Chưa đặt tiêu đề 71
chương 139
Người chỉnh âm
"Giống như lời cậu ta nói." Diệp Tịch Nhan nghĩ ngợi, cười khẽ, " Quả thực, nếu như bầy cừu không bị sói xám đe doạ thì bị lật đổ đầu tiên chính là người chăn cừu."
Màu trắng là gì?
Là màu tương phản với màu đen.
Nhưng nếu không có so sánh, thì đâu ai biết đâu trắng đâu đen, đâu thiện đâu ác? Không quan hệ bất chính với nhau thì sao có thể lật ngược phải trái, trắng đen lẫn lỗn?
Màu xám mới là màu gốc.
—— Xã hội luôn phát triển trên nền màu xám.
Hứa Vong Xuyên giữ chặt mặt cô cọ tới cọ lui, nhe răng nhọn cười khoe khoang, " Vẫn là cục cưng có cách nói nghệ thuật, đúng là ý như vậy đó... qua đoạn thời gian nữa, mọi việc đi vào quỹ đạo sẽ dẫn em đi chơi chợ phiên, được chứ?"
"Ừm." Diệp Tịch Nhan hỏi: "Chị Siêu thế nào, còn ổn chứ?."
"Mù mắt rồi."
"Có thức tỉnh dị năng không?"
Hứa Vong Xuyên lắc đầu: "Chợ hải sản chỉ có dị năng giả là đứa bé chín tuổi, cơ thể biến hoá theo hoàn cảnh, chắc là dị năng nguỵ trang, chưa tra được rõ ràng... người đã chết rồi."
Dị năng vừa thức tỉnh đã bị người ta khiêng đi nướng ăn.
Chu Siêu cũng ăn một miếng.
Còn tưởng thu được dị năng nguỵ trang, cuối cùng chả có gì.
Đây chính là tận thế.
Chuyện hoang đường ly kỳ mỗi thời mỗi khắc đều có thể xảy đến, mà mọi người cũng dần bị cuốn theo, người tốt đến đâu cũng khó tránh được việc nước chảy bèo trôi.
Nhưng thôi không cần thiết phải kể cho cô nghe chuyện đó, chuyện hung ác độc địa Diệp Tịch Nhan gặp nhiều rồi, cứ để anh tạo ra, làm ra một thiên đường giả tạo không thực cho cô đi.
....
Ngồi máy bay trực thăng trở về đã là sau nửa đêm.
Diệp Tịch Nhan ăn hai miếng bánh ga tô, không nỡ bôi sạch vào đầu chó, chỉ chấm ít kem tượng trưng trêu đùa anh, sau đó liền bê bánh ga tô ngoan ngoãn mang về nhà.
Lúc này giúp việc ở biệt thự đều chạy đến xem.
Không ngừng vỗ tay.
Diệp Tịch Nhan chia hai miếng bánh ngọt cho bọn họ, hai người nếm một miếng nhỏ rồi không nỡ ăn thêm. Còn thừa không nhiều, một miếng nho nhỏ, cô gái gọi "Bì Bì", kết quả vừa vào đến cửa thấy Hi Hì đang ôm và chơi đùa với Bì Bì mắt nhắm mắt mở.
Thật đáng thương.
Trong tay Hi Hi là con búp bê đầu tóc trụi lủi, một con mắt nghiêng vẹo, nhìn hơi giống Chucky trong ma búp bê.
Vừa thấy cô.
Hì Hi cầm búp bê chạy tới, nũng nịu kêu :" Chị ơi~"
Bì Bì cũng chạy tới, ngồi xuống mắt lăng lăng nhìn miếng bánh ga tô, mồm mép toàn là nước dãi.
Hỏng rồi.
Có mỗi một miếng.
Cho Bì Bì hay cho Hi Hi đây?
Hứa Vong Xuyên cầm chiếc bánh ga tô, không chút do dự vứt lên mặt đất, Bì Bì xử lý trong một ngụm.
Hi Hi oà khóc.
Bì Bì liếm mép, lúng túng nhìn Hứa Vong Xuyên. Ai ngờ chủ nhân nó còn không biết xấu hổ, thậm chí còn ngồi xổm xuống giục nó :"Liếm sạch vào, ngớ ra đấy làm gì."
Bì Bì lè lưỡi, cẩn thận liếm sạch từng kẽ răng.
