói muốn ăn lẩu uyên ương, có rau cỏ tươi mới là tốt nhất, không thì rổ giá đỗ là được, hai đĩa thịt tươi, cũng không quan trọng là thịt heo hay dê bò, miễn là đừng là thịt đông lạnh.
Cô còn muốn uống trà sữa trân châu, đá, đừng quá ngọt, trân châu tầm nửa cốc, muốn cái loại nhai nhai cắn cắn nhóp nhép dĩnh kẽ răng.
Hứa Vong Xuyên không nói một lời, lẳng lặng nghe.
Âm thanh nói chuyện của Diệp Tịch Nhan càng ngày càng nhỏ.
Những thứ mà cô đang yêu cầu, nói thì dễ mà tìm mới khó, dù sao kiếp trước ở đoạn thời gian này, người bình thường chỉ được gặm khoai tây khoai lang, vất vả lắm thì làm bẫy bắt được con chim, nhưng chim có khi còn gầy hơn cả cô, có chút xíu thịt chẳng đủ nhét kẽ răng.
Hơn nửa năm lang thang chưa được nếm qua hai bữa cơm tử tế.
Sợ Hứa Vong Xuyên không vui, cô gái giữ chặt cổ tay người đàn ông lắc lắc, "Em không phải ngày nào cũng đòi hỏi như thế, nhân dịp trở về mới muốn ăn bữa ngon? Hơn nữa em cũng đã vất vả..."
"Ồ?"
"Biết cày xấu cả ruộng chưa?" Diệp Tịch Nhan uốn éo eo, khóc lóc chít chít nói :" Anh ấy, ngược lại là trâu ngựa không biết mệt mỏi, eo người ta sắp gãy rồi, mãi mới kiếm được ít dâu tây thì bị anh ăn sạch., em thật... đời này chưa bao giờ tủi thân đến vậy, muốn ăn một bữa lẩu thôi mà!"
Hứa Vong Xuyên hừ một tiếng.
"Không phải có dị năng chữa trị sao?"
"Thương tích tâm lý anh biết không? Trị không hết!"
Cô nhìn anh một hồi, cười lên, "A, cục cưng tủi thân quá cơ, đến đây, chồng nhìn xem, có xoa xoa được không nào?"
Người đàn ông duỗi tay ra, chụp vào vú trái rồi bóp mạnh.
Mắt chuyển thẫm, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Diệp Tịch Nhan hú lên quái dị, nhíu mày đạp anh. Đáng tiếc thể lực chênh lệch quá nhiều, như kiểu châu chấu đá xe không biết tự lượng sức mình, xoay xoay túm túm, không chỉ không thoát khỏi ma chưởng còn bị con chó đè lên giữ chặt hôn sâu.
Môi ép môi, đầu lưỡi bị mút cũng là bình thường vì anh rất thích mút, nhưng mút đến run lên thì thật là quá đáng, ngay cả chút xíu nước bọt vừa tiết ra cũng bị mút hết. Diệp Tịch Nhan hô hấp khó khăn, hai mắt đẫm lệ lim dim túm dây xích, dùng sức giật giật, xiềng xích kêu lách cách, nhưng người đàn ông đưa tay kéo vòng cổ rồi giống như chó dại không ngừng sấn tới.
Răng môi càng chen vào, đầu bị đè chặt, tầm mắt hoàn toàn biến thành màu đen.
Diệp Tịch Nhan bị nghiền nát như hạt thóc, quần áo lộn xộn, da tuyết như trứng gà mới lột, nhuộm màu hồng phấn yêu kiều, nước bọt óng ánh trào ra khoé miệng.
Vẻ quyến rũ vừa xuất hiện, đầu gối bị cạy mở, bàn tay to lạnh buốt thừa cơ luồn vào trong lớp váy, bơi dần lên.
Lại va chạm cọ xát thì sợ là không kết thúc nổi.
"Hứa Vong Xuyên..." Diệp Tịch Nhan ôm đầu người đàn ông, dịu dàng vuốt ve.
Chó lớn hăm hở xông lên bỗng nhiên thông minh, chậm rãi rút lui, mũi còn phập phồng hưng phấn, ánh mắt rung động bắt đầu lắng đọng, cuối cùng chỉ còn lại một vũng xoáy nông và trong vắt đổ về phía cô.
"Hứa Vong Xuyên, anh phát tình cái gì?"
"Thích dáng vẻ đòi hỏi của em."
"Cái gì?"
"Diệp Tịch Nhan, đối với em, anh hữu dụng đúng không?" Vuốt ve bàn tay nhỏ, rồi ấn nhẹ xoa nắn đôi môi mật, anh ngửa đầu cười lên, sung sướng ôm cô vào lòng, hôn rồi lại ôm, ôm rồi lại hôn, lồng ngực chấn động lây sang cô, tiếng cười ngấm tận xương, "Còn muốn ăn cái gì, còn muốn gì nữa không?"
chương 118
Cổ vương
Diệp Tịch Nhan tay chân luống cuống.
