Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 : Phụ Trách Với Ta Cả Đời

Khi đó, nàng liền bắt đầu ảo tưởng  ‐-‐---

Rốt cuộc như thế nào là một người nam tử? Lớn lên là bộ dáng gì?

Cho nên, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.

Sợ hãi len lén nhìn hắn một cái.

Tâm tư mơ hồ, sau khi nhìn thấy nam tử tao nhã tuấn mỹ này, không kìm lòng được mà trầm luân.

Từ đó về sau, nàng mong đợi, ngóng nhìn, do dự, hưng phấn…

Tất cả cũng là bởi vì Tô Cảnh Lương.

Nàng đường đường là Sơ Tâm công chúa Hằng Quốc.

Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Vậy mà, vì một phu quân.

Vì tâm tư nữ tử nho nhỏ, cam tâm tình nguyện tin vào truyền thuyết miếu thần nữ này.

Làm như vậy, chỉ là một tâm nguyện, một nguyện vọng.

Nghĩ tới đây, Tô Sơ Tâm ngước mắt lên, kiên định nhìn Tô Cảnh Lương.

Nhỏ giọng và thành khẩn nói:

"Cảnh Lương, ta sợ…"

"Cho nên, vì tương lai của chúng ta, bất luận là cái gì."

"Chỉ cần chúng ta có thể ở chung một chỗ thật tốt, ta đều nguyện ý..."

"Cái gì cũng nguyện ý... thử nghiệm!"

Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, hơi nghiêng đầu, lại liếc nhìn về hướng ngược lại.

Một khắc kia, hắn cảm giác được rõ ràng, đáy lòng mình đau nhói.

Nở một nụ cười lạnh nhạt, vẫn như không có chuyện gì xảy ra như cũ, dáng vẻ thong dong tự đắc.

Tô Cảnh Lương lại hơi dừng lại.

Nhìn vẻ mặt Tô Sơ Tâm rất nghiêm túc, đáy lòng thoáng hiện một chút mềm mại.

Vươn tay ra, xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Tô Sơ Tâm.

Rồi sau đó lại nhìn một chút đám người đến người đi, vô cùng chật chội.

Nhưng, lúc quay đầu nhìn về phía Tô Sơ Tâm, vẫn mang theo vài phần ôn nhu nói:

"Ngươi chờ ta ở chỗ này, ta qua đó cầm…"

Dừng một chút, giống như là nghĩ tới điều gì, quay đầu hướng về phía Tô Cẩm Lí nói:

"Hoàng đệ, phiền toái đệ chiếu cố cho Sơ Tâm, người đến người đi, đừng để người khác chen lấn nàng!"

Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như mây gió.

Liếc nhìn gò má Tô Cảnh Lương trước mặt, lại từ đầu đến cuối không có dũng khí liếc mắt nhìn Tô Sơ Tâm.

Trong lòng không nói ra được phiền muộn, dọc theo đường đi, bị bọn họ mạnh mẽ lôi kéo, bồi bạn.

Nhìn tình cảm của hai người đã vô cùng nồng đậm, tâm Tô Cẩm Lí, có chút không thể làm gì.

Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như mây gió.

Liếc nhìn gò má Tô Cảnh Lương trước mặt, lại từ đầu đến cuối không có dũng khí liếc mắt nhìn Tô Sơ Tâm.

Trong lòng không nói ra được phiền muộn, dọc theo đường đi, bị bọn họ mạnh mẽ lôi kéo, bồi bạn.

Nhìn tình cảm của hai người đã vô cùng nồng đậm, tâm Tô Cẩm Lí, có chút không thể làm gì.

Hắn để cho mình biểu hiện ra lạnh nhạt một chút, ý đồ che giấu đi, áp chế phiền muộn ở đáy lòng mình sắp khống chế không được.

Vậy mà, lại càng khổ sở hơn, lại cự tuyệt đáy lòng, mãnh liệt tuôn ra.

Thì ra là, thời gian lâu như vậy, hắn không phải là không mong đợi, không phải là không để ý ——

Hắn cũng hi vọng, hi vọng Sơ Tâm, giống như ngày trước vậy, lôi kéo tay áo của hắn, thẹn thùng ngọt ngào gọi một tiếng:

"Cẩm Lí, theo ta tới Ngự Hoa Viên đi dạo một chút đi…"

"Cẩm Lí, mang ta đi khu vực săn bắn đi…"

"Cẩm Lí, dẫn ta tới Túy Nguyệt Lâu đi…"

Mà khi đó hắn, cho là Tô Sơ Tâm thích dính hắn, thích hắn.

Nhưng là, cho tới bây giờ, mới chợt hiểu ra ——

Thì ra là, khi đó, trong trái tim Tô Sơ Tâm, đã chôn giấu một người thật sâu.

Tô Cảnh Lương…

Đi Ngự Hoa Viên, có thể thấy Tô Cảnh Lương nhàn tản uống rượu với thị thiếp của mình.

