Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Hồi tớ và cậu năm 8 tuổi(1)

Sáng hè se se lạnh , trên ngọn đồi của làng Yae Sang ,dưới gốc cây ngân hạnh vàng óng , một lũ nhóc khoảng chừng bảy , tám tuổi đang chơi đồ hàng.

"Này bà chủ Kim , nước dùng nay có vẻ hơi mặn đấy"- Woo Jin sành ăn lên tiếng.
  
"Aigoo! Quả thực hôm nay tớ lỡ đánh đổ cả lọ muối "- Y/N giả bộ nếm cái hộp nhựa đầy lá hạnh ngân-" vẫn ngon chán ,hì hì"
  
"Cậu phải bồi thường thiệt hại cho tớ ,tớ đã phải ăn bát canh tràn đầy biển cả đấy!"
   
"Tràn đầy biển cả là cái gì?"

"Thì nó mặn như nước biển còn gì"

"Rồi rồi , quán tớ uy tín lắm ,cho nên giảm giá cho cậu hẳn...2% luôn nhé!"

Woo Jin lèo nhèo:

 " Gìiiii , sao không giảm 100% đi."

 "Thế đâu có lãi được."

"Bà chủ Kimmm ! Cho tớ ít kim chi đi"-  'Ông già" Jae Sung ngồi đằng kia gõ gõ bát.

"Hae Won! Lấy kim chi giúp tớ với"- Y/N nói lớn , nhờ người 'phụ bếp' của 'quán'.

Cô bé Hae Won nhanh nhảu ,tay cầm chiếc đũa đồ chơi gắp từng chiếc lá:" Rõ rồi"

    Y/N nhìn khách , quay lại nhìn Woo Jin.

   "Cậu thấy đấy ,quán tớ rất đông khách , mau mau trả tiền đi ,lần sau khuyến mãi thêm miếng kim chi cho cậu."

   "Hừ, cậu chỉ giỏi bắt nạt tớ!"-tay nó móc móc cái túi quần ,đưa 2 cái lá cho 'bà chủ' Kim. Y/N cười híp cả mắt vì phi vụ chặt chém đã thành công.

"Cảm ơn quý khách ,lần sau lại đến nhé ."

Woo Jin vừa đi vừa làu bàu ,trở về 'nhà'- một gốc cây gần đấy - "Lần sau phải đi quán khác mới được."

Y/N dõi theo người khách VIP sáng nào cũng ghé đến:" Thảo nào mai chả quay lại đây".

"Có tăm không , cho xin cái với. Răng tớ dính cọng hành."-Một vị khách khác lên tiếng.

 "Có đây ,có đây!!!"

               ......

Trưa đến, từng tiếng gọi trẻ về nhà ăn cơm. Y/N và Hae Won thu dọn 'quán' ,lũ trẻ tạm biệt nhau ra về .

"Woo Jin mai lại đến quán tớ nhé!"

"Đừng mơ ,tớ thành khách VIP của quán khác rồi. Đúng là có không giữ mất đừng tìm."

"Thôi đừng phét lác, cả cái đồi này có mỗi quán Y/N "- Hae Won vừa nói vừa cười.

"Bỏ đi ,mai miễn phí cho tớ thì tớ quay lại"- Woo Jin mặt đỏ ửng ,chạy vù lên phía trước.

Nhỏ Hae Won không bỏ qua thời cơ trêu bạn ,chạy theo :"Ê khách VIP ,đợi với."

 Lũ trẻ cứ thế thi nhau chạy về nhà ,để Y/N đi bộ một mình :" Khiếp ,chơi xong vẫn còn sức cơ à?!"

Vừa đi vừa hát vẩn vơ, Y/N sực nhớ cái bím tóc trên đầu mình còn vất ở dưới gốc cây ngân hạnh trên đỉnh đồi:"Lại phải đi lên , khổ cái thân già này. Chắc mai nghỉ bán quá."

 Gần tới gốc cây ngân hạnh, Y/N bất chợt thấy một cậu trai đang đứng nhìn đống đồ chơi của nó. Nhìn cách ăn mặc biết ngay là người thành phố. Y/N chạy lại ,hét to:

"Ê muốn chơi đồ hàng hả?"

Cậu bé quay lại ,Y/N đang chạy , nhìn gương mặt cậu mà sững lại ,chân vấp cục đá ,ngã uỵch ra đất.
 
[ Đẹp trai mà , ai thấy trai đẹp mà chả ngã như mình. Chắc thế. Mà không biết nữa.]

 Đứng dậy phủi phủi quần áo ,hỏi:
"Cậu đến từ Seoul à?"

"Cũng không hẳn."- giơ tay ra -"Tớ là Watanabe Haruto."

Tưởng chơi kéo búa bao như chơi với Hae Won ,Y/N ra cái kéo: "Còn tớ là Kim Y/N"

Haruto bật cười.

Y/N gãi đầu khó hiểu:

[ Trông đẹp trai mà bị ngố]

"Cậu cười cái gì thế? Mặt tớ dính gì hả? "- lấy tay lau lau mặt.

