13
Cậu lập tức hạ cánh tay xuống, đưa mắt liếc vào phòng ăn. Hoài Vỹ đang vừa đọc báo vừa uống cà phê trên bàn ăn, ko hề nhìn về cậu. Diệc Hàng quay đầu lại trừng mắt nhìn tên vệ sĩ cao to kia,vẫn tiếp tục hành động đang giang dở "Hàng Hàng, đừng quậy nữa. Tôi ko muốn nhắc tới lần thứ 3. Mau vào ăn sáng!" giọng nói đó lại vang lên nhưng lần này lại mang âm hưởng vô cùng lạnh lẽo. Diệc Hàng cảm thấy ớn lạnh sóng lưng, cậu đành nhịn nhục liếc xéo tên vệ sĩ. Hậm hực tiến tới phòng ăn. Vào trong phòng ,cậu kéo ghế đối diện chỗ Hoài Vỹ định ngồi xuống . "Qua đây ngồi cạnh tôi" Hoài Vỹ đặt tờ báo xuống ngước nhìn cậu. Nhìn mặt anh ta, Diệc Hàng lại nhớ về những chuyện tối qua. Bất giác mặt cô lại đỏ lên "Không...không cần... Tôi ngồi đây được rồi...". "Em qua đây mau lên!" Hoài Vỹ ra lệnh. Diệc Hàng bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh ta là cái gì mà dám ra lệnh cho cậu. Vị hôn phu thì sao? Cũng đâu có quyền quản chỗ ngồi của cậu chứ. "Này Liên Hoài Vỹ anh đừng có quá đáng. Dù cho anh có là vị hôn phu của tôi thì cũng ko có nghĩa là quản cả chỗ ngồi ăn của tôi" cậu giận dỗi lên tiếng. Nghe thấy lời nói của cậu, Hoài Vỹ chợt nhếch môi cười "Cuối cùng, cũng chịu công nhận tôi là chồng sắp cưới của em sao?. "Tôi... Tôi ko có!" Diệc Hàng phản bác. Anh ta nhìn cậu trở lại khuôn mặt nghiêm nghị "Ko nói nhiều. Qua đây!!! Đừng để tôi nhắc lại!" Hoài Vỹ lại dùng ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn cậu. Diệc Hàng thấy hơi run sợ, cậu đành nhượng bộ bước tới gần anh ta. Hoài Vỹ kéo ghế bên cạnh ra rồi liếc nhìn ý bảo cậu ngồi xuống. Diệc Hàng cắn môi ngồi xuống chỗ bên cạnh anh ta. Hoài Vỹ khóe môi cong lên hài lòng, đẩy dĩa thịt đã cắt sẵn từng lát nhỏ qua cho cậu, dịu dàng nói "Em ăn đi" .Cậu thực sự muốn rớt tim với tốc độ biến đổi khuôn mặt của anh ta. Thật là ,lật mặt còn nhanh hơn lật bài. Anh ta lúc nãy với người tối qua đúng là khác nhau 1 trời 1 vực. Diệc Hàng chỉ biết im lặng mà ngồi ăn. Sau khi ăn xong xuôi, cậu hắng giọng "Hôm nay anh ko cần đưa tôi đến trường đâu. Tôi đã có phương tiện riêng rồi". "Phương tiện riêng?" Hoài Vỹ nhướn mày. Diệc Hàng đứng dậy, đeo balo trên vai, sẵn sàng chuẩn bị chạy "Hôm qua cha tôi đã chuyển nó đến đây nên hôm nay tôi sẽ đến trường bằng motor của mình. Bây h tôi ăn xong rồi, tôi đi đây. Bye" . Cậu bắn ra câu nói với 1 tốc độ tên lửa rồi nhanh chóng chạy biến ra khỏi đó.Cậu ko muốn lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia.Anh hơi nhíu mày 1 chút sau đó lại dãn ra , Hoài Vỹ khóe môi cong lên nhìn cậu. "Motor? Em đúng là đặc biệt đấy Diệc Hàng" Hoài Vỹ cũng ko kêu cậu lại mà chỉ ngồi đó tiếp tục dùng bữa sáng. "Thưa chủ nhân , tôi tới rồi" 1 giọng nói vang lên, Ngô Diệm bước vào trong phòng, cúi đầu trước anh. Hòi Vỹ buông dao nĩa xuống, lấy khăn chùi khóe miệng 1 cách tao nhã. Ngô Diệm bước lên báo cáo "Thưa chủ nhân, lô vũ khí mới đã gần như hoàn tất. Tuần sau, chúng ta có thể giao qua bên kia rồi ạ". "Tốt, càng sớm càng tốt" anh ngồi dựa vào ghế nhấp 1 ngụm cà phê, vẻ mặt cương nghị. Ngô Diệm tiếp tục cung kính nói "Thưa, lô vũ khí lần này rất lớn, toàn là những vũ khí được thiết kế tối tân nhất. Nên tôi đã phái rất nhiều cận vệ và những máy bay đi giám sát khi chuyển hàng ạ". Hoài Vỹ hơi nheo mắt, mặt vẫn ko tí cảm xúc "Số hàng này rất quan trọng nên ta sẽ đích thân giám sát toàn bộ quá trình chuyển giao. Ngươi hãy sắp xếp đi". "Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Xin chủ nhân cứ yên tâm" Ngô Diệm tuân lệnh nghe theo. "Còn nữa, kêu vài tên vệ sĩ bí mật đi theo thiếu gia Diệc Hàng canh chừng nhất cử nhất động của cậu ấy. Rồi về báo cáo cho tôi". "Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ làm ngay. Chủ nhân còn việc gì giao phó nữa ko ạ?" . " Ko, ngươi lui đi" . "Vâng, vậy tôi xin phép lui trước" Ngô Diệm gập người chào rồi bước ra khỏi phòng ăn. Anh ta vừa đi ra vừa cảm thấy kì lạ. Chủ nhân từ trước tới giờ đối với người khác chỉ như cỏ rác, còn ko muốn chạm vào. Nay lại 1 mực quan tâm đến thiếu gia Diệc Hàng như vậy, đúng là ko hiểu nổi........................................................................................................................................ ........... Vừa thấy chiếc motor màu đen đậu ngoài sân, Diệc Hàng mừng rỡ chạy đến ôm ngay "Trời ơi! Bé cưng! Tao nhớ mày quá đi mất". Cậu còn vui sướng hơn là nhìn thấy vàng nữa. Vẻ ngoài chiếc xe motor này đc thiết kế tinh xảo, cho thấy sự dũng mãnh của nó. Động cơ phân phối vô cùng lớn mà ko có chiếc xe nào sánh đc. Đây là chiếc duy nhất trên thế giới do người của tổ chức chế tạo riêng cho cậu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com