Tô Sơ Tâm sẽ giống như là tiểu hài tử, nhào qua, ôm Tô Cảnh Lương, giả bộ dáng vẻ vô tội:

"Thái tử ca ca, theo ta và Cẩm Lí chơi đùa đi…"

Đi khu vực săn bắn, Tô Sơ Tâm sẽ bốc đồng chạy tới đó, cố ý trẹo chân.

Sau đó hai mắt sẽ tội nghiệp, nhìn Tô Cảnh Lương, vô cùng ủy khuất bĩu môi, nói:

"Thái tử ca ca, ta không đi được, người cõng ta có được không?"

Đi Túy Nguyệt Lâu, thanh lâu lớn nhất Đế Đô, Tô Cảnh Lương phong lưu thành tính, đương nhiên nhiều lần lưu luyến ở nơi này.

Tô Cẩm Lí thích sạch sẽ thành tính, đương nhiên vô cùng chán ghét nơi này.

Vậy mà, cắn chặt răng, Tô Cẩm Lí vẫn mang theo Tô Sơ Tâm đi tới nơi này.

............

Tô Cẩm Lí đột nhiên cắt đứt ý nghĩ của mình, không thể tiếp tục nữa.

Cũng đã hai năm, hôn sự của Tô Sơ Tâm và Tô Cảnh Lương, đã định ra tới hai năm rồi.

Nên lưu, không giữ được!

Nên vứt, cũng không nên giữ lại!

"Thôi, vẫn là Bổn vương đi đi..."

"Sơ Tâm công chúa là Thái tử phi, Bổn vương có thể nào phụng bồi được, không khỏi có chút bị người khác bắt thóp!"

Tô Cẩm Lí nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, sải bước đi về phía đám người.

Tô Sơ Tâm nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tô Cẩm Lí, để lộ ra mấy phần thành thục cao ngạo hơn trước, khẽ cau mày.

Tô Cẩm Lí, thế nhưng lại gọi mình là Sơ Tâm công chúa...

Hắn đều gọi mình là Sơ Tâm, Tiểu Sỏa Qua, Tiểu Ngai Qua*,…

*tiểu sỏa qua, tiểu ngai qua: quả dưa nhỏ ngu ngốc

Chưa qua bao lâu, nam tử giống như là ca ca này, trở nên càng lúc càng thành thục mê người rồi sao?

Chưa qua bao lâu, nam tử vô cùng thân thiết với mình, trở nên càng lúc càng xa cách mình rồi sao?

Chưa qua bao lâu, Tô Cẩm Lí coi mỗi câu nói của mình đều trở thành bảo bối, che chở mình bảo hộ mình, thích dính lấy mình này, phảng phất như có một kênh rãnh cắt ngang qua với mình?

Tô Cảnh Lương khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh Tô Sơ Tâm.

Lôi kéo tay của nàng, chống lại con ngươi linh động của Tô Sơ Tâm.

Trên mặt bất động thanh sắc, vươn tay ra xoa xoa gương mặt của Tô Sơ Tâm.

Ôn nhu nói: "Sơ Tâm, hoàng đệ, đối xử với ngươi thật là tốt!"

Tô Sơ Tâm nghe được lời như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi lắc lắc.

Sau đó phảng phất như là đang biện giải gì đó, nhanh chóng nói:

"Không phải vậy, Cảnh Lương, ta thích chàng nhất..."

Nói tới đây, gương mặt hơi đỏ ửng lên.

Tô Cảnh Lương nghe được lời như vậy, duỗi tay ra ôm Tô Sơ Tâm vào trong ngực của mình.

Kề sát bên tai nàng, nhu hòa nói: "Ừ, ta biết."

Trên mặt Tô Sơ Tâm rõ ràng thoáng qua vẻ thất vọng.

Cảnh Lương, chàng ấy... Cho tới bây giờ đều là những lời này.

Mình ra vẻ lòng tràn đầy tình yêu về phía hắn, hắn cũng chỉ là một câu nói lạnh nhạt như vậy.

Ừ, ta biết...

Dương Xuyến Xuyến khó khăn lắm mới có thể chạm vào hoa đăng ở dưới nước. 

Thế nhưng khi nàng vươn tay định lấy nó thì đồng thời cũng có một người vươn tay muốn lấy. 

Dương Xuyến Xuyến chợt cảm thấy mất hứng, nàng đã trải qua trăm ngàn khổ sở mới chen lấn được đến đây, tất cả chỉ vì hoa đăng này mà thôi! 

Làm sao có thể để người khác cướp đồ của mình chứ?! 

Dương Xuyến Xuyến lớn tiếng la lên: “Hoa đăng đó là của ta! Ta đưa tay ra trước!” 

Tô Cẩm Lí nhíu mày, sau đó nhận ra có người đang nói mình, giọng điệu hết sức quen thuộc. 

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nhìn thấy dung mạo nghiêng nước nghiêng thành kia, khuôn miệng ai đó nở nụ cười thản nhiên, nụ cười xinh đẹp khuynh đảo cả thiên hạ. 