Suy nghĩ hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Còn muốn ngủ một mình."
"Coi như anh chưa hỏi gì."
"Chó chết."
"gâu gâu!"
Anh không lấy làm hổ thẹn ngược lại cho rằng thế là quang vinh, ghé sát bên tai cô sủa lên, gâu quá giống khiến Bì Bì cũng sủa loạn theo.
Diệp Tịch Nhan cười muốn chết, sờ đầu anh rồi lại sờ đầu chó Bì Bì.
Cảnh xuân tháng năm như men rượu, Giang thị, cố hương của cô.
Nước sông bốc hơi.
Cỏ cây bị sấy khô thơm ngát.
Làn gió xinh đẹp ngả ngớn xuyên qua kẽ tay.
Cô và người đàn ông của mình còn có chú chó lông xù của họ.
Cơn trì trệ ngơ ngác chiếm giữ đại não, ấm ấp, khoan khoái như uống rượu, lúc đó tưởng rằng do bị trêu đùa và say xe, sau mới biết được đó là niềm vui vẻ đơn giản bình dị, là hạnh phúc nhỏ nhoi.
...
Con đường cũng không thuận lợi.
Lộ trình chục cây số mà cứ như đi vài trăm dặm, chờ đến Quân Sơn đã là buổi chiều.
Toàn bộ khu biệt thự đều được dọn dẹp, ngay cả những căn nhà lớn ngay cạnh cũng trong phạm vi của căn cứ, thật xa có thể nhìn thấy ban công với những bộ quần áo đang phơi nắng. Chướng ngại vật trên đường đã biến thành tường vây bốn năm mét, phòng ốc san sát phân bố khắp nơi, trừ ti vi và bộ đàm còn có bếp nướng thịt.
Nhận được tin tức, Lý Nhược Nam ra tận cửa nghênh đón.
Diệp Tịch Nhan suýt chút nữa không nhận ra.
Bá vương điền kinh xấu đau xấu đớn trước kia, nay thần thái khoa trương, một dạng trời sập cũng chẳng sụp, giờ còn để tóc dài, mặc váy bó sát người, không còn đi chiếc giày chạy bộ bẩn thỉu mà thay bằng chiếc giày da nhỏ thục nữ.
Diệp Tịch Nhan như gặp quỷ.
Nào ngờ Lý Nhược Nam nhìn thấy cô cũng như gặp quỷ.
Lúc trước người ôm Diệp Tịch Nhan vào quan tài chính là cô, Triệu Quang Minh la hét sợ hãi, không phải cô đến thì Lý Nhược Nam xác định và khẳng định, Diệp Tịch Nhan chết đến mức không thể chết thêm.
Hiện tại người chết biến thành người sống, còn xinh đẹp hơn.
Cho dù ai nhìn thấy cũng phải hô "Con mẹ nó", huống chi " con mẹ nó" chính là câu Lý Nhược Nam hay nói.
"Diệp Tịch Nhan! Ôi con mẹ nó, ôi con mẹ nó chứ! Đại bảo bối, cô còn sống cơ đấy!"
Lý Nhược Nam xông lên ôm cô.
Còn ủi ủi ngực.
Nếu không phải cô ấy hiện giờ đã rất giống phụ nữ, Diệp Tịch Nhan sẽ dâng hai lỗ tai hai con mắt làm quà gặp mặt. Tô Minh đứng ở bên cạnh, vẫn là áo sơ mi trắng cùng mắt kính gọng vàng, gầy gò nho nhã, không thay đổi quá nhiều. Chờ Lý Nhược Nam thả cô xuống, mới mở miệng thăm hỏi ân cần, vẫn gọi cô là em gái Tiểu Tịch.
Diệp Tịch Nhan nhìn hai người, không cần hỏi cũng hiểu đại khái.
Xe phía sau lần lượt tiến đến.
Tôn Á xây xẩm, choáng váng, mới vừa nôn ở trên xe, xuống xe lại nôn, Triệu Quang Minh lớn tiếng gọi bác sĩ Nguỵ, sau đó dìu cô về nghỉ trước.
Tưởng Y Y dẫn Hứa Tinh Niên xuống xe.
Đã từng ân ái như cặp đôi bây giờ lại như không nhìn thấy đối phương, những người khác thì yêu ba ăn bốn, bọn họ không chỉ ánh mắt không dừng cùng một chỗ mà ngay cả thân thể cách được bao xa thì cách bấy xa.
Diệp Tịch Nhan tò mò muốn chết.