Mỗi lần liếm là Hi Hi lại co rúm ôm Diệp Tịch Nhan thêm một chút, có trời mới biết đồ ngọt ở tận thế có ý nghĩa thế nào với trẻ con, là tính mệnh đó. Diệp Tịch Nhan thở dài, kéo cái đầu nhỏ đi vào nhà bếp, lật qua lật lại, gói hết đống bánh bích quy thừa vào túi rồi dúi vào tay Hi Hi.
Lúc này cô bé mới lau nước măt.
Không khóc nữa.
Nhưng mồm miệng vẫn dẩu ra, nhìn Hứa Vong Xuyên với đôi mắt hận thù.
"Ông cụ này thật là xấu tính!"
Diệp Tịch Nhan bật cười thành tiếng, sau đó chuyển qua ha ha, không thể ngừng nổi.
Vì bộ tóc trắng nên bị gọi là ông cụ, cũng hài quá đi.
Hứa Vong Xuyên quay đầu qua, vứt chỗ cỏ dại trên đầu ( thức ăn xào nấu ) và que gỗ ( đũa gắp thức ăn) trên đầu Bì Bì ra, sau đó dắt chó lên tầng ba, vừa vào cửa đã thấy, quả nhiên tên chỉnh âm Tạ Tri Kiêu vẫn còn ở đây, mẹ kiếp cố ý gọi hắn ta đến lúc Diệp Tịch Nhan không có ở nhà, thế mà vẫn vô lại làm xong không chịu đi.
Không đi thì cũng thôi, nhưng sao Tô Minh, Tưởng Y Y, Lý Nhược Nam cũng có mặt.
Đệch, định cứ như vậy quấy nhiễu sinh hoạt tình cảm của anh sao?
Muốn chết à?
Thấy anh trở về với vẻ mặt khó chịu.
Tạ Tri Kiêu đứng dậy, hơi khom người, bình tĩnh giải thích: "Sau khi kiểm tra đàn dương cầm, phát hiện phải đổi mấy dây đàn và phím đàn, không tìm được công cụ và vật liệu nên hỏi thăm Lý tiểu thư và Tô tiên sinh đây, mới biết Tưởng tiểu thư phụ trách ghi chép nhà kho nên đành phải làm phiền cô ấy, bận rộn đến giờ mới gom đủ đồ dùng... Dây đàn và phím đàn đã thay xong, âm cũng đã chỉnh tốt, nhưng tôi lâu rồi không làm việc này, hơi ngượng tay nên vẫn phải chờ vị tiểu thư về chơi thử, có vấn đề gì thì để điều chỉnh lại luôn."
Lắp bắp một tràng.
Diệp Tịch Nhan vừa vào cửa, chỉ nghe thấy câu muốn cô thử đàn.
Cô gái chẳng thèm đi vào trong, cứ như phòng có con ác quỷ ăn thịt người, chỉ đứng dựa ở khung cửa lạnh lùng nói :"Cứ vậy đi, không cần thử."
Dù sao cũng sẽ không đàn.
Tạ Tri Kiêu nhìn cô một chút, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tưởng Y Y đang lộ ra vẻ hoài niệm :" Nếu không để Tưởng tiểu thư thay mặt cô thử đàn một đoạn?"
Tưởng Y Y run lên.
Hơi bứt rứt khó chịu, tay trái ôm cánh tay phải, nhìn sang Diệp Tịch Nhan lại dùng ánh mắt mất mát nhìn Hứa Vong Xuyên.
Đã sắp xếp cô làm công việc ghi chép kiếm cơm.
Nghĩa là vẫn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ đúng không?
Moá!
Diệp Tịch Nhan thật sự muốn phát điên.
Tạ Tri Kiêu đúng là, như biết mìn nổ cô chôn ở đâu.
Đã thế Hứa Vong Xuyên còn cố ý tỏ vẻ "Lão tử biết em không muốn đàn dương cầm cho anh nghe nhưng cứ bắt em phải đàn đó, em không đàn anh sẽ thuận theo bọn họ để Tưởng Y Y lên cho em buồn nôn chết."
Diệp Tịch Nhan giẫm chân bình bịch vào sàn nhà.
Khí thế hùng hổ ngồi xuống, lâu rồi chưa đụng vào dương cầm, thế nhưng lại nhớ rất rõ những phím đàn, tay cứ như có sự chỉ dẫn ——
Nói cho cô biết nên di chuyển về đâu.
Nốt nhạc không phải do tâm phát ra.