Thế nhưng, hắn lại cau mày! 

Ánh mắt có vẻ không vui!

Nhất định là nữ nhân này đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với hắn! 

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Đầu tiên là Diệp Thành, sau đó là quán trà, kế tiếp là đế đô, bây giờ lại là hoa đăng... 

Năm lần bảy lượt, hắn đi tới đâu cũng gặp phải nàng! 

Nếu thật sự là duyên phận trùng hợp, nếu thật sự là không hẹn mà gặp? Hắn chẳng thèm tin đâu! 

Gặp lần hai thôi chứ, ai lại gặp tới lần thứ tư?! 

Nữ nhân này, hắn biết rõ nàng là đại tiểu thư danh môn quý tộc. Coi như nàng thông minh, dùng nhiều cách thức, nàng tưởng mình có thể gạt được hắn à?! 

Dương Xuyến Xuyến nhìn thấy khuôn mặt Tô Cẩm Lí thì rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ thế giới nhỏ như vậy sao? 

Nàng đi tới đâu cũng gặp hắn hết! 

Dương Xuyến Xuyến nhìn thẳng cặp mắt trong suốt của Tô Cẩm Lí, nhưng cái nhìn của hắn lại rất càn rỡ, kèm theo mấy phần mỉa mai.

Dĩ nhiên là nàng biết ý của hắn, bỗng nhiên cảm thấy suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. 

Nàng đúng là xui xẻo tám đời, cứ phải đụng mặt hắn! 

Chỉ cần bước ra khỏi cửa lớn Dương gia, cho dù nàng đi đến đâu, dường như đều có khả năng gặp lại hắn!     

Huống hồ nàng lại biết hắn là Tô vương gia.

Lúc về nhà, nàng từng giả vờ như vô ý, hỏi phụ mẫu thời cổ đại – cũng là phụ mẫu hiện giờ của mình. 

Hai người lôi kéo nàng cả buổi tối, lải nhải một hồi cho nàng nghe về lịch sử vinh quang của Tô vương gia. 

Thậm chí, phụ mẫu còn nói rằng, nếu như nàng có thể gả cho Tô vương gia thì đó chính là phúc đức mấy đời mà Dương gia tu được! 

Dương Xuyến Xuyến thấy lão cha và lão nương khen ngợi Tô Cẩm Lí như vậy, nàng không thể không thừa nhận rằng đáy lòng mình thực sự dấy lên một chút ghen tỵ! 

Nghĩ đến đây, Dương Xuyến Xuyến chợt lườm đối phương một cái! 

Đụng phải hắn, đúng là hệt như bị bóng đè! 

Tô Cẩm Lí và Dương Xuyến Xuyến đối mắt với nhau cực chuẩn xác! 

Bốn mắt giao nhau, cả hai đều nhìn ra ý khiêu khích trong mắt đối phương. 

Đồng thời kinh ngạc một hồi. 

Nhưng cả hai cũng nhanh chóng quay đầu lại cực ăn ý. 

Vẻ mặt khinh thường, không thèm nhìn đối phương. 

"Thiếu gia, cô nương, kiểu hoa đăng này chỉ có một, hai người xem... chúng tôi phải làm sao bây giờ...” 

Tô Cẩm Lí nghe vậy thì chợt nghĩ đến Tô Sơ Tâm đang chờ hoa đăng. 

Dáng vẻ của hắn thêm mấy phần cường thế, đoạt lấy hoa đăng trong tay Dương Xuyến Xuyến. 

Động tác bá đạo thô lỗ, nhưng lúc cầm lấy hoa đăng thì hắn lại giống như đang che chở cho nó vậy. 

Sau đó lấy tiền đưa cho người coi miếu, thản nhiên rời đi. 

Dương Xuyến Xuyến nhìn bóng dáng bỏ đi của Tô Cẩm Lí, quả nhiên là hắn không thèm để nàng vào trong mắt (khinh thường).

Vẻ mặt nàng không thể nhịn được nữa. 

Một ý nghĩ không ngừng quay cuồng trong lòng... 

Con lợn tự cao tự đại đáng chết kia! Dám khinh bỉ ta? Không thèm nhìn ta? Lại còn cướp hoa đăng của ta? 

Đột nhiên, Dương Xuyến Xuyến bước đi thật tiêu sái đến trước mặt Tô Cẩm Lí, cản đường của hắn một cách không khách khí. 

Ánh mắt hắn vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, nét cười thanh nhã như một vị thần.

Nhưng lại là cười lạnh, hơi thở lại không hề dồn dập. 

Chỉ liếc Dương Xuyến Xuyến một cái. 

Giọng điệu tựa như cười, tựa như không cười, kèm theo tiếng hừ lạnh lẽo: “Có chuyện thì mau nói!” 

Dương Xuyến Xuyến ngước đôi mắt sắc lạnh lên, nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của Tô Cẩm Lí. 