Hứa Vong Xuyên dắt Bì Bì xuống, ấn đầu cô, "Đi thôi, đi nghỉ trước."
Lý Nhược Nam ghé lên người cô hỏi lung tung này kia.
Diệp Tịch Nhan không nói đến chuyện thức tỉnh dị năng, chỉ nói sau khi tỉnh lại thì lang thang dọc tuyến đường sắt cùng Bì Bì, muốn lên thủ đô tìm cha mẹ, sau đó mới đụng phải xe lửa của đám người Hứa Vong Xuyên.
"Triệu Quang Minh còn muốn nghiền chết tôi."
Lý Nhược Nam cười như điên, "Cậu ta ước gì nghiền chết tất cả mọi người, mỗi ngày đều nhắc tới việc thu lưu nhiều người như vậy sao không chết bớt đi, chỉ biết ăn ăn nằm nằm, một đám ăn hại."
"Không hổ là cậu ra, còn sống đúng là một kỳ tích."
Lý Nhược Nam bĩu môi," Còn không phải có người vợ tốt, không ít người muốn loạn đao chém chết Tiểu Minh, đều nể mặt Tôn Á mà nhịn xuống đó."
Sau khi Diệp Tịch Nhan chết, Hứa Vong Xuyên biến mất, mãi mới trở về thì không ăn không uống như cái xác không hồn, Triệu Quang Minh chỉ biết ôm anh ta khóc lóc. Hứa Vong Xuyên tuyệt thực, cậu ta cũng chẳn muốn ăn, nói gì mà không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Hai người đàn ông mà có cái đức hạnh chết tiệt, cô cũng sứt đầu mẻ trán không quyết định được, cuối cùng Tôn Á ra diễn chính.
Lý Nhược Nam nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên, "Trước kia nhìn Tôn Á như đồ theo đuôi, chỉ biết trốn sau lưng cô, đánh rắm cũng phải hỏi, thật sự không ngờ..."
"Tôn Á vốn rất kiên cường."
Tính tình mềm yếu không nhất định là sẽ nhút nhát.
Kiếp trước khi virus bùng phát, sống chết trước mắt còn dám xông tới cứu cô, phải biết thầy giáo đều chạy trốn để học sinh tự sinh tự diệt.
Lý Nhược Nam gật gật đầu, rất có cảm xúc, đi tới đi lui như ông cụ non, cảm thán, "Gió mạnh mới biết cỏ cứng, lửa thử vàng, gian nan thử sức."
Diệp Tịch Nhan nhìn qua cô rồi thản nhiên nói, "Đừng nghịch lửa để tự thiêu."
Lý Nhược Nam khẽ giật mình, lập tức cười ha ha, ôm lấy vai Diệp Tịch Nhan cười méo mó, "Gục dưới hoa mẫu đơn, chết cũng làm quỷ phong lưu."
Diệp Tịch Nhan tặc lưỡi, lười nói.
Người nha, đều có tính xấu. Lý Nhược Nam có tính háo sắc, nếu thói đời bình thường sao cô ta cua được Tô Minh, hiện tại cua được không phải vẫn lén lút vui sướng sao, sao thèm quan tâm đến chuyện chơi lửa có ngày chết cháy, ai biết cô ấy có bị tình yêu thiêu rụi không.
Hai người trò chuyện nhiệt tình.
Lý Nhược Nam khen cô xinh đẹp, quá là đẹp, còn hỏi có phải Diệp Tịch Nhan vụng trộm đi bơm ngực không, không được, cô nhất định phải sờ thử kiểm xem phải hàng thật không!
Bỗng nhiên đằng sau truyền đến tiếng ho khan.
Lý Nhược Nam theo tiếng kêu nhìn lại, doạ như gặp quỷ, "Con mẹ nó, còn tưởng cô dắt chó, Diệp Tịch Nhan, sao cô lại dắt lão đại!"
Diệp Tịch Nhan nhún vai, "Anh ta chính là chó của tôi."
Mắt Lý Nhược Nam hỏng rồi, buồn bã hồi lâu rồi nói :" Lão đại, anh lén anh em làm chó cho Diệp Tịch Nhan là không hợp lý, nhìn hơi bất nhã, uy nghiêm ở đâu chứ?"
"Tôi thích, không mượn cô xen vào." Hứa Vong Xuyên kéo Diệp Tịch Nhan qua, trừng mắt với Lý Nhược Nam, "Là thật, siêu mềm, nhưng không tới phiên cô sờ."
Thế là mắt Lý Nhược Nam lại hỏng lần nữa.
Đến cùng là vì cái gì, Hứa Vong Xuyên cứ gặp Diệp Tịch Nhan là lại suy giảm chỉ số thông minh? Nữ nhân này là cổ vương sao?
Chia sẻ:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com