Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa đặt tiêu đề 72

chương 141

Phiên chợ của thành phố lớn

Tháng tám mát mẻ dễ chịu.

Không khí không ẩm ướt, gió cũng không khô nóng, mồ hôi toát ra cũng có thể thấm luôn vào quần áo, khiến lớp vải cứ dính sát vào mông vào bụng, mỗi lần đứng dậy phải kéo kéo một hai phát. Ngày chỉ cần tắm một lần, chiều muộn thì mặc thêm cái áo, vừa có thể mặc áo khoác dày và quần jean, vừa có thể mặc váy ngắn JK cùng áo trễ vai hở rốn. Diệp Tịch Nhan ngày thay ba bộ, thích mặc gì thì mặc đó, muốn khoe chỗ nào thì khoe, ra đường như một đại minh tinh.

Thời tiết tốt chẳng được bao lâu.

Vưa qua sinh nhật là vào tháng chín.

Mặt trời áp sát vào trái đất hơn, ban ngày trốn trong phòng cũng như bị sấy, ra ngoài thì khác gì miếng thịt trên vỉ nướng. Cỏ cây héo rũ, Bì Bì không thích chạy ra ngoài chơi nữa, chỉ ở nhà ghé sát mặt vào quạt như Diệp Tịch Nhan, một chốc một lát lại chạy qua liếm chậu băng.

"Nóng quá..."

Diệp Tịch Nhan phe phẩy cái quạt.

Đầu tóc ướt sũng, dính bết thành mảng.

Đám tóc bị rụng khi thi lên cấp ba nhờ năng lực chữa trị đã mọc lại, sợi nào sợi nấy đều khoẻ mạnh, chen nhau đâm ra khỏi da đầu. Người khác nhìn đều thấy hâm mộ, nhiều lúc còn thừa cơ sờ vuốt hai ba lượt, nhưng chỉ có cô biết đội cái cây lau nhà trên đầu nó khổ cỡ nào.

Sau đêm hôm đó, Diệp Tịch Nhan chưa từng bước chân vào phòng để đàn.

Dù Hứa Tinh Niên ầm ĩ đòi cỡ nào, Diệp Tịch Nhan cũng chẳng nghe.

Con người không thể cái gì cũng giữ lại.

Quá mệt mỏi.

Vứt bỏ rồi đừng nhặt lại nữa.

Không cần thiết.

Hứa Vong Xuyên bận rộn không thấy bóng dáng mấy ngày hôm nay, ròng rã ba ngày chưa về nhà.

Nói thật, Diệp Tịch Nhan cũng có hơi lo lắng anh chết, căn cứ đổi chủ, nhưng giúp việc vẫn như thường lệ mang đồ ăn đến. Diệp Tịch Nhan cũng lo lắng anh ở bên ngoài gặp em gái dịu hiền ngoan ngoãn biết dỗ người, một tới hai đi, đêm lén lút sau lưng cô nên không về nhà ngủ, nhu tình mật ý rồi châu thai ám kết.

Đàn ông mà, bản tính có mới nới cũ.

Cũng chẳng có cách nào khác.

Diệp Tịch Nhan quyết định chờ Hứa Vong Xuyên và người phụ nữ kia sinh con xong, sẽ dần Bì Bì rời đi, nếu anh không đồng ý, cô sẽ diễn cảnh đại náo thiên cung, tốc nóc Bạch Công Quán, à không đúng, tốc nóc Hứa Công Quán.

Cho anh đẹp mặt!

Diệp Tịch Nhan chán nản, đang chuẩn bị nhỏ vài giọt nước mắt cho vở kịch máu chó mới được ra lò.

Thì Hứa Vong Xuyên trở về.

Người đàn ông đi vào bằng cửa chính, không mang theo một người phụ nữ nào để cô chơi đùa, chỉ dẫn theo một đám khí nóng bức vào nhà. Trời như đổ lửa còn mặc áo jacket và quần rằn ri, tiếng ủng nặng nề, gần như là chạy tới ôm lấy cô.

Diệp Tịch Nhan giật mình, bối rối ôm cổ anh.

Lạnh.

Thật thoải mái.

Mùi máu tươi vẫn như cũ, chẳng qua đã quá quen thuộc nên cảm thấy ngọt hơn.

"Làm gì thế! Còn biết về nhà cơ à?"

"Khóc?" Hứa Vong Xuyên hôn lên mặt cô, nâng hai má biến nó thành khuôn mặt nhăn nhúm, "Ai chọc giận để em phải khóc vậy?"

"Còn có thể là ai?"

"Chắc chắn không phải anh."