 Haruto ngồi giải thích cho nhỏ hiểu: cậu giơ tay như vậy là muốn bắt tay chứ không phải chơi kéo búa bao. Hành động bắt tay ấy là cậu ấy học từ bố ,thể hiện sự lịch sự.

"À rồi , tớ còn nghĩ cậu bị ngố nên mới cười nhiều thế. Ra tớ mới là đứa ngố à."

"Cậu có ngố đâu."
"Mà sao Haruto lại ở đây thế?"

"Nhà tớ chuyển về đây một thời gian"

"Một thời gian là bao lâu?"
"Tớ chịu"

"Mà về thôi không bố mẹ tìm đấy"
"Tớ.. chưa quen lối .."

"Tớ dẫn cậu về. Trông tớ thế thôi chứ chỗ này ngóc ngách nào tớ cũng biết ấy nhé!"

 "Vậy nhờ cậu"

  Cả đường đi ,Y/N biết được bao điều mới ở thành phố, nhỏ còn biết thêm cậu không phải người Hàn Quốc ,về nước từ năm 5 tuổi.

 "Mới về được 3 năm mà tiếng Hàn của cậu có vẻ ổn nhỉ?"

"Cũng đủ giao tiếp"

[Quái nhỉ ,lúc gặp nói rõ nhiều ,giờ lại kiệm lời ghê]

Y/N nghĩ thầm trong đầu. Sự thực là nhỏ hỏi nhiều quá ,Ruto chưa hỏi được gì thì một câu hỏi mới lại được đặt ra.

Vừa đi vừa trò chuyện, cũng đã về đến nhà Y/N.

"Ba! Mẹ!"

"Không rửa chân tay rồi vào ăn cơm ,ở đấy mà hét"- Ba Y/N cằn nhằn cô con gái nhỏ.

"Con dẫn bạn về nhà này!"

"Woo Jin sang ăn cơm hả ?"-Me Y/N từ bếp ngó đầu ra."

"Nô nô , cậu này là Haruto ,người Nhật xịn hẳn hoi nhé. Con nói được tiếng Nhật này: Ajinomoto! Hình như hơi sai sai, nữa mà kệ đi "

"Chỉ được cái lanh chanh "-Ba Y/N đi lại gần Haruto-" Cháu là Haruto hả? Ba mẹ cháu đi tìm nãy giờ đấy. Chưa quen đường thì đừng đi lung tung nhé! Cứ đi dọc đường này ,cách 2 nhà là đến thôi!".

Chắc lo sợ cậu ấm này sẽ đi lạc nên ba Y/N vẫy vẫy Y/N, ra lệnh đưa Ruto về nhà.

"Không phiền đến vậy đâu ạ! Cháu tự về được!"- Haruto lên tiếng.

"Có được không đấy? Trông cậu đẹp trai mà hơi tồ"- Y/N nhai miếng bánh ,nhồm nhoàm hỏi.

Ba đẩy trán nó , trách:" Con gái con đứa ,nhìn bạn mà học tập. Người ta con trai mà ăn nói nhẹ nhàng , lễ phép như thế. Mình thì....chán chả muốn nói."

"Xì, con hơi cừ đấy nhé!"-lôi tay Haruto-"Đi ,để tớ hộ tống cậu về!"

"Cháu chào hai bác"

"Ừ về cẩn thận ,thi thoảng qua chơi nhé."

Nhìn đứa trẻ bị con mình lôi đi xồng xộc, người cha ấy trong lòng không khỏi cảm thán:[Không biết mai sau ai lấy con mình không nữa. Chả lẽ mình không có con rể ư ?]

               ..........
"đến rồi"-ngước lên nhìn-"Oa ,nhà cậu to thế"

"Cậu vào chơi không?"

"Thôi tớ phải về không mẹ mắng. Chiều tớ qua gọi cậu đi chơi nhé! Tạm biệt!"

Y/N chạy về nhà ,cách có mấy bước chân nên Y/N về nhà nhanh chóng.

Một người phụ nữ từ trong nhà đi ra .

"Ruto ,bạn nào thế?"

"Con của cô chú đằng kia ạ"-chỉ nhà Y/N.

"Con đã quen được bạn rồi à? Tốt rồi. Mẹ còn sợ con lạ môi trường nữa đấy. Thôi vào ăn cơm đi"

 "Vâng"

          ...........

 Gió chiều mát rượi ,Y/N đầu đội mũ dắt tay Haruto đi trên nền cỏ ,tiến đến gốc cây ngân hạnh.

 "Mọi người!! Có bạn mới này"-Y/N vừa chạy vừa kéo Ruto vừa hét.

Nghe thấy thế ,đám trẻ nhốn nháo chạy gần. Thấy bạn mới ,chúng không khỏi vui mừng ,hỏi thăm nồng nhiệt.
Thấy bạn trả lời không kịp ,Y/N lên tiếng cứu nguy.