Nàng cũng làm ra dáng vẻ lười nhác mà nhìn hắn đang liếc mình, sau đó chỉ tay vào hoa đăng kia. 

Nói: "Đưa hoa đăng cho ta!”

Tô Cẩm Lí nhìn thoáng qua hoa đăng trong tay mình, khóe mắt chợt lóe lên ánh nhìn khó chịu. 

Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, mở miệng nói: “Bây giờ là của ta!” 

"Ngươi - - "

Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt nhìn, ngón tay nàng âm thầm siết chặt, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng. 

Nàng ngẩng đầu lên từ từ, hít thật sâu. 

Để bản thân mình trông có vẻ lạnh nhạt hơn. 

Sau đó mới mở miệng nói: "Ta nhìn trúng trước đấy chứ, là ngươi cướp lấy!” 

Lời của nàng vừa thốt ra, đôi mắt Tô Cẩm Lí chợt ánh lên cái nhìn sắc lạnh như băng. 

Nữ tử này, quả nhiên có ý đồ xấu với hắn! 

Các ngươi nhìn xem...

Nhìn xem, tự nàng ta nói ra rồi đấy! Nàng ta nhìn trúng, ta lại cướp mất! 

Hắn không tin, trong hơn một ngàn cái hoa đăng ở đây, nàng lại cố tình nhìn trúng một cái mà Tô Sơ Tâm coi trọng! 

Nữ tử này, quả nhiên là cố tỏ vẻ, lạt mềm buộc chặt! 

"Đường đường là Vương gia, vậy mà cũng không hơn được cái gọi là “ỷ thế hiếp người” nhỉ?!”

Dương Xuyến Xuyến khẽ mở miệng, cánh môi đỏ miệng tràn đầy sự quyến rũ. 

Nàng thản nhiên nói tiếp: “Không thể không nói, kiểu người như Tô vương gia, tiểu nữ quả là cực kỳ sợ hãi đấy!” 

Sự châm chọc trong lời nói của nàng cứ hiển hiện rất tự nhiên! 

Tô Cẩm Lí hừ lạnh một tiếng: "Một khi đã sợ hãi như vậy thì ngươi đừng có xuất hiện trước mặt bổn vương mãi!” 


Hắn đột nhiên phẩy tay áo một cái, xoay người muốn rời khỏi. 

Chợt nhìn thấy ở đằng sau, Tô Cảnh Lương và Tô Sơ Tâm đang đi tìm mình. 

Hắn vẫy vẫy tay, định vươn tay đưa hoa đăng cho Tô Sơ Tâm. 

Nào ngờ lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Dương Xuyến Xuyến ở sau lưng. 

"Do ngươi xuất hiện ở trước mặt bổn tiểu thư trước chứ bộ!” 

Trong nháy mắt, Tô Cảnh Lương, Tô Sơ Tâm và bọn thị vệ theo cùng đều giống như ngừng thở. 

Ai nấy đều kinh ngạc mà nhìn Dương Xuyến Xuyến, sau đó lại nhìn sang Tô Cẩm Lí. 

Khắp thiên hạ này, đừng nói là Tô Sơ Tâm, cho dù là người như Tô Cảnh Lương cũng không dám nói lời như thế với Nhị hoàng tử bướng bỉnh kiêu ngạo!

Tô Cẩm Lí bỗng nhiên quay đầu, cho rằng bản thân mình nghe lầm rồi!

"Đừng quên, ta nhín trúng hoa đăng đó trước, ngươi tới sau mà còn tự tay cướp lấy!” 

"Nếu như ta nhớ không lầm, hình như hôm nay là Tiết nhân duyên.” 

"Tô vương gia làm như vậy, thật sự khiến người ta hoài nghi đấy!” 

Tô Cẩm Lí cố hết sức đưa hoa đăng cho Tô Sơ Tâm. 

Dương Xuyến Xuyến nhìn hoa đăng rơi vào lòng Tô Sơ Tâm, sau đó lại thấy ánh mắt Tô Sơ Tâm dán chặt vào người Tô Cảnh Lương, nàng chợt nghĩ đến dáng vẻ che chở hoa đăng ban nãy của Tô Cẩm Lí. 

Bỗng nhiên... nghĩ tới cái gì đó!

Khóe miệng Dương Xuyến Xuyến khẽ giật, hiện lên ý cười.

"À há? Hóa ra ta nghĩ sai rồi hả? Còn có hàm nghĩa khác sao? Cùng lắm thì Tô vương gia chỉ là người chạy việc...” 

Tô Cẩm Lí nghe nàng nói vậy thì đột nhiên quay đầu lại. 

Hắn nheo đôi mắt tràn đầy cái nhìn nguy hiểm, trong nháy mắt đã muốn nuốt chửng Dương Xuyến Xuyến, cơn giận ngập đầu! 

Đã vậy còn trông thấy ánh mắt Dương Xuyến Xuyến lóe lên một chút giật mình, một chút khinh thường, thậm chí còn có mỉa mai, trào phúng! 