"Vừa nghĩ tới anh ở bên ngoài hiểm nguy sớm tối, mưa bom bão đạn, em lo lắng đến rơi lệ, anh còn dám hoài nghi em, thật sự làm cho người ta thấy đau lòng!"

"A ."

"Lại a tiếng nữa?"

"A"

Diệp Tịch Nhan nắm tay nện anh, Hứa Vong Xuyên cười to hơn, ôm cô ngồi vào ghế sô pha, đưa tay vuốt mái tóc đen ướt đẫm, nghiêng đầu, "Sao không bật điều hoà?"

"Mở rồi, máy móc cũ mèm nên không đủ mát."

Hứa Vong Xuyên im lặng một lát. "Để anh gọi người đến đổi, giờ mang em đi dạo chợ phiên nhé."

"Thành lập rồi à? Nhanh thế!"

"Ừm."

Nghe thấy được đi ra ngoài, Diệp Tịch Nhan vui mừng hớn hở đi tắm rửa thay quần áo, mặc chiếc quần ngắn chữ T màu trắng và giày chạy, tóc dùng máy làm quăn tạo sóng rồi buộc đuôi ngựa. Đi dạo chợ phiên đừng nên mặc quá hở hang, đơn giản chút, đơn giản đến mức đi trên đường không ai thèm chú ý ấy.

"Thế nào?"

Diệp Tịch Nhan đội mũ lưỡi trai rồi ngửa đầu hỏi.

Hứa Vong Xuyên bóp mặt cô, "Còn có thể thế nào, đẹp quá thể đáng."

Cô cười rộ, nhảy lên níu vào bả vai người đàn ông. Hứa Vong Xuyên phối hợp xoay người, chờ cô siết chặt thì ôm hai chân cõng cô đi.

Mặt trời chói chang.

Nhưng anh lặng băng, ôm siêu dễ chịu.

Bì Bì chết ngắc nghe thấy tiếng bước chân thì nghếch mắt ngước lên, thấy bên ngoài mặt trời như lửa nóng thì lòng như tro nguội nằm bẹp xuống. Con người chẳng có suy nghĩ gì, thời tiết này còn muốn ra ngoài chơi, không sợ bỏng chết à.

Anh đặt cô lên xe mô tô.

Phi nhanh như chớp dọc đường sườn núi.

Bóng cây lướt qua, tiếng gió rít gào, tất cả người qua đường chỉ còn là điểm đen, giống như muỗi vo ve. Diệp Tịch Nhan đút tay vào túi áo jacket, không móc ra sợi tóc, ghim cài hay quần lót viền tơ thì mới chắn chắn anh không ăn vụng ở bên ngoài.

Cô nghiêng đầu dán mặt vào lưng anh, lẳng lặng nghe tiếng tin đập không rõ ràng của người đàn ông.

Lúc đến cổng lớn, mô tô dừng lại.

Hứa Vong Xuyên huýt sáo, người đứng gác nhô đầu ra, bên người là Tạ Tri Kiêu chạy đến đưa nước.

"Lão đại!"

Lính gác bóp chặt chai nước, lập tức đứng thẳng.

"Mở cửa."

Hứa Vong Xuyên làm động tác tay, sau đó lại nắm tay Diệp Tịch Nhan, nhẹ nhàng nắn nắn. Bàn tay lớn che kín bàn tay nhỏ, thật mát, cái nắm tay trong Bạch Công Quán luôn có chút nghẹt thở, thoáng dùng sức thôi đã khiến Diệp Tịch Nhan mất kiên nhẫn, nhưng vừa ra bên ngoài, xung quanh là thế giới tràn ngập nguy hiểm, nghẹt thở biến thành ý vỗ về.

Lần này và vô số những lần sau.

Dù có thế nào.

Anh cũng sẽ bảo vệ cô.

Dường như đang hứa hẹn bảo đảm với cô.

Diệp Tịch Nhan chẳng vội vàng mở miệng, không thèm nhìn Tạ Tri Kiểu nửa mắt, thu xếp xong tâm trạng thì ôm chặt lấy Hứa Vong Xuyên. Người đàn ông hơi dừng lại, chân chống xuống đất, nghiêng người hỏi thăm, "Sao thế?"

"Không sao."

"Chắc chắc là có sao, nhưng thôi cũng chả quan trọng."

Không nói là không quan trọng.

Cửa lớn chầm chậm mở ra, mô tô khởi động, rẽ ngoặt ra ngoài sau đó phi như bay, rất nhanh chỉ còn là chấm nhỏ trong tầm mắt.