"Thôi thôi ,ai muốn hỏi gì thì từ từ. Haruto có biến đi mất đâu. Mọi người không ngại thì vừa ăn vừa hỏi nhé! Quán tớ mở rồi"

 Tranh thủ quảng bá ,khách ra vào 'quán' nườm nượp, Hae Won và Y/N tất bật như chạy show. Nhờ Haruto ,'quán' Y/N bán chạy.

     ..........

Chơi chán chê, lũ trẻ kéo nhau đi hái quả dại. Y/N từ chối vì trưa không ngủ nên giờ chỉ muốn lăn ra đánh một giấc. Haruto thấy Y/N không đi nên cũng chỉ ngồi ì một chỗ. Một cô bạn vì
trúng tiếng sét ái tình với Haruto ,chủ động ra kéo tay cậu:

" Cậu đi đi ,vui lắm. Tớ sẽ dẫn cậu về đến nhà mà ,không sao đâu!"

Trùng hợp thay đó là đứa mà Y/N ghét, tại chính nó là đứa làm đổ hàng rào nhà bà Wang , Y/N đi sau nên bị nó lấy làm bia đỡ đạn. Chuyện diễn ra hồi 7tuổi ,dù đã qua lâu nhưng Y/N được cái thù dai.

"Haruto, muốn đi không?"- Y/N ngồi trên nền cỏ mát ,tay khoanh trước ngực.

 Haruto lắc đầu. Cô bé kia vẫn cố chấp nài nỉ.

    "Đi đi ,vui lắm , tớ sẽ cầm tay cậu nên không sợ đâu"

 Y/N đứng dậy ,lôi Haruto ra sau người mình:"Không nhìn thấy cậu ấy lắc đầu hả, Kang Song Mi?"

 Song Mi lườm Y/N cháy mắt, Hae Won đanh đá ,giơ 'móng vuốt': "Thích lườm không?"

"Cậu...các cậu bắt nạt tớ"

Y/N lấy làm lạ khi nước mắt nhỏ Song Mi sao mau ra như thế. Vụ hàng rào cũng thế , nó bị điểm kém tức giận đá vào hàng rào ,hàng rào ngã ,bà Wang hỏi thì khóc lóc bảo Y/N đẩy nó ngã. Đúng là phục sát đất!

"Haruto..cậu xem ,Y/N bắt nạt tớ kìa"-Song Mi khóc lóc ,chỉ chỉ Y/N.

Y/N xắn tay áo, bước tới Hae Won và Woo Jin phải ôm bụng ,kéo nhỏ lại.

Haruto nhìn Y/N rồi quay lại nhìn Song Mi . Bị Haruto che khuất , Y/N chỉ thấy Song Mi ngã ra đất ,khóc gào lên.

"Sao cậu đẩy tớ?"

"không thích chơi với cậu"- Haruto từ tốn mở lời ,điềm nhiên sau khi đẩy cô bé ngã.

 Mấy đứa con gái hay chơi với Song Mi được đà chêm mấy câu châm chọc.

"Eo ôi con trai mà đánh con gái!"

"Song Mi xinh thế này mà đi chơi với Y/N, Haruto bị mù à?"

"Mai đừng năn nỉ được đi chơi với Song Mi nhé"

Nóng máu thay cho bạn mình ,Hae Won sổ một tràng:

 "Cái gì cơ ,nhỏ Song Mi mà xinh, các cậu mù hết với nhau rồi à? Ban đầu bọn nào năn nỉ để được chơi với tụi này thế? Lần sau bén bảng tới đây Park Hae Won này đá các cậu đỏ cả mắt cá chân đấy nhé!"

Woo Jin nhìn tụi nó chằm chằm:

"Còn không 'nếch' mau"

Đám con gái nghe thấy thế ,dắt nhau đi khỏi ,miệng vẫn không thôi chửi thầm.

Y/N đứng cười nãy giờ :

" Trông các cậu như xã hội đen ấy."

"Cậu còn cười được à ,tụi nó nói cậu như thế." -Hae Won bực dọc.

"Tớ hiền lành chân chất mà ,bố tớ bảo con gái phải thế"

Woo Jin lôi cái cành cây khỏi tay
Y/N:

"Thủ sẵn cả đồ nghề thế này rồi mà bảo hiền lành chân chất"

"Tự vệ ,tự vệ chính đáng"

"Thôi tụi tớ đi hái táo ,Y/N ở đây mà ngủ."

"Tí phần tớ vài quả nhé"

"Biết rồi."

Sau khi Woo Jin và Hae Won đi khỏi,
Y/N nằm ra nền cỏ ,Haruto thấy thế cũng nằm theo.

"Bẩn ,mẹ cậu mắng đấy."

 "Mẹ tớ sẽ không mắng."

"Sao cậu biết mẹ cậu không mắng?"

"Vì đấy là mẹ tớ"

"Ờ ha. Thôi tớ ngủ ,cậu làm gì kệ cậu."

Nói là làm, Y/N đánh một giấc ngon lành ,Haruto cứ nằm đấy mà nhìn nhỏ ngủ rồi cười một mình.
      

 

 

  
  
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com