Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27: Vì Em Nguyện Làm Tất Cả.

Cậu và anh được sắp chung một giường bệnh, đã một tuấn trôi qua rồi anh và cậu vẫn trong tình trang hôn mê. Còn chuyện về cái thai thì không sao, chỉ vì cú va chạm mà cái thai của cậu suýt mất cũng may chỉ là động thai. Nếu như cái thai mà mất không biết cậu có thể chịu nổi không.

Công ty thì suýt náo loạn, phần lớn nhân viên nữ xum xô nói cậu là cái tai họa mang đến cho anh, nhân viên nam thì xót cho cậu hận anh vì không bảo vệ được cậu.

Vương Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỷ nhận chức vụ thay thế cả hai khi đang trong bệnh viện. Cha mẹ cả hai hiện đang ở Mỹ cũng phải sắp xếp công việc mà bay về xem xét tình hình, mẹ anh thì suýt ngất xỉu ngay trong hội nghị, mẹ cậu thì lên cơn đau tim, cả hai khóc suốt cả chuyến bay.

Mặc dù cuộc phẫu thuật đã thành công nhưng bác sĩ nói là hai người sẽ có thể để lại di chứng sau này, nhưng như thế cũng bớt đi lo lắng phần nào.

~Nguyên à, Khải à. Hai đứa mau tỉnh dậy đi, hai đứa cứ nằm ở đây mẹ lo lắng.-Mẹ anh ngồi lau tay cho cậu rồi lau mặt cho anh.

~Hai đứa mà cứ im lặng như vậy mẹ chết mất.-Mẹ cậu cầm lấy tay anh.

Cái thứ ánh sáng len lõi làm chói mắt anh, đôi mi dần dần hé mở sau 7 ngày nhắm lại. Anh khẽ nhíu mày, đầu anh đau quá.

~Mẹ- Anh cất giọng yếu ớt gọi

~Khải!-Cả hai đứng bật dậy khi nghe giọng anh.

~Bác...BÁC SĨ.- Mẹ anh la.

Vị bác sĩ hớt hã chạy vào khám cho anh, anh gương mặt mơ hồ nhìn sang bên cạnh. Vuốt má cậu, anh hại cậu rồi, tự dằn vặt bản thân nước mặt không tự chủ được mà rơi.

~Bác sĩ, con tôi nó sao rồi?- Mẹ anh nắm lấy khủy tay bác sĩ.

~Cậu ấy đã hồi phục rất tốt, không để lại di chứng gì sau cuộc phẫu thuật có là là một tin tốt.

~Cảm ơn... cảm ơn bác sĩ rất nhiều.- Hai mẹ cúi đầu cảm ơn lia lịa.

~Được rồi, hai phu nhân mau chăm sóc hai thiếu gia đi.- Vị bác sĩ cuối đầu sau đó li khai.

Khi đó ở trong phòng anh cầm lấy tay cậu, hôn những ngón tay thon dài của cậu. Anh áp bàn tay cậu vào mặt mình. Bàn tay cậu ấp lắm, lại mềm mịn làm cho anh chỉ muốn nắm hoài.

~Anh xin lỗi em Vương Nguyên, xin lỗi tiểu Bảo Bối, anh là một người tệ hại. Vì anh mà mẹ con em ra nông nỗi này, em tỉnh dậy đi được không, em mà cứ như vầy anh biết phải làm sao. Anh thấy tội lỗi lắm.

Gương mặt cậu nhợt nhạt đi vài phần, cậu gầy đi, đôi môi bây giờ không được đỏ hồng như xưa, nếu ai để ý sẽ biết.

~Vương Tuấn Khải.-Thiên Tỷ đẩy cửa đi vào. Sau hắn (sẽ gọi Cục Chiên là hắn nhé) còn có Vương Chí Hoành, La Đình Tín, Lưu Nhất Lân.

~Bọn em nhận được tin anh tỉnh dậy liền gấp rút chạy đến đây ngay đó. Anh thấy trong người có chỗ nào không ổn không?- Cả bọn hỏi thăm.

~Anh khỏe rồi, cảm ơn bọn em đã hỏi thăm.

~Nguyên Ca tỉnh dậy chưa vậy anh?- Chí Hoành và Đình Tín đến cạnh giường bệnh.

~Vẫn chưa, cũng tại anh khiến em ấy như vậy.-Anh hôm đầu giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi.

~Không đâu anh à, anh đừng tự trách mình như thế.-Hoành Hoành nói.

~Phải đó, Nguyên sẽ không hận anh đâu mà còn sẽ muốn anh trả thù cho kẻ đã gây ra chuyện này.Thiên tỷ nói.

Anh nhìn cậu với đôi mắt kì lạ.

~Em vừa nói cái gì vậy Thiên?

~Em nói là cậu ấy sẽ rất muốn anh trả thù cho kẻ đã khiến cậu ấy như thế này.-Hắn nhắc lại lần nữa.

~Ý em là sao? Có phải có kẻ đã cố ý gây ra chuyện này?-Khải đứng lên đi lại chỗ hắn.

~Phải, chắc chắn là thế. Hôm anh và Nguyên bị tai nạn em đã đi kiểm tra xe của anh, nó bị mất thắng. Nếu như nói vậy cũng có thể là tai nạn nhưng đây là vụ tai nạn khá nghiêm trọng mà còn liên quan dến hai thiếu gia của hai tập đoàn lớn, vậy mà cảnh sát không hề điều tra kĩ lưỡng chỉ điều tra sơ sơ rồi kết luận một chi tiết không đúng. 

~Vậy...vậy ai đã làm ra chuyện này?- Nhất lân hỏi.

~Tôi chưa biết, tôi vẫn đang điều tra.

~Là ai? Là ai đã làm chuyện này?-Anh lay mạnh Tỷ.

~Bây giờ, em cần anh đứng lên tìm được hung thủ, thao túng toàn bộ mọi thứ, trả thù cho con anh và Nguyên Nguyên. Chẳng lẽ anh muốn Vương Nguyên bị tai nạn oan sao?

~Đúng, anh cần phải đứng lên trả thù cho Nguyên Nhi.-Anh nắm chặt tay.

~Hôm nay hãy dưỡng thương, ngày mai em sẽ giúp anh sắp xếp mọi thứ.-Thiên Tỷ lên Tiếng

~Được.

~ Anh nghỉ ngơi đi, mai gặp.-Hoành nói

~Bọn em về đây.-Đình Tín và Nhất Lân lên tiếng, rồi từng người chậm rãi đi ra ngoài.

Anh lặng lẽ nhìn Vương Nguyên, cậu là tất cả đối với anh. Anh không thể nào mà không tìm ra thủ phạm muốn hại cậu được.

~Vì em anh nguyện là tất cả. Kể cả hi sinh mạng sống của mình.

==============================================

-Dài hơn chưa mấy thím? Tui bù cho ngày thứ 7 luôn nhé. *Vẫy sịp+tung hoa*



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com