Tạ Tri Kiêu đưa nước xong, lấy nửa bao thuốc lá dở ra rồi hỏi hai người đi đâu vậy. Lính gác ngượng ngùng nhận, dừng một chút rồi nói: "Chợ phiên hoa khiên ngưu, qua ba ngày kinh doanh thử rồi, hôm nay xoay vòng đến thành phố lớn. Nếu có đồ muốn mua thì có thể đến thử vận may, căn cứ có xe đó."

Quả nhiên không bao lâu sau, xe ngựa được mang ra.

Người lái xe gõ vào chậu rửa mặt gào to.

"Đi chợ phiên ——đi chợ phiên ——"

Qua một năm, xăng dầu vơ vét đến mức cạn kiệt. Ngoài trừ đi làm nhiệm vụ, có rất ít ô tô được sử dụng, cũng chỉ có Hứa Vong Xuyên là lão đại có thể cưỡi mô tô đi dạo.

Giao Hi Hi cho Tưởng Y Y, Tạ Tri Kiêu đeo ba lô, bỏ ra ba điểm cống hiến rồi leo lên xe ngựa.

chương 142

Không cho phép nhìn

Xe ngựa đi rất chậm.

Đi được nửa thì gặp bầy zombie, người đánh xe vì bảo vệ an toàn cho ngựa mà đuổi người trên xe xuống, dẹp đường hồi phủ. Mấy người nhát gan cũng theo trở về, còn lại thì lập thành tiểu đội giương đông kích tây, từ chỗ giáp ranh nhanh chóng xuyên qua bầy zombie.

Chậm chân là chết.

Thi thể cũng chẳng còn sót lại một mảnh.

Cả cơ thể sẽ bị bầy zombie đói khát ăn sạch sẽ.

"Haiz, thực là xui xẻo, không phải hôm nay lão đại cũng đi đường này à? Sao còn có bầy zombie nhỉ?"

"Đần thế, zombie trốn lão đại nên anh ấy không sao, chúng ta thì chưa chắc."

Tạ Tri Kiêu uống miếng nước, đưa nửa bình tới. Hai người đang nói chuyện không chê, mỗi người một ngụm cho trơn miệng.

Đồ uống cùng cần đổi bằng điểm cống hiến đó.

Người mới nhìn có vẻ hơi khác người nhưng lại rất hiểu chuyện.

"Sao zombie lại trốn tránh Hứa Vong Xuyên?"

"Dị năng đi." Một trong hai người đáp.

"Dị năng của anh ta không phải là nổ tung sao?" Tạ Tri Kiêu bổ sung: "Theo tôi được biết, một người không thể có đồng thời hai dị năng."

"Vậy thì chúng tôi cũng không rõ." Một người khác lắc đầu, thúc giục bạn mình mau chóng lên đường.

Hôm nay đến thành phố lớn.

Đọc thông báo dán tường thì thấy thành phố lớn tháng chỉ tham gia một lần, tất cả các căn cứ lân cận đều phái người đến, còn có một số đoàn mậu dịch nơi khác tham dự. Căn cứ bờ sông hiện tại đang nổi danh khắp cả nước, những người này đến là do nể mặt Hứa Vong Xuyên.

Không cần lo lăng về vấn đề an toàn.

Chỉ xem khâu tổ chức hiệu quả đến đâu.

...

Tạ Tri Kiêu đi theo hai người suôn sẻ vào khu trung tâm.

Căn cứ bờ sông được xây dựng ở thượng du, chung quanh phủ xanh khá nhiều, toàn thể như cái sân vận động, có A B C D E F rất nhiều cửa ra vào, nhưng chỉ mở hai cửa chính, cổng khác đều được tiểu đội có vũ khí canh giữ.

Lý Nhược Nam dẫn người tuần tra bốn phía.

"Tính danh, thành viên căn cứ hay là lưu dân, đến bày hàng hay là đến trao đổi..."

"Lão Mã là chúng ta đây!"

"Chúng ta là ai cơ!"

Trò xiếc giả làm người quen một ngày gặp vô số lần nên người canh giữ không kiên nhẫn quạc ngay lại. May là ba người mặc quần áo thêu hoa khiên ngưu màu đỏ tía, loại thêu thùa này dùng chỉ khá đặc biệt, vừa nhìn là biết của căn cứ bờ sông, những người khác đi vào đều phải trả lời với điền bảng đăng ký, nhưng người một nhà thì hàn huyên hai tiếng là được vào chợ.

Ba người đi đến trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Nhưng rất nhanh tầm mắt mọi người liền chuyển qua một nơi khác.