Tô Cẩm Lí hoàn toàn không thể khống chế được nữa! 

Hắn thích Tô Sơ Tâm! 

Cho dù có người biết được chuyện đấy, cho dù là Thái tử Tô Cảnh Lương, chẳng ai dám nói thẳng ra lời mỉa mai với hắn như vậy! 

Nữ tử này lại có gan vạch trần điểm yếu của hắn! 

Một cơn giận dữ lan ra khắp toàn thân! 

Tô Cẩm Lí đột nhiên bước đi tiêu sái đến trước mặt Dương Xuyến Xuyến, bắt lấy tay nàng. 

Bế thân mình nhỏ gầy của nàng lên vai mình rồi nhanh chóng biến mất trong đám người.

Tiểu Bích nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị người ta bắt cóc thì chợt hoảng hết cả lên.

Tô Sơ Tâm chưa bao giờ nhìn thấy một Tô Cẩm Lí như thế, nàng nhìn bóng lưng hai người ấy mà sắc mặt sợ run. 

Chỉ riêng Tô Cảnh Lương, trong đầu y hiện lên một chút hứng thú. 

Ánh trăng bàng bạc tỏa sáng và rải đầy khắp mặt đất. 

Tô Cẩm Lí khiêng Dương Xuyến Xuyên xuyên qua đám người, xoay mình lên ngựa rồi chạy băng băng trên đường cái. 

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua hai gò má hắn. 

Gió mạnh đến mức làm hắn tỉnh lại. 

Rốt cuộc hắn đã phạm phải điều gì chứ? 

Trừ Tô Sơ Tâm ra, hắn chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ động lòng với nữ nhân nào khác. 

Từ tận đáy lòng, hắn chỉ nhận định một nữ tử là Tô Sơ Tâm mà thôi. 

Cho dù nàng ta không yêu hắn, cho dù trong mắt nàng ta không có hắn, hắn cũng không đành lòng làm tổn thương nàng ta một chút nào!

Nhưng bây giờ, hắn đã làm ra một chuyện mà bản thân chẳng dám tưởng tượng! 

Khiêng một nữ nhân, hơn nữa nàng còn khiến hắn không khống chế được đến mức quên sạch sẽ việc thích Tô Sơ Tâm!

Tô Cẩm nhíu mày, đáy lòng chợt nghĩ đâm lao thì phải theo lao thôi! 

Phải làm sao mới có thể giải quyết nữ tử từ trên trời rơi xuống này? 

Dương Xuyến Xuyến thật sự muốn nôn, ngựa chạy băng băng với tốc độ nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi! 

May mắn là lúc còn ở thời hiện đại, nàng từng học cưỡi ngựa, bằng không thì hôm nay nhất định sẽ ngất đi mất! 

Nàng có thể cảm giác được tiếng gió vù vù bên tai mãnh liệt đến mức nào, đầu óc tựa như muốn choáng váng, mắt hoa lên làm nàng khổ sở không sao tả hết. 

Hồi lâu, nàng mới cảm thấy tốc độ chầm chậm lại. 

Cả người cũng từ từ hoàn hồn. 

Nhưng sau đó chợt phát hiện mình đang ở trong cái ôm siết chặt của một nam nhân.

Cái ôm của nam nhân này vừa ấm áp, vừa rộng lớn lại vừa kỳ quái, khiến cho người ta có cảm giác vững vàng. 

Mà chính nàng còn ôm chặt lấy eo hắn.

Trong nháy mắt, tim của Dương Xuyến Xuyến bỗng nhiên đập dồn dập, không thể khống chế. 

Hơi thở tràn đầy mùi hương thơm ngát của nam nhân vây lấy nàng... 

Nàng không nhớ rõ... rốt cuộc đã qua bao lâu, nàng không được một nam nhân ôm ấp như vậy. 

Thậm chí, nàng từng cho rằng cả đời này, ngoại trừ Tô Tử An, nàng sẽ không bao giờ được nam nhân bế nữa. 

Dương Xuyến Xuyến bắt buộc bản thân phải lấy lại tinh thần, nhưng từ tận đáy lòng nàng lại có gì đó khó thể nói thành lời, cứ luẩn quẩn loanh quanh mãi. 

Nàng cứng đầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: 

"Buông ta ra! Chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Nếu ôm ta như vậy, ngươi phải phụ trách cả đời ta!” 

Tô Cẩm Lí nghe nàng nói thế, sắc mặt hắn chợt trở nên xanh mét. 

Hắn cười lạnh, cuối cùng thì nàng cũng để lộ mục đích thật sự rồi! 

Tô Cẩm Lí nhìn quanh cảnh xung quanh, tựa như nghĩ tới gì đó. 

Hắn đột nhiên tăng tốc, ngựa nhanh chóng chạy về phía trước. 