Nếu nhất định phải nói, là do thói quen của bắp thịt và u linh quá khứ đang quấy phá.
chương 140
Nhan, Nhan Nhan
Giai điệu quen thuộc vang lên, Tô Minh im lặng một lát rồi thấp giọng ngâm nga theo: "Bốn mùa ba bữa cơm không người làm bạn, cố gắng chịu đựng qua canh năm canh sáu, nhưng điều khổ sổ nhất vẫn là thức trắng đêm. Thư tình, mỗi câu mỗi chữ đều đắn đo, từng bút từng nét đều chau truốt, nhưng em chẳng đáp lại một lời..."
Tưởng Y Y chuyển ánh mắt mê ly vỡ vụn đang nhìn Hứa Vong Xuyên qua nhìn bạn trai cũ.
Một chút quá khứ dần sống lại trong âm nhạc.
Như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Tưởng Y Y, Tô Minh im bặt cúi đầu ngồi yên.
Lý Nhược Nam ôm tay cười lạnh.
Tạ Tri Kiêu tiếp tục hát khúc nhạc còn dang dở, "... Tình yêu anh dành cho em, ba dòng chẳng thế nói hết, thế nhưng em một chữ cũng chẳng thèm nhìn."
"Tình ca ba dòng" chính do Tạ Tri Kiêu dạy cô đàn vào kiếp trước.
Âm sắc đàn ác-cooc-đê-ông vốn chẳng êm tai.
Vậy mà không biết trời xui đất khiến thế nào, anh trong kiếp này đã thực hiện được lời hứa kiếp trước
: Chờ cuộc sống ổn định sẽ tặng cho em một cây dương cầm.
Sự thật ngoài dự tính.
Hoá ra vận mệnh luôn thích trêu đùa.
Diệp Tịch Nhan dừng lại, cố gắng khống chế dòng cảm xúc rối loạn bóp méo.
Tạ Tri Kiêu đứng phía sau cô nhẹ nhàng hỏi :" Hài lòng không?"
Diệp Tịch Nhan không quay đầu lại nói: "Hài lòng, quà sinh nhật chồng tôi tặng có gì không hài lòng chứ?"
Từ chồng đương nhiên là chỉ Hứa Vong Xuyên.
"..."
Tạ Tri Kiêu vươn tay qua đôi đôi vai gầy guộc mảnh khảnh, nhặt dụng cụ âm thoa và bộ chỉnh âm bằng tay, âm thanh như hơi nước bốc lên từ đầm lầy trong rừng mưa nhiệt đới, nhẹ nhàng không lần được dấu vết, "Sinh vật vui vẻ, Nhan Nhan."
Tiếng tạp âm.
Do vỗ dương cầm mà ra.
Diệp Tịch Nhan chấn động mạnh, máu trên mặt dần rút đi, nhưng dù kinh ngạc thế nào cũng không quay người lại, chỉ dùng cái nhìn hờ hững qua khoé mắt liếc qua.
Tạ Tri Kiêu lẳng lặng đứng.
Không biết cuối cùng cô có hiểu được ý anh không?
Bầu không khí quái dị trong phòng giằng co, cát cứ, lên men.
Lý Nhược Nam yên lặng đứng bên người Hứa Vong Xuyên, "Anh biết hát sao, bài này ấy?"
Hứa Vong Xuyên thành thật nói :" Không biết."
"Có phải trong 6 người ở đây chỉ có hai chúng ta không biết?"
"..."
"Lão đại, tôi muốn EMO quá đi, quả nhiên soái ca trên thế giới này chỉ dành cho mỹ nữ còn chúng ta chẳng qua là bức tường... Dù cố gắng thế nào cũng chẳng bù đắp nổi sự ăn ý của họ."
"Có cô là bức tường thôi. Diệp Tịch Nhan yêu tôi, chỉ yêu mỗi tôi."
Lý Nhược Nam vỗ vỗ bả vai anh, "Không hổ là lão đại, nghiền ép hết đám thanh niên văn nghệ không chừa miếng nào... Tôi không ở lại nổi, chua quá, tôi mang Tô Minh về nhà vận động chút đây, các người cũng đi ngủ sớm đi nhé."
Dương cầm đã chỉnh xong, mọi người tất nhiên sẽ về hết.
Mãnh thú không thích hang ổ của mình nhiễm mùi động vật khác.
Hi Hi ôm nửa túi bánh bích quy ăn dở lưu luyển không muốn tạm biệt. Diệp Tịch Nhan mỉm cười, tóc đen dày bóng, ngủ quan tinh xảo, như một con búp bê với tỉ lệ 1:1.
Ra khỏi cửa, Hi Hi ngây thơ hỏi Tạ Tri Kiêu: "Anh ơi, chúng ta còn có thể tới đây không?"