Tiếng nổ ầm vang.

Tro bụi phụt lên cao.

Ông lão bảo vệ 90 tuổi với khung xương lỏng lẻo thẳng lưng trong chốc lát, không cần đối phương mở miệng, lập tức nhấc thanh chắn barie, mở lối vào con đường VIP.

"Kính chào!"

Hứa Vong Xuyên cưỡi moto tiến vào, không hề liếc mắt nhìn ai, mái tóc bạc lướt qua như một tia sáng.

"Moá, đầu bạc, đó là lão đại của căn cứ bờ sông!"

"Trẻ thật, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!"

"Đằng sau hình như có một người phụ nữ..."

"Đi nhanh thế mà anh cũng nhìn ra là phụ nữ?"

"Nói nhảm, đùi trắng bóc! Nghe đồn vợ hắn chết lâu rồi, về sau lại bắt được một ẻm giống vợ cũ đến bảy phần, coi như báu vật nhốt trong nhà không cho ra, hôm nay được ngắm mỹ nữ rồi, nhanh xông lên!!!"

Thế thân?

Tạ Tri Kiêu lặng im, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh bị khung cảnh rộn ràng trước mắt làm cho choáng ngợp. Tận thế không phải không có người lập ra chợ phiên, nhưng quy mô như vậy thì lần đầu tiên anh được thấy, rất nhiều người đi dạo, giữa các quầy hàng không cần lắp đặt khoảng cách an toàn, nhỡ chẳng may có một con zombie trà trộn vào đây thì hậu quả khó lường.

Nếu như đầu óc không bị ngâm nước thì đó là sự tự tin tuyệt đối.

—— không ai, cũng không có zombie nào dám đập phá buổi chợ này.

Đây chính là người Diệp Tịch Nhan chọn sao?

Đây chính là nguyên nhân cô không quay lại tìm anh hoặc cô không thể quay về tìm anh.

...

Dọc đường lúc đi qua chỗ công viên ngập nước.

Hứa Vong Xuyên vòng xe rồi đưa cô vào, giật một chiếc diều cá vàng của zombie chơi một lát. Mặc dù hơi nát nhưng khi bay lên trời vẫn khá đẹp.

Rác rưởi có thể đã hư thối hoặc mục nát.

Nhưng đồ nhựa túi ni lông, bình đựng đồ uống thì không có cách nào phân huỷ, tích tụ ở mép nước, bám đầy rong rêu xanh, dập dềnh theo cơn sóng.

Nán lại ở đó một giờ nên giữa trưa họ mới đến chợ phiên.

Diệp Tịch Nhan cho rằng mình ăn mặc đã quá bình thường, thế nhưng vừa xuống mô tô nhìn quanh, thì suýt chút nữa thì không kềm nổi. Áo thun quần ngắn thì không phải hiếm thấy, thời tiết khô nóng, không chỉ nữ mà nam cũng mặc, tận thế ai còn để ý anh có đam mê mặc quần áo phụ nữ không, nhưng làn da và mái tóc của cô quá xuất chúng.

Không so sánh không có đau thương.

Cho dù đội mũ không rõ mặt nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt vô số người.

Dù sao, ở cuộc sống bình thường cũng hiếm có người bảo dưỡng được làn da mái tóc trắng đen đối lập đến vậy chứ đừng nói là tận thế.

Diệp Tịch Nhan, "...Cởi áo khoác ra cho em mượn."

"Không cần."

Cất kỹ xe xong, Hứa Vong Xuyên ôm vai cô, cái nhìn dò xét biến mất trong phút chốc, ánh mắt kinh hãi cũng không ngoại lệ. Trong xã hội giết người không chớp mắt, ai cũng biết đừng dại nhìn phụ nữ của đại ca, Hứa Vong Xuyên tóc trắng ngang ngược cực kỳ nổi danh trong đám người sống sót, anh vừa đến, mọi người đã biết anh là ai.

Hiện tại Diệp Tịch Nhan có là Quan Thế Âm Bồ Tát hiển linh cũng không ai dám nhìn quá mười giây.

"Anh ngông thế."

"Bình thường."

Diệp Tịch Nhan đang muốn cười, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nổ —— một tên lén lút chụp ảnh Diệp Tịch Nhan, cả người cả máy ảnh nổ tung xác, người phụ nữ bên cạnh toàn thân tắm máu, khóc trời đập đất, tru tréo thê thảm như bị cưa đầu.

Cô ngửa đầu nhìn anh.

Hứa Vong Xuyên cúi đầu, hàng mi trắng như lông vũ, " Muốn đến đâu xem trước?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com