"Phụ trách cả đời ngươi? Mơ đi!” Tô Cẩm Lí nói không nhanh không chậm. 

"Vậy thì mau thả ta xuống!” 

Tô Cẩm Lí nghe vậy, lập tức nhìn thoáng qua nàng. 

Đáy mắt lóe lên ánh mắt ý vị không rõ ràng, hắn lập tức nhếch môi lên. 

Nói rất gọn gàng dứt khoát: “Được!” 

Ngay sau đó, Dương Xuyến Xuyến cảm thấy cả người mình bị Tô Cẩm Lí túm lấy. 

Nàng kêu lên một tiếng, cả người bị vứt xuống đường. 

Tõm ~.~

Dương Xuyến Xuyến thét chói tai, dùng sức vuốt nước trên mặt! 

Nam nhân đáng chết, dám vứt nàng xuống nước! 

Đêm tháng tư, nước sông lạnh như băng! 

Trời ạ, nàng cảm thấy toàn thân bị động, không thể nhúc nhích rồi! 

Mà Tô Cẩm Lí lại ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm nàng với vẻ hiên ngang. 

Đuôi mắt hắn tràn đầy sự lạnh lùng lùng, đôi môi khẽ nhếch lên, thản nhiên nói: 

"Nữ nhân, tốt nhất đừng có nảy sinh ý đồ quấn lấy ta, không có lợi cho ngươi đâu!” 

Nói xong, hắn xoay người, thậm chí còn kiêu ngạo muốn rời khỏi.

Dương Xuyến Xuyến thật sự rất muốn la to lên, nàng không biết bơi đâu... 

Nàng sợ nhất là nước! 

Nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, ở đây chỉ có một mình, một khắc này, Dương Xuyến Xuyến thật sự sợ hãi.

Nàng dùng sức giãy dụa, đáy lòng chua xót. 

Trong nháy mắt, nàng nhìn bóng lưng Tô Cẩm Lí mà chợt nhớ tới một bóng lưng kiên quyết khác. 

(Ở đoạn này sẽ bắt đầu hồi tưởng về hiện đại nên mình dùng lối xưng hô khác)

Lúc đó, cô thật sự cho rằng Tô Tử An thích mình.

Cô quấn lấy anh, dính lấy anh, một tiểu thư ngàn vàng vốn kiêu ngạo, tính tình nóng nảy lại ngày càng tinh tế và sâu sắc...

Tim cô rung động vào năm mười lăm tuổi, “nhất kiến chung tình” – vừa gặp đã yêu Tô Tử An. 

Cho dù vào lúc ấy, được vây quanh bởi những cảm xúc yêu đương nhạt nhòa, cô cũng không hiểu được yêu là gì! 

Cô gọi Tô Tử An là anh, anh cũng chăm sóc cô như một người anh trai thật sự. 

Tô Tử An hút thuốc, uống rượu; cô ăn kẹo mềm bọc đường, uống nước trái cây chua ngọt. 

Sau này, anh đến Bắc Kinh học đại học, cô bốc đồng đòi phải đi theo. 

Cô cứ cố chấp như thế, luôn cho rằng một khi mình thích người con trai nào thì người con trai đó sẽ là người đàn ông của mình suốt đời, không cho phép anh rời khỏi mình. 

Lúc ấy, Dương Xuyến Xuyến đúng là “ngang ngược càn quấy” (vô pháp vô thiên). 

Ba mẹ yêu thương, thậm chí phải nói là yêu chiều quá độ nên mới khiến cô tưởng rằng Tô Tử An chỉ thuộc về một mình cô.

Hơn nữa, Tô Tử An lại luôn che chở cô rất dịu dàng, để mặc cô tùy ý khóc lóc om sòm, anh luôn nhẫn nại như thế. 

Nhưng mà... Dương Xuyến Xuyên chưa từng nghĩ đến việc mọi thứ đều sẽ thay đổi. 

Chẳng qua chỉ là một giấc mộng ảo tưởng của cô mà thôi. 

Cõi lòng cô tràn đầy một thứ mà cô cho rằng đó là tình yêu. Đi theo Tô Tử An, trông qua thì dường như không có việc gì cả. 

Thật ra, lúc cô dốc hết toàn lực để yêu, Tô Tử An đã bỏ qua cô. 

Không biết vì duyên cớ gì.

Anh chỉ nói một câu hờ hững -- 

Tình yêu không phải là cưỡng cầu. Anh không thích em, lại càng chẳng thể yêu.  

Sau đó, anh đã đi rồi... 

Hoặc là từ trước tới giờ, anh ngại quyền thế và tiền tài của ba mẹ cô nên mới miễn cưỡng làm bạn... 

Đúng hơn, cô cũng chỉ là đối tượng mà Tô Tử An muốn báo đáp, thời gian càng lâu, anh càng cảm thấy gánh nặng ấy không thể chuyển dời! 

Mặc kệ, suy cho cùng là thích thật hay thích gả...! 

Dù sao thì con người vẫn luôn ích kỷ như vậy... 