Tạ Tri Kiêu sờ đầu cô, "Chắc không còn cơ hội."
"Thế nhưng Hi HI rất thích chị gái kia, chị ấy thật xinh đẹp, thật dịu dàng." Cô bé giơ túi bánh bích quy lắc lắc, "Nhìn nè, chị ấy còn chia bánh bích quy cho em!"
Tạ Tri Kiêu quay đầu qua, không rõ biểu cảm.
Lúc lâu sau mới hờ hững đáp: "Anh cũng thế."
Tô Minh đi cùng Lý Nhược Nam.
Tưởng Y Y thất hồn lạc phách, như một nữ quỷ, đi đường cũng giống như bay. Tạ Tri Kiêu ôm Hi Hi tiễn cô ta trở về, dọc đường, Tưởng Y Y coi người đàn ông xa lạ như cái thùng rác, trút được bao nhiêu thì trút.
Hi Hi sớm đã ngủ gục trên đầu vai Tạ Tri Kiêu, trẻ con vốn chẳng quan tâm đến gút mắc tình cảm của người trưởng thành.
Tưởng Y Y vẫn còn khóc lóc.
Con muỗi cũng chẳng vo ve phiền nhiễu như cô ta.
Từ đầu đến giờ, Tạ Tri Kiêu không phát biểu ý kiến gì, chỉ có Tưởng Y Y cuồng loạn lên án Tô Minh không phải thằng đàn ông, nói rằng biết cô được cứu về đây cũng chưa dám đến thăm một lần, thì anh mới mở miệng chỉ điểm, "Có lẽ anh ta không biết đối mặt với cô thế nào?"
"Không dám đối mặt mà còn sống trong sạch thoát tục vậy sao! Đàn ông các người đều như vậy phải không?! Mẹ nó, toàn là lũ rùa đen rụt đầu!"
"Cô cảm thấy vì sao anh ta lại ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng với Lý Nhược Nam tiểu thư?"
Tưởng Y Y ngơ ngẩn.
Không loại trừ khả năng là thích ăn cơm mềm, nhưng dù Tô Minh có bị thiến thì sức khoẻ vẫn còn ổn, thường xuyên đi làm nhiệm vụ với tiểu đội, dùng điểm cống hiến đổi chút đồ vẫn dư dả.
Phát giác được chuyện gì.
Tưởng Y Y che miệng lại, chậm rãi ngồi phệt xuống nền đất lạnh.
Tạ Tri Kiêu ôm Hi Hi quay người rời đi.
Chẳng có người đàn ông nào khi hứa hẹn với người phụ nữ họ yêu đều chỉ nghĩ mình đang nói dối, lừa gạt, vui đùa cho qua! Những lời đó đều là thật lòng. Nhưng xã hội bây giờ không cho phép sự sai lầm, chỉ cần một phán đoán sai thì sẽ mất đi tất cả.
Chẳng có cách nào cứu vãn hay bù đắp lại những tổn thương.
Không ai có câu trả lời.
"Bốn mùa ba bữa cơm không người làm bạn, cố gắng chịu đựng qua canh năm canh sáu, nhưng điều khổ sổ nhất vẫn là thức trắng đêm"
Tô Minh thấp giọng ngâm nga.
Thế là anh tái hiện lại một câu nói ngắn ngủi giữa hai người.
"Nhan Nhan, sinh nhật vui vẻ."
"Lấy được lương thực thì chúng ta sẽ mang đi đổi một thùng dầu, đổ đầy ô tô rồi chạy một mạch vào núi sâu, sau đó dựng một căn nhà trên cây nhé? Ở dưới gốc cây nuôi một con chó giữ nhà, chúng ta sẽ huấn luyện nó để nó sủa cảnh báo, nhất định phải biết sủa khác nhau thì nhìn thấy zombie và người, ngộ thương người sống là không tốt đúng không. Xem này, anh đã tìm được sách huấn luyện chó, có vẻ không khó lắm chỉ cần dạy nó phân biệt mục tiêu thật chuẩn xác..."
"Nhan Nhan, nắm chắc kiến thức đó, em rất có thiên phú vẽ tranh phác hoạ, là một thiên tài."
"Nhan Nhan, em cười lên rất giống chú hồ ly nhỏ, chúng ta hơi có tướng phu thê rồi đó.
"Nhan Nhan, chờ cuộc sống ổn đinh hơn, anh nhất định sẽ tặng em một cây đàn dương cầm."
"Nhan Nhan..."
"Nhan, Nhan Nhan... thật xin lỗi... Em giết anh đi... em giết anh đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com