Vì bản thân, mỗi một cá nhân đều phải tàn nhẫn một lần! 

Lúc ấy, Dương Xuyến Xuyến mới mười chín tuổi.

Cuộc đời cũng bắt đầu không còn hoàn mỹ như những gì cô nhìn thấy ở bề ngoài...

Tiểu thư ngàn vàng nũng nịu, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng lại không có được tình yêu đích thực của riêng mình! 

Từ đó về sau, cô học được cách ngụy trang.

Cõi lòng... dường như ngày càng nặng trĩu. 

Bị vứt bỏ... đã trở thành vận mệnh suốt cả một đời của nàng. 

Thời niên thiếu từng yêu say đắm, mọi thứ chợt hóa thành nỗi khổ chìm sâu tận đáy lòng. 

Tổn thương trần trụi, máu chảy không ngừng. 

Chỉ có một mình Dương Xuyến Xuyến biết. Trong đêm khuya. Những lúc cô độc. Khi nhìn người khác tình nồng ý mật.  

Cô mới hiểu mình cô đơn đến nhường nào. 

Vết sẹo vốn đã bị chôn vùi kia chợt dấy lên cơn đau. 

Dương Xuyến Xuyến nhắm mắt lại... 

[Đến phần ở cổ đại]

Nàng không rõ rốt cuộc là nước mắt hay nước sông đã thấm ướt khuôn mặt mình. 

Cảm thấy cõi lòng mênh mang vô tận. 

Đột nhiên, nàng có cảm giác tay mình bị túm lấy và kéo vào bờ. 

Dương Xuyến Xuyến chợt mở mắt.

Người túm lấy nàng không phải ai khác ngoài Tô Cẩm Lí. 

Nhưng bên cạnh hắn còn có hai người đang đứng. 

"Hoàng đệ, sao đệ có thể làm như thế? Đẩy một nữ tử xuống nước?” 

Người đang nói chuyện là một nam tử mặc y phục màu tím, ánh mắt mang theo mấy phần chỉ trích. 

Theo sau y là nữ tử cầm hoa đăng, nàng ta mở miệng, phụ họa: 

"Phải đó Cẩm Lí, huynh tùy hứng quá rồi.” 

Nói xong, nàng ta đưa hoa đăng cho nam tử ở bên cạnh mình rồi đi tới trước mặt Dương Xuyến Xuyến.

Vẻ mặt rất dịu dàng, giọng nói dịu dàng rất êm tai: 

"Ngươi đừng giận, tính tình Cẩm Lí không được tốt, mong ngươi có thể tha thứ cho huynh ấy.” 

"Ừm..."

Dương Xuyến Xuyến nhìn thoáng qua Tô Sơ Tâm. Nàng vừa lạnh vừa run, đáp lại mà chẳng hề để ý. 

Nhưng Tô Cẩm Lí ở bên cạnh lại liếc mắt lạnh lùng nhìn nàng. 

"Nói như vậy, ngươi thật sự tha thứ cho Cẩm Lí?”  

Tô Sơ Tâm vui mừng nở nụ cười, trên mặt hiện lên nét cười tuyệt mỹ. 

Dương Xuyến Xuyến nhìn mà chẳng biết nơi đây là chốn nào, nàng đáp: “Ta phải về nhà, tỳ nữ của ta ở đâu?” 

"Cảm phiền Tô vương gia gọi người giúp ta, sau đó thì ta và ngài... cắt đứt quan hệ!” 

Tô Sơ Tâm nghe vậy, lập tức thúc giục kẻ đang thờ ơ: “Cẩm Lí, đi thôi...” 

Giọng nói mềm mại của nữ tử tựa như kim châm, đâm nhẹ vào đáy lòng của Tô Cẩm Lí. 

Hắn xoay người một cách cứng nhắc, định cất bước rời đi. 

Nhưng trong nháy mắt, Dương Xuyến Xuyến đột ngột đứng dậy. Trong lúc Tô Cẩm Lí không có phòng bị, nàng dùng hết khí lực toàn thân đẩy hắn một phen. 

Bờ sông cực kỳ dễ trượt.

Tô Cẩm Lí bất ngờ, bị rơi xuống sông với tư thế chẳng phòng bị. 

Trong nháy mắt, y phục trắng toát bị nước đục ngầu nhuộm màu.

Một khắc này, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, khó coi muốn chết. 

Ghê tởm, giận dữ. Cõi lòng hắn hỗn loạn thành một nùi. 

Dương Xuyến Xuyến nhìn kẻ đang hờn dỗi, tâm tình nàng cực kỳ tốt. 

Nàng vỗ tay, sau đó vặn xoắn (vắt nước) y phục qua loa, lườm Tô Cẩm Lí một cái, khóe mắt khiêu khích. 

Nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Tô vương gia, từ nay về sau, nợ giữa ta và ngài đã hoàn toàn thanh toán xong hết rồi nhá!” 

"Ngoài ra thì hẹn gặp lại hai người nhé, hy vọng các người có thể giúp đỡ Tô vương gia một chút!” 

"Sau này còn gặp lại - - - - không đúng, phải nói là không hẹn gặp lại!"

Dương Xuyến Xuyến đưa lưng về phía ba người, vẫy vẫy tay, sau đó bước đi tiêu sái rồi biến mất. 

Tô Cảnh Lương nhìn bóng lưng nàng, kinh ngạc đến mức ngây ngốc. 

Trên thế gian này chưa từng có một nữ tử nào dám đối xử với Tô Cẩm Lí như thế. 

Đúng là nhổ lông trên đầu cọp mà! 

Tô Cảnh Lương nhìn bóng lưng của Dương Xuyến Xuyến.

Ánh mắt y dần lộ ra cái nhìn thú vị. 

Phải, chính là hứng thú. 

Đáy lòng y tràn đầy sự tò mò về nữ tử này!

Một nữ tử không giống người thường, một nữ tử khuynh thành tuyệt sắc. Từ trước tới nay, chưa có ai khiến y thưởng thức như vậy. 

"Cảnh Lương, chàng giúp Cẩm Lí đi, kéo huynh ấy lên...” 

"Bờ sông rất trơn, Cẩm Lí lên mấy lần nhưng chỉ còn một chút cũng không lên được!” 

Tô Sơ Tâm nhìn vẻ mặt giống hệt mây đen trùng trùng của Tô Cẩm Lí. 

Nàng ta chợt hô lớn với Tô Cảnh Lương còn đang thờ ơ. 

Tiếng gọi đã dứt, nhưng một hồi lâu sau mà Tô Cảnh Lương chẳng đáp lại. 

Lúc này, Tô Sơ Tâm mới hơi quay đầu nhìn về phía y.

Nam tử mặc y phục màu tím, phong thái tràn đầy vẻ anh tuấn, đứng lặng người dưới trăng, mắt nhìn về một hướng, vẻ mặt có phần ngơ ngác.

Nữ tử vốn nhạy cảm. 

Tô Sơ Tâm còn nhớ rất rõ, hướng đằng kia... là hướng mà nữ tử ấy đã rời đi. 

Mà ánh mắt của Tô Cảnh Lương lại đúng lúc nảy sinh mấy phần hứng thú. Y nhìn chằm chằm bên ấy, khóe miệng ẩn hiện nét cười như có như không. 

Trong một khắc, Tô Sơ Tâm chợt cảm thấy trái tim mình bị vặn xoắn thật chặt. 

Đau đớn khó chịu, mấy phần chua xót, không thể kiềm chế. 

Đêm nay, thời gian tựa như ngừng lại. 

Ba người yên tĩnh, không một tiếng động.

Trong đầu Tô Cẩm Lí tràn đầy sự phẫn nộ, hắn sắp không nhẫn nại được nữa rồi. 

May mà nữ nhân kia nhanh chân chạy trốn, nếu nàng chậm một chút, hắn dám chắc mình sẽ vặn gãy cần cổ của nàng ngay tại chỗ! 

"Cảnh Lương... Cảnh Lương...” 

Tô Sơ Tâm gọi lớn mấy tiếng. 

Biểu hiện của nàng ta vẫn hồn nhiên ngây thơ như lúc trước, nàng ta nhảy chân sáo đến trước mặt Tô Cảnh Lương.  

Nắm lấy tay áo của y, dùng sức lay lay, sau đó mới cất lời ngượng ngùng: 

"Cảnh Lương... Chàng đang suy nghĩ gì vậy? Mau qua giúp Tô Cẩm Lí đi mà!” 

Tô Cảnh Lương đột nhiên hoàn hồn, ấn đường hơi cau lại, tạo thành một nếp nhăn đẹp mắt. 

Nhưng y cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh nhạt như thường ngày.

Tô Sơ Tâm nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn của Tô Cảnh Lương lóe lên rất rõ ràng, đáy lòng nàng ta bỗng hồi hộp, cảm thấy hơi nặng nề.

Ý nghĩ ấy... tựa như trong nháy mắt mà đã trở thành sự thật. 

Tô Cảnh Lương nhìn Tô Cẩm Lí ngâm mình trong nước rồi nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa! 

Sau đó, y mới sải bước tiêu sái đến trước mặt đối phương, đưa tay ra. Tô Cẩm Lí dựa vào đó để phi thân lên bờ. 

"Đó là tiểu thư nhà ai mà lại lớn mật như vậy nhỉ? Dám đối phó cả Tô vương gia?” Tô Cảnh Lương chê cười, giống như không hề để ý. 

"Ai mà biết nha đầu điên ấy của nhà nào đâu! Gặp phải nàng ta đúng là xui xẻo tám đời!” 

Tô Cẩm Lí vẫn rất tức giận. Hắn sải bước, xoay mình lên ngựa, cất giọng lạnh như băng: “Về phủ thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com